“Thương lượng cái gì?” Tiểu nữ hài hỏi.
Mà thôn dân phía trên từ đường đã bắt đầu lặng lẽ tiến vào trong mật đạo.
"Thương lượng thả ngươi cùng những thôn dân này rời đi, ta nói cho ngươi biết..."
Tiểu nữ hãi nói một nửa đã bị cắt ngang.
“Từ từ, ta cảm giác hình như ngươi đã hiểu lầm cái gì?
Ta không muốn cứu những thôn dân này, ngươi thả những người từ bên ngoài đến như chúng ta là được.
Đương nhiên, làm cho ngươi tổn thất mất một bữa tiệc lớn thì cũng phải có bồi thường, ngươi muốn ăn tươi bọn họ, ăn miếng trả miếng thật sự không thoải mái, tục ngữ nói tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo.
Báo thù cũng là dựa theo đạo lý này mà đến, đã có người thương tổn chúng ta, chúng ta phải trả lại gấp ngàn lần, ta còn có thể dạy ngươi một ít phương pháp trả thù.”
Cứu những thôn dân này, nói giỡn sao, chính bọn họ tìm đường chết, Tiêu Tử Phong cũng không buồn tay chân mà nhúng vào.
Chỉ có một số việc không nhìn nổi nữa thì hắn mới có thể ra tay.
Ví dụ như Tam Kiếm Phái, lại như Hương Mộc Thôn.
Một là tội ác tày trời, lại tăng thêm tiền thưởng.
Một là một bầu nhiệt huyết, muốn cứu tiểu cô nương, mà đánh bậy đánh bạ cứu nguyên bách tính một Châu.
Đây có thể nói là hắn thiện lương, cũng có thể nói là hắn đang tính tiền cho hành vi của mình.
Tuy nhiên người dân ở Thanh Hà thôn này không nằm trong phạm vi mà hắn muốn quản lý.
Lúc này, hòa thượng kia mới mở miệng.
“Thí chủ không được trợ Trụ vi ngược.” (nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược, người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.)
“Trợ Trụ vi ngược? Một đám tiểu ác ma thương tổn người vô tội, sau đó người vô tội lại biến thành đại ác ma, trở về trả thù những tiểu ác ma này, mà những tiểu ác ma này đối mặt với ác ma cường đại hơn mình, liền biến thành người yếu thế, như vậy ta phải cứu bọn họ sao?
Không không không, bản chất của họ vẫn là ác ma, theo lời Phật gia, thiện có thiện báo, ác có ác báo, hành vi của chính họ đã tạo thành hậu quả xấu như hiện tại, bọn họ phải tự họ gánh chịu, đây là nhân quả.
Khi ác nhân ác báo đến, loại hành vi giúp bọn họ ngăn cản tai họa này của đại sư, chỉ có thể tạo thành ác ý lớn hơn nữa, căn bản không phải tuyên dương thiện ý.”
Ác nhân lại không có ác báo, thì chỉ có thể tạo thành ác nhân phóng đại vô hạn mà thôi.
“Sư phụ, tâm ngài tốt, nhưng không đúng chỗ.”
Sở dĩ Tiêu Tử Phong nói thêm một câu cuối cùng là vì hiện tại hắn hiểu được, lão già lôi thôi ở cửa thôn bảo hắn rời đi hẳn là kết quả do hòa thượng này ra tay.
Chỉ bất quá nó bị vây trong một trạng thái áp bức, nên chỉ có thể làm được như vậy, thiện lương là thiện lương, nhưng sống quá thánh mẫu sẽ trở thành bệnh.
Nếu cho hắn đụng vào chuyện này, hắn sẽ vô cùng hào phóng để cho tiểu cô nương báo xong thù của nàng.
Nhưng sau khi báo thù xong, nàng còn muốn giết người từ bên ngoài tới thì Tiêu Tử Phong cảm thấy mình có thể siêu độ cho nàng.
Hòa thượng kia có chút trầm mặc, là mình sai sao?
Tiểu nữ hài nghe xong lời này liền cảm giác mình được tri âm, quả thực so với bức bách cằn nhằn này còn mạnh hơn rất nhiều.
Cho nên nàng quyết định không ăn Tiêu Tử Phong, mà là giữ hắn lại, để hắn làm thủ hạ của mình.
Tiêu Tử Phong nhìn đám người ô áp ở cửa vào, thì thở dài một hơi.
“Ngươi vẫn không muốn buông tha ta.”
Tiểu nữ hài lắc đầu.
“Không, ta không ăn ngươi, bất quá ta muốn ngươi trở thành thủ hạ của ta.”
“Ta dám lộ diện ở trước mặt ngươi, cũng có nghĩa ta hoàn toàn tự tin, ngươi xác định bắt được ta?”
Lạc Y bị khống chế đột nhiên xuất hiện ở phía sau Tiêu Tử Phong, Tiêu Tử Phong cũng không nhìn, mà chỉ dùng một chiêu kiếm đã quét bay đối phương ra ngoài.
Một thân khí huyết cũng không chỉ để cho những quái vật trước mắt này mê mệt! Mà nó còn khiến lực lượng võ phu bát giới của hắn đạt tới cực hạn.
Tiểu nữ hài bắt đầu thao túng những thôn dân kia xông về phía hắn.
Thân kiếm xoay chuyển, mũi Thanh Lân kiếm bén nhọn, cực kỳ nhẹ nhàng vạch thân thể thôn dân ra.
Vốn dĩ hắn còn e ngại hắc thủ đừng sau màn, nhưng kết quả hiện tại, tiểu nữ hài này đang vật lộn cùng lão hòa thượng kia, căn bản không có biện pháp ra tay với hắn.
Chỉ bằng vào những thôn dân mà nàng khống chế, thì khó có thể tổn thương được hắn.
Huống chi, đối với những thôn dân này, hắn cũng không có ý tứ nương tay.
Từ đôi câu vài lời trước đó, hắn cũng đại khái hiểu được, những thôn dân này đã xảy ra chuyện gì.
Máu tươi rải đầy phòng tối.
Những dòng máu đỏ chảy xuôi trên mặt đất, chảy vào trong huyết trì.
“Thí chủ đừng giết thôn dân, nó sẽ tăng thêm thực lực nữ quỷ.”
Kim quang trên người hòa thượng suy yếu thêm một chút.
Huyết khí trong huyết trì cũng từng bước nồng đậm.
Mà lúc này, dân làng đứng bên cạnh Tử Hồng đang chuẩn bị đẩy nàng vào trong huyết trì.
Tiêu Tử Phong lập tức dùng kiếm ngăn chặn đối phương, hơn nữa cởi bỏ dây thừng quấn quanh thân Tử Hồng.
“Cùng tiến lên.”
“Ta trúng độc, trên người không có chút sức lực nào.”
Tiêu Tử Phong lấy ra Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan của mình, nhét vào trong miệng Tử Hồng.
"Ngươi cho ta ăn cái gì, thối như vậy?"
“Bí chế Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, đừng giả chết, mau giúp ta thu phục những thôn dân kia.”
“Giải độc nào có như vậy......”
Tử Hồng đột nhiên phát hiện bụng mình không đau, tay chân cũng bắt đầu có lực.
Hiệu quả của thuộc này nhanh như vậy.
Về phần sư muội bị đánh bay, hiện tại cũng không kịp quản.
Nếu không phải thực lực của nàng mạnh hơn thì có lẽ hiện tại cũng đã giống sư muội, bị thôn dân khống chế.