Editor + Beta: Thất Tử - 30/08/22
Lý Trăn Nhược vốn là người.
Cậu là người con thứ tư của chủ tịch Tập đoàn Vận Lâm Lý Giang Lâm, tuổi trẻ tài cao, phong lưu anh tuấn. Trên có ba người anh nhưng chẳng có gì đáng lo, cậu mới là người ưu tú nhất.
Nhưng đây đã là chuyện quá khứ.
Lý Trăn Nhược bị hại chết, biến thành một con mèo. Cậu cố gắng sống sót để báo thù, kiên trì đến hiện tại, cũng từng nghĩ đến chuyện làm một con mèo sống an nhàn mười năm rồi về chầu tổ tiên.
Lần tới khi đầu thai nhất định phải lựa chọn cho tốt, đừng lại đâm đầu vào đạo súc sinh. Cậu muốn làm người hơn.
Nhưng tối hôm nay, ngay tại đây, đang trong kỳ động dục cậu đã biến thành người giữa rừng.
Đáng ghét là cậu không có mảnh vào nào để che thân cả.
Lý Trăn Nhược đứng dậy, thở hổn hển, mờ mịt nhìn xung quanh.
Sao cậu lại biến thành người? Không phải cậu là mèo sao? Nhưng chuyện này cũng giống như việc cậu sống lại thành một con mèo, không có ai giải đáp thắc mắc này.
Nhưng quan trọng là cậu đã biến thành người! Quả nhiên là ông trời vẫn còn thương xót cậu!
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu cười lớn, cười một lúc liền tự giác che miệng lại, tránh kinh động đến người khác.
Luồng gió lạnh thổi qua, lá cây xào xạc. Lúc này mới bắt đầu nghĩ đến vấn đề hiện tại. Một là không có quần áo, hai là bây giờ cậu nên đi đâu đây?
Vấn đề đầu tiên không khó giải quyết, vấn đề thứ hai mới khó. Giải quyết được vấn đề thứ hai thì vấn đề thứ nhất cũng sẽ ổn.
Thực ra Lý Trăn Nhược không muốn đi đâu cả, cậu muốn quay về nhà họ Lý. Biến thành người rồi cậu có rất nhiều cách để điều tra chân tướng rồi báo thù. Nhưng nếu biến thành Lý Trăn Nhược thì sao có thể về đây. Ai cũng biết cậu đã chết, giờ mà xuất hiện kiểu gì cũng bị cho là lừa đảo.
Càng huống hồ cậu không phải con ruột của Lý Giang Lâm, sự tồn tại của cậu ngay cả một chút kỷ niệm cũng không có.
"Làm sao đây?"
Lý Trăn Nhược giơ tay lên, chạm vào vòng cổ. Cậu sững người rồi chạy ra khỏi rừng.
Bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, Lý Trăn Nhược vẫn cẩn thận từng tí một. Vì cậu không mặc quần áo, không muốn người ta tưởng mình là biến thái. Trần truồng còn chạy lung tung.
Buổi tối, khu rừng tối và yên tĩnh, những biệt thự kia tỏa ra ánh đèn dìu dịu. Đình nghỉ mát giữa hồ có ánh đèn như toát ra vầng hào quang nhàn nhạt, hơi nước bốc lên tạo nên hiệu quả kỳ diệu.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu, còn có tiếng nước róc rách chảy ở hòn non bộ. Ban ngày không nghe rõ lắm nhưng ban đêm có thể nghe được.
Lý Trăn Nhược cúi thấp đầu đi đến bên hồ. Cậu ngồi xuống, dựa vào ánh đèn mà soi mình dưới hồ nước.
Hình ảnh trong nước phản chiếu không rõ lắm nhưng có thể nhìn rõ đường nét gương mặt. Thấy rõ gương mặt trong nước, cậu hơi ngẩn ra, vì đó không phải là mặt của cậu.
Nói đúng hơn thì đây không phải khuôn mặt của Lý Trăn Nhược mà là một gương mặt xa lạ. Đó là một khuôn mặt rất trẻ, có vài nét trẻ con, lông mày cong cong, đường nét thanh tú. Từng đường nét gương mắt xinh đẹp như họa, tinh xảo mà tao nhã.
