Chương 72: Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Phiên bản 15333 chữ

Mơ mộng

Dưới bệ cửa sổ một bụi hoa xuân sức sống bừng bừng, thấm nhuần một cơn mưa đêm trước, mùi hương tỏa càng sâu, xuyên qua khung cửa sổ nửa mở chui vào trong phòng, người trong phòng như đặt mình vào rừng rậm. Cây cối trong dãy Hãn Hải sinh trưởng mạnh mẽ to khỏe hơn bên ngoài, những bụi hoa đón xuân bình thường giản dị nhất cũng lộ vẻ tươi tốt yêu dị.

Thái Chiêu ngủ rất không yên, trong mơ còn cau mày, như bị một luồng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chặp.

Màn trướng phất phơ, câu vào từng tia gió mát, xen lẫn giữa hương hoa thơm là một hơi thở khác lạ. Đây là mùi gì thế nhỉ, chắc chắn không phải hương hoa, cũng không phải mùi hương huân trong lư, Thái Chiêu không phân biệt được, trong nhẹ nhàng khoan khoái mang theo cả tê dại, tràn đầy dụ hoặc trầm mê không nói rõ mà cũng chẳng tả xiết.

— là hơi thở của đàn ông!

Thái Chiêu choàng tỉnh trong chớp mắt, tay phải còn nhanh hơn mở mắt sờ đến Diễm Dương đao bên người, xoẹt, một vạt đỏ kim đẹp đẽ sáng rực lên trong bóng tối, đồng thời bên cạnh giường cô hơi lõm xuống, người nọ ngồi dậy.

Lưỡi đao dừng lại ngay trước chỗ hầu kết sạch sẽ trắng trẻo kia!

Trán Thái Chiêu rịn mồ hôi, tay phải nắm chặt chuôi đao căng cứng như dây cung, chỉ xíu nữa, cô đã có thể cắt chiếc cổ thon dài của đối phương.

Thanh niên trẻ một tay chống trên giường, người mặc áo ngủ dài mỏng manh trắng như tuyết, lồng ngực rắn chắc như thành lũy như ẩn như hiện.

Hắn mỉm cười vô tội nhìn cô.

“Huynh ở đây làm gì thế!” Thái Chiêu trừng mắt, ước gì có thể dùng ánh mắt đâm chết tên hàng này cho rồi!

Mộ Thanh Yến buồn bực cúi đầu, “Ta ngủ không được.”

“Ngủ không được có thể đi đọc sách luyện công, còn không thì nhảy đại thần* cũng được mà! Huynh vào phòng tôi làm gì!” Thái Chiêu vô cùng tức giận.

(*) một nghi thức của Mãn tộc Tát Mãn giáo, gồm chữa bệnh, đuổi trừ tai họa, cầu phúc, bói toán, đoán trước vấn đề cần giải quyết.

Mộ Thanh Yến nghiêm mặt: “Ta biết ý nàng, ta có thể thề với trời, tuyệt đối chưa chạm vào một phân một hào trên người nàng.”

Thái Chiêu buông Diễm Dương đao, theo ánh mắt hắn nhìn lại, căn cứ vết ngấn trên giường biết là vừa rồi hắn nằm nghiêng ở mép giường, mà Thái Chiêu thì nằm thẳng vào bên trong, giữa hai người chí ít vẫn có khoảng cách gần một bàn tay.

Đương nhiên, cũng là vì giường của Ma giáo đều tương đối lớn.

“Lúc buổi sớm ta khó ngủ, muốn tìm nàng nói chuyện chút. Thấy nàng ngủ ngon ngọt, không tiện đánh thức, đành nằm một bên chờ tự nàng tỉnh.” Mộ Thanh Yến kiểu rất chính trực.

“Này là huynh nói tiếng người đó hả!” Thái Chiêu suýt nữa thì im lặng hỏi ông trời, “So với huynh, đám dâm tặc hái hoa kia chết trong tay cô tôi đều oan uổng hết!”

