Vưu Ba là một người đàn ông cao lớn, ngũ quan nghiêm nghị thoạt nhìn có chút dọa người.
Đứng ở trước mặt anh ấy, trên người như bị đè cả tấn áp lực.
Lý Trăn Nhiên cao gần bằng anh ấy, nhưng vai không rộng bằng.
Một tay anh nắm cổ tay Lý Trăn Nhược, bình tĩnh nhìn thẳng mặt Vưu Ba.
Vưu Ba liếc cái tay đang nắm cổ tay Lý Trăn Nhược, khóe miệng cong lên, nói: "Chào nha, Lý Nhị thiếu."
Lý Trăn Nhiên không cười, hỏi: "Ông chủ Vưu đại giá quang lâm không biết có việc gì quan trọng chăng?"
Vưu Ba đút tay trong túi quần, "Nghe nói Lý Tam thiếu bị thương nên tới thăm một chút."
Lý Trăn Nhiên nghe vậy thì mở cửa phòng bệnh, "Mời vào."
Vưu Ba có chút kinh ngạc khi Lý Trăn Nhiên không ngăn mình lại.
Nhưng mục đích đến đây là tìm Lý Trăn Tự nên gật đầu với anh rồi nói với mấy người theo sau, "Đi."
Một nhóm người hùng hổ đi vào phòng bệnh cùng một lúc.
Tô Dao cảnh giác nhìn bọn họ.
Người đàn ông đứng sau Vưu Ba chỉ vào Tô Dao, nói: "Người đẹp cứ ngồi đi."
Trên mặt Tô Dao không có cảm xúc gì, cô vẫn đứng cạnh giường.
Lý Trăn Tự chống người ngồi dậy, nhìn Vưu Ba một cái rồi nói với Tô Dao: "Cô ra ngoài đi." Kỳ thật, trong lòng hắn có lo lắng, càng lo lắng Tô Dao sẽ bị thương vì mâu thuẫn vốn có của hai bên.
Lý Trăn Nhiên vẫn đứng ở cửa, vẫy tay với Tô Dao.
Tô Dao nhìn Lý Trăn Tự một cái mới đi đến cửa phòng bệnh, thấp giọng nói với Lý Trăn Nhiên: "Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Lý Trăn Nhiên: "Vấn đề nhỏ này mà Lão Tam không thể giải quyết được, tôi khuyên cô nên đổi sếp.
Chỗ này là bệnh viện, Vưu Ba muốn đánh muốn giết sẽ không tự mình ra tay.
Bề ngoài anh ta vẫn là một thương nhân chứ không phải xã hội đen."
Tô Dao nghe vậy khẽ thở dài, lại có chút bất lực.
Bọn họ quay đầu lại nhìn, Vưu Ba đặt mông ngồi xuống cái ghế đặt cạnh giường, gác một chân lên giường bệnh.
Sắc mặt Lý Trăn Tự tái nhợt, hơi nheo mắt.
Hắn lựa chọn nhịn xuống cơn giận, lộ ra một nụ cười, "Vưu tổng."
Lý Trăn Nhiên nói với Tô Dao: "Cô đi trước đi, cần thiết tôi sẽ gọi."
Tô Dao nhìn đồng hồ, "Tôi đợi thêm chút nữa rồi đi.
Buổi tối y tá sẽ trông chừng."
Lý Trăn Nhiên gật đầu, vỗ vỗ cánh tay cô.
Lý Trăn Nhược: "Tự mình làm xằng làm bậy..."
Tuy Vưu Ba không phải loại người tốt đẹp gì cho cam, nhưng nguyên nhân là Lý Trăn Tự dụ dỗ vợ người ta.
Trêu chọc đến vị ác thần này, hắn nên tự lĩnh hậu quả.
Đoán chừng Lý Trăn Nhiên sẽ không ngồi không mặc kệ, cũng không có lòng tốt lĩnh hậu quả hộ hắn.
Ra khỏi bệnh viện, Lý Trăn Nhược đột nhiên cười.