Lý Trăn Nhược ngơ ngác nhìn khuôn mặt trong hồ. Cậu không mang dáng dấp của Lý Trăn Nhược còn hiểu được nhưng cậu là một con mèo Garfield, mặt mũi kiểu này không đúng cho lắm. Đáng lẽ phải là mặt tròn xoe, mắt, mũi và miệng đều bẹt giống như bị chảo đánh phẳng như cái mâm mới đúng.
Đầu óc loạn cào cào, thoát ra khỏi cơn vui sướng vừa rồi thì nên cân nhắc đến tình hình hiện tại của bản thân.
Cậu rất lạnh, cả người không có sợi lông nào để che, một bộ quần áo còn chưa kiếm được để mặc.
Đúng lúc này trong hồ có thêm một bóng người nữa. Biến thành người rồi độ cảnh giác cũng giảm xuống luôn! Nhìn rõ người kia là anh, cậu lập tức đứng dậy đã bị người ta túm lấy vòng cổ giữ cậu lại.
Vòng cổ bị kéo ra sau siết chặt cổ Lý Trăn Nhược, cậu không thể không giữ lấy vòng cổ, âm thanh của Lý Trăn Nhiên vang lên bên tai, "Cậu là ai? Mèo của tôi đâu?"
Vòng cổ vốn chặt, bị khoá bằng mật khẩu nên Lý Trăn Nhược không thể tự nới rộng hay tháo ra được. Bị Lý Trăn Nhiên kéo như vậy, cổ bị siết chặt, cậu hơi khó thở, ngón tay cố gắng luồn vào giữa vòng và cổ, khó khăn nói: "Anh... thả ra trước đã. Tôi... nói không được."
Lý Trăn Nhiên hơi cúi người bỗng đứng thẳng lên, tay cũng thoáng buông lỏng nhưng vẫn nắm chặt vòng cổ. Anh nói: "Cho cậu một cơ hội cuối cùng, mèo của tôi đâu? Cậu không nói là tôi gọi người đến đấy! Cậu biến thái hay gì mà nửa đêm nửa hôm trần như nhộng chạy đến đây?"
Lý Trăn Nhược rốt cuộc cũng thở dễ hơn một chút. Xém chút nữa là về chầu ông bà ông vải rồi. Chuyện này cậu không biết nên nói như thế nào với anh, giờ đang vắt óc nghĩ đây.
Lý Trăn Nhiên thấy cậu không nói gì, kêu lên: "Có ai không?"
Lý Trăn Nhược hoảng sợ, vội nói: "Đừng gọi! Tôi biết mèo của anh ở đâu!"
Lý Trăn Nhiên lạnh lùng nhìn cậu.
Cậu hỏi: "Để tôi đứng dậy được không?"
Anh buông tay ra.
Lý Trăn Nhược chống tay lên mặt đất đứng dậy, xoay người nhìn Lý Trăn Nhiên. Cậu thấy anh mặc áo ngủ ra ngoài nhưng bản thân cậu còn thảm hơn.
Sờ lên vòng cổ cậu mới nhớ ra một điều, cái vòng này có gắn định vị, hèn gì anh tìm đến nhanh thế. Một ngày chưa tháo được cái vòng cổ này xuống thì cậu đi đâu anh vẫn có thể tìm được một cách dễ dàng.
Lý Trăn Nhiên đợi câu trả lời từ cậu nhưng đang dần mất kiên nhẫn.
Lý Trăn Nhược không có thời gian bịa ra một câu chuyện hoàn hảo, sau đó đưa anh đi tìm mèo. Dục vọng chiếm hữu của Lý Trăn Nhiên với một con mèo mạnh đến mức nào đương nhiên cậu rõ. Nếu không thể đưa một con mèo giống hệt Đoàn tử cho anh thì còn lâu anh mới tin. Còn nữa, cậu không muốn bị coi là biến thái.
Thế là cậu hít một hơi thật sau, mở miệng nói: "Tôi là mèo của anh."
Ngay từ đầu Lý Trăn Nhiên đã dần mất kiên nhẫn với cậu, giờ thì dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn cậu. Anh đánh vào ngực Lý Trăn Nhược, "Trả mèo lại cho tôi!"
Lý Trăn Nhược cũng thấy Lý Trăn Nhiên thần kinh. Chỉ là một con mèo thôi mà, có phải vợ anh đâu?
Vì thế cậu tiến lên mấy bước, gần như kề sát vào người Lý Trăn Nhiên, nói lại lần nữa: "Tôi thực sự là mèo của anh mà. Meo~"
Lý Trăn Nhiên đột ngột nắm lấy cổ tay cậu.