Mộ Thanh Yến bỗng sán lại gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô gái, “Nàng xem nhiều vở thoại thế, hẳn phải biết hái hoa dâm tặc nửa đêm chui vào khuê phòng các cô nương, sẽ không chỉ nằm bên cạnh mà ngắm đâu nhỉ.”

Mặt Thái Chiêu đỏ rần, suýt chút lại muốn nâng đao, “Huynh tránh ra chút cho tôi!” — cô cũng muốn xem lắm chứ, kết quả chưa kịp lật mấy trang đã bị mất, cái ô tiệm sách ‘Nội dung phong phú’ ấy còn bị đóng cửa, hị hị.

Mộ Thanh Yến xoay người nằm xuống, trước lúc nằm xuống còn xếp gối mình ngay ngắn, đồng thời đẩy gối Thái Chiêu qua tí.

Thái Chiêu phóng mắt nhìn xuống, mắt trừng lớn: “… huynh thế mà còn mang gối tới nữa.”

“Hiện giờ nàng nên tin tưởng ta, ta tuyệt đối không có tâm trí làm loạn.” Mộ Thanh Yến nằm nghiêng nhìn nàng.

Thái Chiêu đờ đẫn: “Hơ, sao biết được.”

“Định làm chuyện bất chính hả, chỉ cần một chiếc gối thôi.”

Thái Chiêu: …

“Cha có dạy ta phải giữ mình trong sạch, không thể phóng đãng coi rẻ bản thân. Nàng có thể tin tưởng ta, ta sẽ không làm loạn đâu. Nàng nằm xuống đây trò chuyện với ta nào.” Mộ Thanh Yến xoay người nằm thẳng, ánh mắt yên tĩnh.

Thái Chiêu chậm rãi buông lỏng đầu vai căng cứng.

Mộ Thanh Yến nhìn lên màn trướng chằm chằm chốc lát, bỗng chân thành nói: “Vừa rồi ta nói không đúng rồi, có ít tình cảnh, trong lúc rối loạn cần thêm một cái gối đệm ở…”

Thái Chiêu nhanh chóng nhào qua bịt miệng hắn: “Dừng lại, cứ thế dừng lại thôi! Ta tin phẩm hạnh và con người của lệnh tôn, đừng nhắc gối đầu nữa!”

Cô kéo chăn nằm xuống, “Muốn nói gì thì nói đi.”

— thật ra cô cũng nhận ra tối nay hơi thở thanh niên này lạnh lẽo buồn vô cớ, không mang theo chút căng cứng nóng rực nào, đích thật là mang tâm sự đầy bụng.

Trong trướng lặng im, một lúc lâu sau Mộ Thanh Yến mới nói: “Bỗng không nghĩ ra nên nói gì, Chiêu Chiêu nói trước đi.”

Lòng Thái Chiêu chửi đổng không ra miệng — sao lại để mình nói, cũng đâu phải nửa đêm mình không ngủ được muốn tìm người nói chuyện đâu.

“… Đúng rồi, hồi chạng vạng tôi có gặp được ba tỳ nữ cưng của Thượng Quan Đàn chủ kia, là Oanh Oanh Yến Yến Hồng Hồn í.” Cô nằm nghiêng xoay ra ngoài, “Bốn người ôm đầu khóc rống, luôn miệng nói muốn kiếp này không rời, Du Quan Nguyệt và Liên Thập Tam ở bên cạnh nhìn tới rách mí mắt, ha ha ha ha, thật là còn náo nhiệt hơn kịch nam.”

Mộ Thanh Yến cười cười, không nói.