Lý Trăn Nhiên quay đầu nhìn cậu, "Cười cái gì?"
Lý Trăn Nhược: "Em từng cho rằng dù không cùng một mẹ sinh ra nhưng đều cùng một người bố, sao tính cách lại khác nhau đến vậy? Bây giờ cuối cùng đã hiểu rồi."
Hai người bắt taxi, Lý Trăn Nhiên không bảo tài xế chở về nhà họ Lý mà về căn hộ của anh trong thành phố.
Hai người một trước một sau đi vào trong nhà.
Lý Trăn Nhược đóng cửa, Lý Trăn Nhiên xoay người lại nắm cằm cậu hôn lên.
Cơ thể bị người đè vào cửa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cậu giơ tay ôm lấy anh.
Hôn sâu hơn.
Một tay Lý Trăn Nhiên sờ đến thắt lưng cậu, vói vào trong áo, nhẹ nhàng lên xuống vuốt ve làn da cậu.
Lý Trăn Nhược cảm thấy hơi ngứa.
Cơ thể hơi co rúm lại.
Lý Trăn Nhiên giữ eo cậu áp vào lòng bàn tay mình, hôn khẽ lên cằm cậu.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên, dựa lưng vào cánh cửa phía sau, "Sao thế? Đột nhiên muốn?"
Lý Trăn Nhiên hôn nhẹ cậu, "Hôm nay anh đã muốn làm chuyện này từ sớm rồi."
Lý Trăn Nhược bỗng nhận ra Lý Trăn Nhiên không giống vẻ bề ngoài của anh, nhưng chẳng sao cả.
Cậu nhớ lại lúc biết mình không phải con ruột của Lý Giang Lâm, cảm giác như trời sập xuống.
Ngoài người bố này, cậu không có người thân nào khác nữa.
Mà hiện tại, có lẽ Lý Trăn Nhiên đang chịu cảm giác lúc đó của cậu.
Thế nên, Lý Trăn Nhược ôm chặt Lý Trăn Nhiên, chủ động hôn anh, muốn dùng chính bản thân mình an ủi anh.
Hai người hôn môi liên tục.
Lý Trăn Nhiên vuốt veo eo Lý Trăn Nhược khiến cậu rùng mình.
Ngón tay cậu luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng vỗ về.
Một lát sau, Lý Trăn Nhiên ôm ngang Lý Trăn Nhược đi vào phòng ngủ.
Mặc dù cảm thấy tư thế này có phần khó chịu, nhưng ở thời điểm này, anh muốn làm gì cậu cũng tuyệt đối không phản kháng.
Cậu luôn nghĩ nếu lúc đó anh cũng ở bên cạnh an ủi mình thì những ngày tháng đó không khó khăn đến vậy.
Bên ngoài mưa nhỏ, tiết trời ngày một lạnh hơn.
Cậu và anh nằm trên giường, đắp chung một cái chăn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể đối phương.
Lý Trăn Nhược muốn ngáp, nhưng Lý Trăn Nhiên nhéo miệng cậu không cho mở ra.
Cậu khó chịu lắc đầu, rồi ngậm lấy ngón tay anh.
Anh rút tay về, Lý Trăn Nhược xoay người cười trên người anh.
Đôi tay chống lên cơ ngực săn chắc của anh, cúi đầu hỏi: "Anh không muốn về nhà sao?"
Lý Trăn Nhiên kéo chăn lên che lại lưng cậu, nhéo eo người ta, "Không phải."
Lý Trăn Nhược: "Mặc kệ ông ấy.
Có phải bố ruột hay không chẳng sao, nhà họ Lý anh nhất định thuộc về anh là được."
Lý Trăn Nhiên biết cậu đang an ủi mình, khẽ cười một tiếng, "Anh biết rồi, anh không buồn."
Lý Trăn Nhược di chuyển mông, má nổi lên mấy vệt hồng, cười nói: "Vậy, làm tiếp."
Nói như vậy, hiện tại Lý Trăn Nhiên không định về nhà họ Lý.