Lý Trăn Nhược sững sờ, không biết anh muốn làm gì. Không ngờ đến anh lấy điện thoại gọi 110.
"Này!" Lý Trăn Nhược giãy giụa một hồi. Sức lực của Lý Trăn Nhiên rất lớn, cậu không thể giãy ra được, chỉ có thể lao tới giật điện thoại, "Phải làm sao anh mới chịu tin? Anh mà báo cảnh sát, cả đời cũng không tìm được mèo của anh!"
Cậu không dám để anh báo cảnh sát. Ngay chính bản thân cậu là ai, cậu không biết lại càng không thể chứng minh được thân phận của mình.
Lý Trăn Nhiên đưa tay cầm điện thoại ra sau lưng, Lý Trăn Nhược gần như ôm lấy anh, cố duỗi cánh tay ra để cướp điện thoại.
110 không gọi được, Lý Trăn Nhược sốt ruột, nói bên tai anh: "Tôi là Đoàn tử, là con mèo mà anh mua từ Dư Băng Vi. Đêm nào tôi cũng ngủ cạnh anh. Vòng cổ là anh đặt làm riêng cho tôi, trên đó còn ghi số điện thoại và địa chỉ nhà phòng trường hợp tôi bị lạc mất. Ổ mèo của tôi màu đỏ, trên bát ăn in hình một con mèo cài hoa. Lúc nãy anh tắm tôi lén chạy ra ngoài, vốn không muốn chạy mà là do kỳ động dục."
"Kỳ động dục?" Lý Trăn Nhiên chỉ chú ý đến hai chữ này trong lời chứng minh của cậu.
Đúng lúc này ánh đèn pin chiếu đến chỗ bọn họ. Tiếng gọi vừa rồi của Lý Trăn Nhiên đã gọi được một nhân viên của khu nghỉ dưỡng, nhân viên tay cầm đèn pin, đứng từ xa hỏi: "Ai ở đó?"
Lý Trăn Nhược phát hoảng, lập tức trốn ra sau lưng Lý Trăn Nhiên, túm lấy tay áo anh, nói: "Tôi thực sự không phải biến thái! Anh giúp tôi đi?"
Lý Trăn Nhiên muốn hất tay cậu ra nhưng khi chạm đến làn da mịn màng mát lạnh thì có hơi do dự. Anh nói với nhân viên kia: "Là tôi, Lý Trăn Nhiên."
Nhân viên định chiếu đèn pin lên mặt hai người, nghe thấy là Lý Trăn Nhiên thì thôi, thái độ cung kính nói: "Hoá ra là anh Lý, vừa nãy anh gọi người à?"
Lý Trăn Nhiên liếc Lý Trăn Nhược, nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ đùa giỡn với bạn bè một chút thôi. Xin lỗi vì đã làm phiền."
"Nào có." Nhân viên nói, "Tôi còn sợ anh gặp chuyện gì, nếu không thì tốt rồi. Tôi đi tuần tra tiếp đây."
Nói xong, nhân viên vội vàng xoay người rời đi.
Lý Trăn Nhược thở dài, đầu dường như đặt hẳn lên vai anh. Lâu nay quen thói kề sát người Lý Trăn Nhiên nên giờ chẳng thấy có vấn đề gì.
Lý Trăn Nhiên vẫn cứ nắm cổ tay cậu, nói: "Giờ cậu nói rõ cho tôi."
Lý Trăn Nhược lắc lắc cổ tay, "Có thể buông ra không?"
Lý Trăn Nhiên lạnh mặt từ chối, "Muốn chạy?"
Lý Trăn Nhược bảo: "Không chạy. Chúng ta về nhà trước được không? Anh không thấy tôi không mặc quần áo à? Tôi còn có thể chạy đi đâu được."
Lý Trăn Nhiên không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn xung quanh.
Lý Trăn Nhược biết anh chưa bỏ cuộc, muốn tìm mèo nên nói: "Anh không tìm được đâu. Thử nghĩ đi, vòng cổ chỉ anh biết mật khẩu, trừ khi tôi cắt nó ra chứ không làm sao tôi có thể đeo nó lên cổ mình? Tôi cũng không bị điên đến nỗi đi cướp vòng cổ của mèo."
Lý Trăn Nhiên không biết làm sao, đành kéo tay Lý Trăn Nhược, "Về."