“Nhưng mà nói câu lương tâm, ba cô nương ấy đúng là rất đẹp, xuân lan thu cúc, tôi thấy mà yêu.” Suy nghĩ Thái Chiêu như chú ngựa hoang thoát cương, “Người ta nói Tố Liên phu nhân sư mẫu tôi là Đệ nhất mỹ nhân võ lâm, nhưng cô tôi nói mẹ tôi cũng nhìn rất đẹp, không kém Tố Liên phu nhân là bao. Chỉ là miệng lưỡi mẹ tôi sắc bén, vừa gặp nam tử khác đã hếch mũi lên trời, thực sự sát phong cảnh.”

“Sao lệnh đường gặp nam tử khác bèn hếch mũi lên trời?” Mộ Thanh Yến hỏi.

“Vì cô của ta đó.” Thái Chiêu nói, “Cô tôi vừa dịu dàng vừa cởi mở vừa vô địch thiên hạ không gì làm không được, mẹ đi theo bên cạnh cô cô, đàn ông trong thiên hạ trong mắt bà đương nhiên đều không đáng nhắc tới.”

“Thế sau này lệnh đường là thế nào mà lại lấy lệnh tôn?” Mộ Thanh Yến nổi cơn hào hứng.

Thái Chiêu nhíu cặp mày nhỏ, “Nghe nói là mấy năm cuối, ờm, chính là trước năm cô của ta đánh chết Nhiếp Hằng Thành một hai năm, bỗng nhiên bà bận rộn nhiều việc, không để ý tới mẹ. Mẹ ngờ rằng bên ngoài bà ấy có cô em gái vừa ý khác, thế là khóc sướt mướt kéo cha tôi đi bắt gian… À không phải, là muốn xem thử đến cùng cô tôi đang làm gì…”

Mộ Thanh Yến nín cười: “Thế Thái nữ hiệp đang làm gì.”

“Thật ra chẳng có gì, là đang tìm kiếm khắp nơi cách khắc chế Nhiếp Hằng Thành. Cuối cùng phát hiện ngoài cách cứng đối cứng, không còn cách nào khác.” Thái Chiêu khẽ thở dài.

“Trong quãng thời gian đó, cha mẹ hai người đi Đông đi Tây như hình với bóng, náo động ra không biết bao nhiêu trò vui. Một người bệnh kinh phong gấp gáp, một người là lang trung chậm chạp, một người thì thấy hướng Tây, một người thì thấy hướng Đông mới ổn, một người muốn uống rượu, người kia chỉ chịu cho nước ấm. Cùng một trại phỉ mà xông vô tận ba lần – nghe nói trại chủ đó tức đến phát khóc, cuối cùng chặt hai ngón tay phát lời thề độc, dẫn người xuống núi hoàn lương.”

Mộ Thanh Yến cười ra tiếng: “Giờ đây nhìn lệnh tôn lệnh đường vô vàn ân ái, đâu ngờ, đâu có ngờ…”

“Đâu chỉ có huynh, chẳng ai ngờ tới cả. Sau này lúc cha mẹ ta nói muốn thành thân ấy hả, sư phụ thì suýt thì đập đầu vào giếng luôn. Chỉ mỗi cô tôi thấy rất tốt thôi, bà nói ‘Tiểu Phong và Tiểu Xuân đều là những đứa trẻ ốt bụng chất phác lương thiện, làm vợ chồng tâm tính hợp nhau hơn cả, tương lai hai đứa sẽ mỗi lúc một tốt đẹp’.”

Thái Chiêu càng nói càng hăng, “Tôi cũng đã trộm đi nhìn mẹ huynh rồi, ầy, nói sợ huynh mất hứng chứ mẹ huynh thật dễ nhìn á, Tố Liên phu nhân đứng trước mặt bà ấy còn muốn kém mấy phần. Ha ha, lão tặc Nhiếp Hằng Thành này thật dốc hết vốn liếng mà! Í, chờ tí, Nhiếp lão tặc đứng trước sắc đẹp vẫn đơ đơ, không phải là kẻ đồng tính giống cháu lão ấy chứ!”