Anh và Lý Trăn Nhược ở căn hộ này.
Mỗi ngày đọc sách, nghe nhạc, chạy bộ, tưới hoa.
Buổi tối thì lêu lổng với cậu.
Lý Trăn Nhược thấy anh quá yên tĩnh, luôn đoán xem anh có buồn hay khó chịu không.
Quan sát mấy ngày, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, cứ như anh thật sự không hề để ý.
Một ngày nọ, Hoa Nghị Bang gọi điện thoại đến, Lý Trăn Nhiên nằm trên giường nhận điện thoại.
Hai người nói chuyện rất lâu.
Lý Trăn Nhược nằm cạnh nghe phát hiện ra thế mà anh không hỏi tình hình của Vận Lâm dù chỉ một chữ.
Hoa Nghị Bang bị Lý Giang Lâm tống đi làm trợ thủ cho công việc của Lý Trăn Thái.
Lý Trăn Nhiên muốn biết cái gì đều có thể hỏi được từ Hoa Nghị Bang nhưng mà rõ ràng anh không có ý định này.
"Tình hình của Vận Lâm anh không thèm để ý thật à?" Lý Trăn Nhược hỏi.
Lý Trăn Nhiên: "Anh mặc kệ, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được."
Một ngày kia, Lý Trăn Nhược dành chút thời gian đi thăm Hạ Hoằng Thâm.
Vừa hay chiều hôm đó Hạ Hoằng Thâm không phải lên lớp nên hai thầy trò cùng nhau đi siêu thị lớn ở gần trường.
Đứng trước quầy bán đồ dùng cho thú cưng, hai người dừng lại một lúc lâu.
Thật ra, Lý Trăn Nhược không có hứng thú với mấy thứ này.
Cậu vốn là một con người hàng thật giá thật, tâm lý và thói quen đã ăn sâu bén rễ.
Mà Hạ Hoằng Thâm thì khác, thành thật mà nói thì hắn là một con thú hoang sống lâu hơn con người.
Hạ Hoằng Thâm lấy một lọ sữa tắm cho thú cưng, mở nắp ra ngửi.
Lý Trăn Nhược đứng cạnh hỏi: "Thầy muốn tôi đưa cho thầy một cái nhà leo cho mèo không?"
Hạ Hoằng Thâm ngẩng đầu lên, im lặng một lát mới nói: "Không cần, trong nhà không có chỗ để."
Lý Trăn Nhược nhớ đến cái ký túc xá của hắn, xác thật là không có chỗ để.
Cậu đề nghị, "Có thể để ở hành lang mà."
Hạ Hoằng Thâm nghĩ xong lại bảo: "Không cần."
Mấy ngày nay, linh lực trong cơ thể Lý Trăn Nhược nhiều hơn trước đây.
Sáng nay rời giường, cậu xốc chăn lên đứng cạnh giường.
Cơ thể trần trụi đầy dấu vết mờ ám, cậu nói với Lý Trăn Nhiên: "Anh nhìn em nè."
Lý Trăn Nhiên nửa tỉnh nửa mê, một cánh tay từ trong chăn vươn ra che mắt, miễn cưỡng để hở ra một chút nhìn cậu, "Muốn anh làm em nữa à?"
Lý Trăn Nhược không để ý, quay người biến ra một bộ quần áo được cắt may tinh xảo.
Lý Trăn Nhiên hơi nhíu mày nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược: "Thời trang mới của Armani(*), thế nào?"
Lý Trăn Nhiên che mắt lại, không để ý đến bộ quần áo mới của cậu.
Lý Trăn Nhược ngồi cạnh giường kéo cánh tay anh, "Anh còn chưa trả lời em."
Lý Trăn Nhiên đáp: "Đi ra, anh muốn ngủ."
Vì thế lúc ra khỏi nhà, Lý Trăn Nhược vẫn mặc bộ quần áo đơn giản do chính mình thiết kế.
Kiểu dáng bình thường không nổi bật.