Lý Trăn Nhược bị anh kéo suýt ngã. Bên dưới không mặc quần nên không dám bước rộng, cậu gần như bị anh lôi về biệt thự.
Vừa vào phòng, Lý Trăn Nhược cầu xin anh, "Cho tôi bộ quần áo mặc đi, anh... anh Nhiên."
Chữ "hai" sắp bật ra khỏi miệng nhưng nhận ra không thích hợp nên mới gọi là anh Nhiên.
Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái, không biết nghĩ cái gì rồi đi lấy cho cậu cái áo tắm mặc tạm.
Quần lót cũng không có nhưng dù sao cũng tốt hơn là trần trường chạy lông nhông. Lý Trăn Nhược nhanh chóng mặc vào, quấn kín người.
Lý Trăn Nhiên ngồi ở ghế sofa, vắt chéo chân nhìn cậu, một câu cũng không nói.
Đến bước này rồi, Lý Trăn Nhược không muốn bịa chuyện nữa, cậu định nói hết cho anh nghe. Còn tin hay không thì tuỳ anh, nhưng có một điều nhất định không thể nói ra, đó là thân phận thật của cậu.
Lý Trăn Nhược ngồi xuống ghế sofa, kể lại tình trạng cơ thể hai ngày nay cho Lý Trăn Nhiên nghe, nói: "Trong lúc anh đi tắm, tôi nóng quá không chịu được nên chạy ra ngoài. Chạy vào rừng thì ngất đi, khi tỉnh lại đã thành người rồi."
Lý Trăn Nhiên mặt không biểu tình hỏi cậu: "Cậu đi tìm mèo cái?"
Cái mông đầy lông lập tức hiện lên, Lý Trăn Nhược nhíu mày nói: "Mèo cái? Tôi không muốn tìm mèo cái!"
Lý Trăn Nhiên chỉ nhìn cậu, không nói gì.
Cậu nhìn anh hỏi: "Anh không tin tôi sao?"
Anh cười lạnh một tiếng, "Cậu có chỗ nào giống mèo? Tôi tin được cậu chắc."
Lý Trăn Nhược biết tại sao anh lại nói thế. Cậu quả thực không giống mèo. Ngôn ngữ, hành động của cậu đều giống hệt con người và cậu không thích khoả thân, luôn tìm quần áo để mặc.
Nhưng nếu cậu thật sự là một con mèo mới biến thành người, cậu sẽ không như thế. Hành động vẫn giống một con vật hơn, chứ không phải đùng một cái đã có nhận thức và ngôn ngữ giống con người.
Cậu có thể nói với Lý Trăn Nhiên linh hồn cậu vốn là con người, xuyên vào thân xác một con mèo. Thế nhưng điều đó sẽ mang lại phiền phức, anh nhất định sẽ tra ra được thân phận của cậu, không chừng còn bại lộ mục đích cậu đến nhà họ Lý.
Đối với cục diện này, Lý Trăn Nhược chẳng biết phải làm thế nào nên cũng không biết nói sao với Lý Trăn Nhiên.
Một lát sau, cậu nghe anh nói: "Đoàn tử cũng chẳng giống mèo bình thường."
Lý Trăn Nhược không hiểu, ngước lên nhìn anh.
"Biến thành người?" Chuyện này quá mức hoang đường, Lý Trăn Nhiên cười lạnh, nói với cậu: "Cậu nói thử xem, vì sao cậu lại biến thành người?"
Lý Trăn Nhược lắc đầu, nhác thấy sắc mặt anh không tốt, đáp: "Chắc là do kỳ động dục?"
"Được." Lý Trăn Nhiên nói, "Mèo động dục, hai mươi ngày đủ không? Tôi cho cậu hai mươi ngày. Nếu kỳ động dục kết thúc, cậu lại biến về thành mèo thì tôi bỏ qua. Còn không thì đừng trách tôi xử lý thẳng tay."
Xử lý thẳng tay?
Lý Trăn Nhược trợn tròn mắt. Bộ cậu là rác sao?
Nói thì nói thế chứ Lý Trăn Nhiên cũng chẳng tin. Anh gọi điện thoại cho người quản lý khu nghỉ dưỡng, giúp anh tìm mèo trong phạm vi khu nghỉ dưỡng.
Lý Trăn Nhược nghe anh gọi điện thoại, nhỏ giọng nói: "Tôi là mèo của anh mà. Anh không tìm được đâu."