Đề cập đến mẹ ruột, ban đầu sắc mặt Mộ Thanh Yến có phần âm u, nghe xong câu cuối lại không nhịn được cười: “Cũng không có. Dù cả đời Nhiếp Hằng Thành không lập gia đình, nhưng xét về tư đức làm người rất ngay thẳng, chưa có tin đồn bát nháo nào. Nghe nói lúc còn trẻ ông ta từng có một cô nhân tình, sau này cô nương đó không biết đã chết hay đã tha hương.”

Thái Chiêu thở dài: “Cho nên huynh cũng đừng thấy bất bình tức giận khi Nhiếp Hằng Thành chiếm cứ sản nghiệp nhà của huynh mấy chục năm, huynh xem người ta đi, cả đời không vợ không con, một lòng đâm đầu vào cửa hàng, mua bán không tốt mà được ư.”

Thí dụ tuy hơi thô tục, nhưng rất chuẩn xác.

Mộ Thanh Yến dần thả lỏng bầu tâm sự, nói khẽ: “Ta chưa từng hận Nhiếp Hằng Thành đã chiếm cứ Thần giáo, mà ta hận là hận vì nắm chặt quyền hành mà lão ta không hề bận tâm đến ân tình của tằng tổ phụ đối với lão, tùy ý thao túng cuộc đời của ông nội và cha ta.”

“Đến ông nội huynh cũng bị lão ta điều khiển ư?” Tiểu cô nương kinh ngạc.

Mộ Thanh Yến gật gật đầu, “Nhiếp Hằng Thành chẳng những khôn khéo tháo vát, dã tâm bừng bừng, còn rất có kiên nhẫn. Để đạt thành một thứ, lão tình nguyện chờ đợi mười hai mươi năm.”

“Ông cố từng xếp đặt cho ông nội một mối hôn sự rất tốt, cô gái ấy chẳng những có nguồn gốc từ Tả Hữu hộ pháp, còn thiên phú trác tuyệt, xử sự khôn khéo. Tương lai nếu ông có được một người vợ như vậy phụ tá, quyền hành trong giáo dù thế nào cũng sẽ không sa sút. Lúc ấy Nhiếp Hằng Thành mới mười mấy tuổi, đã nhìn ra ý định của Tằng tổ phụ. Bề ngoài lão tỉnh rụi, song lại âm thầm không ngừng tìm kiếm cô gái có thể làm ông nội ta động tâm.”

“Là anh em cùng được nuôi lớn, không ai hiểu rõ sở thích của tổ phụ bằng Nhiếp Hằng Thành. Ngay sau đó, ông nội đã ‘ngẫu nhiên gặp được’ bà nội của ta. Hai người mới quen đã thân, đọc sách ngắm hoa đánh đàn thổi sáo đều hợp ý.”

Thái Chiêu kinh hãi: “Lẽ nào bà huynh cũng là mật thám do Nhiếp Hằng Thành sắp xếp?!”

“Không phải.” Mộ Thanh Yến nói, “Bà nội thật ra chỉ là con của một Đàn chủ bình thường, lúc ấy ông cố vẫn còn, Nhiếp Hằng Thành tuyệt đối không để lưu lại chuôi cầm nào cho mình..”

“Không bao lâu, hôn ước của ông nội bị hủy bỏ, nghe nói cô gái kia sau thương tâm đã đi ra hải ngoại, chưa từng quay về. Bà ấy là một con gái yêu của người muội muội mất sớm của Tả Hộ pháp, Tả Hộ pháp vì phẫn nộ đã thoái ẩn, không còn hỏi đến chuyện trong giáo, Hữu Hộ pháp cũng hết sức không vui vẻ.”

“Đáng tiếc cho một bận tâm huyết của ông cố huynh.” Thái Chiêu thở dài, “Nhiếp Hằng Thành thật sự một hòn đá ném hai con chim, thứ nhất loại trừ được một vị Giáo chủ phu nhân tương lai đầy lợi hại, thứ hai đã làm ông nội huynh đắc tội Tả Hữu hộ pháp.”