Lý Trăn Nhược và Hạ Hoằng Thâm ngồi trên ghế ngoài siêu thị ăn bánh quy catnip(*).
Cậu hỏi hắn: "Thầy, thầy gặp Thẩm Lộ Minh chưa?"
Thẩm Lộ Minh như một quả bom hẹn giờ đối với Lý Trăn Nhược, không biết khi nào sẽ phát nổ.
Hạ Hoằng Thâm đáp: "Từng thấy, ở trong trường."
Cậu nghi hoặc hỏi: "Cậu ta không đi tìm tôi, thầy nghĩ cậu ta đã biết được bao nhiêu?"
Hạ Hoằng Thâm chậm rãi nhai bánh quy, một lúc sau mới trả lời: "Có lẽ không nhiều lắm.
Tôi nghe nói cậu ta bị tai nạn giao thông khi đi du lịch sau kỳ thi đại học.
Phần đầu bị thương, không nhớ chuyện quá khứ."
"Ồ." Lý Trăn Nhược có chút kinh ngạc.
"Nhưng mà tôi nghĩ..." Hạ Hoằng Thâm nói, "Có khả năng không phải cậu ta mất trí nhớ mà là hoán đổi linh hồn."
Lý Trăn Nhược cau mày nhìn hắn.
Hạ Hoằng Thâm: "Cậu chiếm cơ thể cậu ta, linh hồn cậu ta chiếm cơ thể của người khác.
Chỉ là không biết có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra hay không mà cậu không mất trí nhớ, nhưng cậu ta lại mất."
Lý Trăn Nhược lo lắng, "Cậu ta có thể khôi phục trí nhớ không?"
Ngón tay Hạ Hoằng Thâm giữ bánh quy, bỗng ném nó lên cao, hắn ngửa đầu tiếp được miếng bánh bằng miệng, nhai một lúc mới nói: "Tạm thời tôi có thể phong ấn lý ức của cậu ta."
"Thầy!" Lý Trăn Nhược có hơi kích động, "Thầy làm vậy có vấn đề gì không? Lúc trước còn nói không cho Tống Quân giúp đỡ tôi."
Hạ Hoằng Thâm không chút để ý nói: "Bọn họ không thể nhưng tôi có thể, chỉ cần cậu ngoan ngoãn là được."
Lý Trăn Nhược vội nắm lấy cánh tay hắn, "Thầy!"
Hạ Hoằng Thâm "ừm" một tiếng, "Ngoan."
Ra khỏi siêu thị, chia tay tại đây, Hạ Hoằng Thâm phải về trường học mà Lý Trăn Nhược phải gọi taxi về nhà.
Trước khi tạm biệt, Hạ Hoằng Thâm bỗng nhiên nói: "Có người đang theo dõi cậu."
Lý Trăn Nhược kinh ngạc quay đầu lại nhưng không phát hiện ra người nào.
Cậu quay đầu lại thì Hạ Hoằng Thâm đã đi rồi.
Có chút không hiểu đứng ngây tại chỗ một chốc, Lý Trăn Nhược duỗi tay vẫy xe.
Một chiếc taxi dừng trước mặt cậu, Lý Trăn Nhược mở cửa ngồi vào trong.
Đang định đóng cửa lại thì bị người bên ngoài kéo lại.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn phủ xuống, sau đó chen vào trong xe.
Vưu Ba đóng cửa xe lại, nói: "Thật trùng hợp nha, bạn nhỏ."
(*) Thời trang Armani:
Giorgio Armani S.p.A được biết đến nhiều hơn dưới tên Armani, là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới của trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, phân phối và bán lẻ quần áo thời trang, phụ kiện kính, đồng hồ, đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất...được thành lập bởi nhà tạo mẫu, doanh nhân, tỷ phú nổi tiếng.
(*) Bánh quy catnip: bánh quy chứa cỏ bạc hà mèo
Tác dụng của cỏ bạc hà mèo làm sen ai cũng biết, bồ nào không biết thì search gg nha, tại nó dài mà cũng muộn rồi nên tui lười tra lại..