Lý Trăn Nhiên không nói gì, gọi điện thoại xong cũng mặc kệ bên ngoài có chuyện gì không, anh đi lên tầng ngủ. Đi được nửa đường, anh quay lại nhìn Lý Trăn Nhược: "Không ngủ?"
Ổ mèo của Lý Trăn Nhược không mang tới, vì trước giờ cậu toàn ngủ trên giường anh.
Giờ Lý Trăn Nhiên kêu cậu ngủ, để chứng minh mình là mèo của anh, cậu chỉ có thể đi lên theo mà thôi.
Lý Trăn Nhược nằm cuối giường, theo thói quen mà cuộn mình lại. Cơ thể không được dẻo dai như mèo, chỉ cuộn được nửa vòng. May mà giường lớn, không chật lắm. Nằm xuống rồi, Lý Trăn Nhược không được tự nhiên ngẩng đầu lên hỏi Lý Trăn Nhiên: "Hai thằng đàn ông nằm chung một giường, anh không thấy khó chịu à?"
Anh hỏi ngược lại: "Cậu không phải là mèo của tôi sao?"
Lý Trăn Nhược không đáp lại được.
Cậu coi như ngoan ngoãn nằm bên chân Lý Trăn Nhiên ngủ một đêm. Buổi sáng tỉnh dậy cả người cũng không đau nhức gì, chắc vì cậu là mèo.
Vừa ngủ dậy, Lý Trăn Nhược vẫn chưa tỉnh táo hắn. Cậu vẫn xem mình là mèo, định dùng chân trước lau mặt, liếm một cái mới nhận ra là ngón tay chứ không phải móng vuốt.
Lý Trăn Nhiên cũng đã tỉnh, nằm trên giường nhìn động tác của cậu.
Lý Trăn Nhược lắc đầu, vươn vai một cái rồi xuống giường. Cậu đi tới nhà vệ cho mèo tầng một, ngỡ ngàng mất mấy giây mới quay người chạy vào nhà vệ sinh.
Lý Trăn Nhiên ngồi trên giường một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh mặc áo ngủ vào, đi xuống mở cửa. Cửa vừa mở đã thấy quản lý khu biệt thự đứng đó, cung kính nói: "Thực sự xin lỗi, anh Lý. Chúng tôi không tìm được mèo của anh."
Anh hỏi: "Ở đâu cũng không thấy?"
Quản lý đáp: "Tìm khắp nơi rồi cũng không thấy. Chúng tôi kiểm tra camera thì thấy mèo của anh chạy vào rừng vào khoảng mười một giờ đêm. Mèo của anh chạy vào rừng cạnh khu nghỉ dưỡng, trong rừng không camera nên không biết nó đã chạy đi đâu."
Lý Trăn Nhiên trầm ngâm một lá, hỏi: "Vậy có thấy một thanh niên không mặc quần áo đi ra từ rừng không?"
Quản lý nghe vậy lắc đầu, "Tôi cũng không rõ, camera cũng không thu được."
"Phía sau rừng có gì không?" Anh lại hỏi.
"Phía sau rừng là núi, một bên sườn núi rất dốc, không có thảm thực vật, không dễ leo lên."
"Nhưng nó là mèo." Anh nghĩ một chút.
Người quản lý gật đầu liên tục: "Vâng, chúng tôi sẽ cho người lên núi tìm thử xem."
Lý Trăn Nhiên bảo: "Không cần phiền phức vậy. Cứ hỏi xem trên núi có nhà nào nuôi mèo cái không, nếu có hỏi xem có thấy mèo của tôi không là được rồi."
Quản lý đáp: "Vâng, anh Lý."
Anh gật đầu coi như cảm ơn, nói với quản lý: "Chi phí nhờ người tìm mèo tôi sẽ chịu. Làm phiền rồi."
"Không phiền, không phiền." Quản lý nói, "Đc phục vụ anh là vinh hạnh của chúng tôi."
Lý Trăn Nhiên không muốn nghe quản lý dông dài, chào hỏi mấy câu rồi đóng cửa lại.
Lý Trăn Nhược đã đi vệ sinh xong, tựa người vào cửa nhìn anh, "Không tìm được đâu, đừng phí sức nữa."
Lý Trăn Nhiên không để ý đến lời cậu nói.
Cậu quay lại nhà vệ sinh, cầm bàn chải mới đánh răng.
#Lời editor:
Hic, lưng tui... ĐAU!
Vừa đau lưng vừa buồn ngủ ?