“Không, là một hòn đá ném ba con chim.” Mộ Thanh Yến nhếch miệng chế giễu, “Ta đã điều tra nghe ngóng vài Giáo chúng còn may mắn sống sót đến giờ, thật ra trong thời gian ấy, Nhiếp Hằng Thành không chỉ xem xét đến một cô nương hợp duyên lọt vào mắt ông nội ta, nhưng lão ấy chỉ chọn trúng bà nội ta.”

“Sao thế?” Thái Chiêu không hiểu.

“Vì tính tình bà nội mạnh mẽ quyết tuyệt, thế gian hiếm thấy.” Mộ Thanh Yến nói, “mấy năm sau khi cưới, ông bà ân ái không rời, tháng ngày yên vui. Nhiếp Hằng Thành ở một bên lẳng lặng chờ đợi, chờ đến khi ông cố qua đời, chờ đến khi cha ta ra đời, rồi sau đó ông nội ta ‘tình cờ quen biết’ được một hồng nhan tri kỷ vô cùng hòa hợp.”

“Bà nội tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ, nên đã phát tác. Nhưng ông nội là một công tử được cưng chiều nuôi lớn, từ bé đã dưới một người trên vạn người, sao chịu được vợ mình lúc nào cũng chua ngoa chửi rủa, tình cảm vợ chồng càng ồn ào càng hừng hực, cuối cùng một nhát hai nơi. Bà đã phẫn uất rời giáo, đi tha hương.”

“Ngay sau đó ông nội đã hối hận, ông biết là bà không thông hiểu sự đời bên ngoài tất nhiên sẽ sống rất khổ sở. Mấy năm sau, ông tìm được bà đã ốm chỉ còn bộ xương, song bà có chết cũng không chịu tha thứ cho ông. Sau khi bà qua đời, ông buồn rầu u uất, không lâu sau cũng đi theo. Lúc ấy cha còn nhỏ, cuối cùng Nhiếp Hằng Thành đã thâu tóm được quyền hành Thần giáo như ý nguyện.”

Ngữ điệu Mộ Thanh Yến dần dữ dội, vô thức siết chặt tay Thái Chiêu.

“Nàng biết chỗ đáng cười nhất trong chuyện này là gì không? Là một mối nhân duyên mà ông bà của ta tự cho là trời định cảm động lòng người, chẳng qua cũng chỉ là một bước âm thầm mưu đồ của Nhiếp Hằng Thành. Thăng trầm nửa đời bọn họ, sống chết vui buồn, đều bị Nhiếp Hằng Thành nắm trong tay có thể phát tác bất kỳ lúc nào, mà cho đến lúc chết chưa hẳn họ đã hiểu.”

“Đây chính là chỗ lợi hại của Nhiếp Hằng Thành, đối với con cháu Mộ thị, thật ra lão ta chưa thật sự ra tay giết hại, nhưng trong vô hình giết trong lòng, khống chế như xách một bức tượng chỉ còn vỏ bọc bề ngoài — sau đó, đến phiên cha ta.”

“Lần này, chiêu thức Nhiếp Hằng Thành dùng không còn là ‘tình yêu nam nữ’, mà là ‘không đành lòng’ và ‘không thể đổ trách nhiệm cho người khác’. Đáng thương cho cha, cả đời cực kỳ ao ước núi sông biển hồ xa xôi, mà cả đời không thể rời dãy Hãn Hải.”

Thái Chiêu nhìn người thanh niên, trong bóng tối có thể phát hiện được ý hận thù hừng hực trong đôi ngươi đen nhánh của hắn.

Đây là một nỗi đau ngầm chưa có lực không thể làm gì, cô hiểu.

