Thiếu niên tiếp tục đến bên đống lửa, thịt đã bị nướng khét: "Lãng phí rồi.”
Thiếu niên này tên là Tiêu Tử Phong, là một người xuyên việt, lúc xuyên qua vẫn còn là một hài tử, sau đó được một lão nhân vớt từ dưới sông lên.
Có lẽ đứa trẻ ban đầu đã bị chết đuối dưới sông, cho nên mới tới phiên hắn đến thay.
Ông lão kia làm nghề thợ mộc, vừa mới qua đời cách đây vài năm.
Tiêu Tử Phong kế thừa tay nghề của ông, cũng làm một thợ mộc, sở hữu tư duy cùng sáng tạo hiện đại, cho nên có thể làm ra một ít đồ chơi nhỏ thực dụng mà thú vị, cuộc sống coi như trôi qua không tệ.
Đi tới nơi này, cũng không phải chỉ có hai bàn tay trắng, mà còn có một cái hệ thống, tuy nhiên có chút hố, mỗi một năm mới có thể xuất hiện một lần.
Mỗi lần xuất hiện sẽ thu hoặc được một ít kỹ năng kỳ lạ cổ quái, hoặc là vật phẩm.
Nguyên nhân hắn ngồi xe lăn cũng là vì lần xuất hiện trước, đã có một kỹ năng gọi là Bay lơ lửng một centimet.
Vừa mới bắt đầu, Tiêu Tử Phong đã cảm thấy năng lực này có giá trị khai thác, lại dựa vào kinh nghiệm đọc được trong tiểu thuyết, liền áp dụng để trượt tuyết.
Kết quả đụng vào đá, ngã một cái, làm gãy chân.
Những thứ trong tiểu thuyết cũng chỉ là vui vẻ, nếu như không dùng đầu óc để phân tích thì còn thấy được, tuy nhiên nó không thích để áp dụng thực tế.
Trước kia Tiêu Tử Phong còn muốn dựa vào những bài thơ cổ mình đã thuộc lòng ở kiếp trước, nghĩ có thể đi quan trường lăn lộn một nửa chức quan hay không, sau đó từng bước từng bước leo lên đỉnh cao nhất, trở thành dưới một người trên vạn người.
Nhưng đến một buổi tối nọ, sau khi nhìn thấy một người giẫm lên một con rắn bay lên trời, Tiêu Tử Phong liền từ bỏ ý nghĩ này.
Đã có người bay trên trời, ai còn làm quan chứ?
Chẳng qua qua nhiều năm như vậy, Tiêu Tử Phong thủy chung không có phương pháp tiếp xúc với những đồ vật siêu phàm của thế giới này.
Lại qua nhiều năm như thế, hệ thống cũng không có cung cấp công pháp tu luyện gì, chỉ có cho kỹ năng cũng ít đồ vật.
Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Phong lại nhìn thoáng qua nữ nhân nằm trên giường, đây có lẽ cũng là một cơ hội.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Triệu Tuyền Lạc mở to hai mắt, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
Nàng nhịn đau đứng dậy, xốc chăn lên.
Phát hiện bộ phận áo của mình đã bị mở ra, áo lót vẫn còn, bên đầu giường còn đặt một bộ quần áo nam sĩ, xem ra người cứu chữa mình không có tâm tư gì khác.
Nàng lấy ra một cái bình nhỏ ở chỗ nối bên bông, đổ ra một viên thuốc rồi nuốt vào trong miệng.
Đau đớn trên người đã giảm bớt, vết thương tối hôm qua nhìn như nghiêm trọng, nhưng cũng không phải trí mạng đối với nàng, nguyên nhân khiến nàng suy yếu như vậy chính là do trúng độc.
Nhưng bây giờ, hình như độc đã được giải…
Sắc mặt tái nhợt của Triệu Tuyền Lạc đã có chuyển biến tốt, nàng đứng dậy xuống giường, đánh giá căn phòng xa lạ này.
Căn phòng này có rất nhiều đồ gỗ, kiếm, thương......
Lại có những thứ mà nàng chưa từng thấy bao giờ.
Nhìn về phía quần áo được đặt bên cạnh, Triệu Tuyền Lạc liền nhanh chóng thay thay quần áo trên người.
Ở bên ngoài sân, đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu.
Triệu Tuyền Lạc kéo thân thể đi tới ngoài cửa, ở giữa sân, có một thiếu niên ngồi xe lăn, trong tay cầm một cây kiếm gỗ đào, không ngừng vung kiếm với không khí, tốc độ rất nhanh.
“Đây là đang luyện kiếm?”
Triệu Tuyền Lạc nghi hoặc, trên người thiếu niên này cũng không có bất kỳ nguyên khí dao động nào.
Kiếm cũng chỉ là kiếm gỗ đào bình thường, ngay cả gà cũng giết không được.
Lúc này, Tiêu Tử Phong nhanh chóng vung hết mấy chục lần còn lại.
[100% tay không tiếp sắc LV1 9924/9999]
“Tỉnh rồi.”
“Ừm!”
Triệu Tuyền Lạc khẽ ừm một tiếng, xem như trả lời.
Mặc dù nàng chỉ mặc một bộ quần áo vải thô, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp, ngược lại còn tăng thêm chút mỹ cảm khác.
Có người là dựa vào quần áo, có người dù khoác một tấm vải trên thân thôi cũng đã đủ đẹp.
Triệu Tuyền Lạc nhớ rõ đêm qua mình còn chưa cắt đuôi được hai truy binh, nói cách khác sau khi té xỉu, bọn họ hẳn là có thể tìm được mình, nhưng hiện tại...
Tiêu Tử Phong cũng không biết Triệu Tuyền Lạc đang suy nghĩ gì, hắn chỉ khách khí nói: "Cháo đã nấu sắp xong, nếu không ngươi ăn một chút đi.”
Triệu Tuyền Lạc nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Tử Phong điều khiển xe lăn vào trong phòng, xốc nồi đặt trên đống lửa lên.
Một cỗ mùi thơm tràn ngập ra.
Hai chén cháo thịt, một đĩa dưa muối, chính là điểm tâm của hai người.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Trong lúc ăn, Triệu Tuyền Lạc lạnh lùng mở miệng trước: "Cứu ta, sẽ gây phiền toái cho ngươi.”
“Ta biết.”
Tiêu Tử Phong nuốt dưa muối trong miệng xuống rồi trả lời.
“Ta cũng có điều cầu, ta muốn nhìn một mặt mà người bình thường ở thế giới này chưa từng thấy qua.”
Triệu Tuyền Lạc nghe những lời này xong, thì liền ngẩng đầu lên, đáp: "Làm một người bình thường rất tốt.”
“Mỗi người đứng ở vị trí khác nhau, cuối cùng luôn hướng tới những vị trí khác, cuộc sống bình thản trôi qua lâu thì ắt muốn tìm chút kích thích.”
Tiêu Tử Phong vẫn là một người bình thường, lý lịch nhân sinh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đầu, nếu không phải đột nhiên xuất hiện bệnh nặng, tương lai cũng liếc mắt một cái liền nhìn thấy đầu.
Không có chập trùng, không có gợn sóng, không có đặc sắc, cũng không có tiếc nuối quá lớn, bình thản giống như một đầm nước đọng.
Thế nhưng khi sống lại, Tiêu Tử Phong muốn theo đuổi một cách sống khác.
Cứu nữ nhân xa lạ trước mặt này, chính là bước đầu tiên để hắn phá vỡ cuộc sống yên tĩnh vốn có.
Lời hay khó khuyên, nếu như vậy cũng tiện cho nàng trả lại ân tình này.