Phụ tổ nhà Mộ thị đều không phải là kẻ mạnh trong đời, họ hoặc sa vào tình yêu nam nữ, hoặc khốn trong trách nhiệm và lương thiện, thế là bị chú cháu Nhiếp thị đùa rỡn trong lòng bàn tay, cả đời đau khổ.

Còn Mộ Thanh Yến là kẻ mạnh, làm việc quả cảm, quyết đoán rõ ràng sâu sắc, thế nên càng thấy phẫn hận bực bội.

Tay Thái Chiêu bị đau, cô chịu đựng không thốt, mà chỉ duỗi bàn tay nhỏ khác áp lên đường biên mặt rõ nét của thanh niên, “Lão chết rồi, Nhiếp Hằng Thành đã chết.”

Giống như dòng suối mát chảy qua thanh sắt nung, Mộ Thanh Yến đã tỉnh hồn lại. Hắn chậm rãi buông tay, “Đúng vậy, cô của nàng đã giết lão. Không chỉ lão, mà dư nghiệt của lão cũng chẳng bao lâu sẽ tan thành mây khói.”

Hắn chậm rãi nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú gối lên cánh tay trái, tóc dài đen mượt rũ xuống cánh tay đường cong rõ ràng, “Cha không phải hạng người không có tài cán, trong lúc ẩn cư dưỡng thương người đã tự sáng tạo Tiên Thiên Thụ khí Điều tức công không thua bất kỳ môn tâm pháp nào của các tiền bối truyền lại nào.”

Thái Chiêu cười dịu dàng, “Tôi tin, nếu không thì trên núi Cửu Lãi huynh cũng sẽ không tự mình khỏi hẳn. Ờm, chỉ là hơi chậm chút, làm khó Mộ Thiếu Quân làm người quái dị hơn một năm.”

Mộ Thanh Yến ghé mặt lên trán cô gái, “Dù thấy Tiên Thiên Thụ khí Điều tức công có hiệu quả chậm, nhưng ôn hòa thuần tự nhiên, đối với kinh mạch đan điền chỉ trăm lợi không một hại. Dù là nội thương hay bị trúng độc, đều có thể trị liệu sạch sẽ, không để lại hậu hoạn.”

“Rồi rồi rồi, lệnh tôn rất không tầm thường, tiểu nữ tử có mắt không biết kim khảm ngọc.” Thái Chiêu bắt đầu ngáp.

“Ta dạy môn tâm pháp này cho muội nhé, nói không chừng tương lai còn dùng tới.”

“Dùng gì mà dùng chứ, có phải huynh mong tôi không có chỗ tốt chăng.” Mi mắt Thái Chiêu sụp xuống, miệng ậm ờ, “Dứt khoát mua cỗ quan tài tốt, tương lai chắc chắn cần dùng đến…”

“Nàng hạ lưng thấp xuống — tam nhật xuất vi sảng, chấn thụ canh tây phương. Bát nhật đoái thụ đinh, thượng huyền bình như thằng. Thập ngũ kiền thể tựu, thịnh mãn giáp đông phương…”

Chưa đợi Mộ Thanh Yến đọc xong đoạn thứ nhất, Thái Chiêu đã ngoẹo đầu, ngủ say sưa.

Mộ Thanh Yến cẩn thận chỉnh đầu cô ngay lại.

Bờ môi cô gái như cánh hoa đỏ tươi, gương mặt non mịn, mái tóc mềm mại hơi gợn sóng vì thắt bím mỗi ngày, phủ đầy gối lụa, tràn đến cánh tay nhỏ lộ ra bên ngoài, trên mu bàn tay còn có bốn cái xoáy cơm nhỏ tròn trịa.

Hắn nhìn hồi lâu, sau đó hôn lên ống tay áo cô gái trải trên giường một cái, nằm bên cạnh hơi ấm mềm mại ngọt ngào của cô, như ôm giấu trong lòng khe suối nước nóng, lòng đầy yên bình.

Bạn đang đọc Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!