Chương 62: Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch)

Không sao, ngươi vui vẻ là được

Phiên bản dịch 5212 chữ

"Ngươi có thể khiến hắn quỳ xuống sao?"

"Có thể!"

Vớ vẩn, gặp thứ đồ chơi [100% Tay Không Tiếp Đao Sắc], cho dù thần có đến, cũng phải quỳ xuống.

Hoàn toàn không nói đạo lý.

"Được rồi, chính là như vậy, trong ba ngày nữa, ngươi đi đánh hắn."

Tiêu Tử Phong vội vàng ngăn Lý lão đầu có phần hưng phấn lại.

"Ngươi có bệnh à, sau khi bắt hắn quỳ xuống thì sao? Nếu cuối cùng hắn nổi giận và muốn đánh ta, ngươi muốn ta đấu với hắn như thế nào?"

Mặc dù hắn có thể vung hết kiếm này đến kiếm khác để khống chế liên tục, nhưng đối phương là một Kiếm Tiên, tốc độ cũng không chậm.

Khi một kiếm khí vung qua, hắn sẽ bị chém chết.

"Ta sẽ ngăn đón." Lão Lý vỗ vỗ ngực trấn an.

Tiêu Tử Phong khinh thường liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi chắc chắn trăm phần trăm có thể ngăn cản hắn?"

Lý lão đầu:...

Nói một cách chính xác, hắn không dám bảo đảm, dù sao vừa rồi hắn cũng chưa nhìn thấu cảnh giới của Thanh Sơn Kiếm Tiên, dù sao hắn cũng chưa từng đánh nhau với hắn, cho nên không thể đưa ra phán đoán chính xác.

Lý lão đầu trả lời theo phán đoán trong lòng: "Ta ít nhất chắc chắn tám mươi phần trăm."

Tiêu Tử Phong gầm lên: "Tám mươi phần trăm chắc chắn và cửu tử nhất sinh có gì khác nhau? Ta không làm đâu, dù sao cũng không phải ta muốn đọ sức với người khác..."

Ngoài phòng.

Cũng không biết hai người họ đã nói chuyện gì bên trong.

Tuệ Từ có chút mơ hồ, Lý tiền bối dẫn Tiêu thí chủ vào phòng là muốn làm gì?

Trước dó không phải đã thảo luận về chuyện của Kiếm Thần sao?

Trong lòng Tuệ Từ có một câu hỏi, vì vậy hắn nói với Triệu Tuyền Lạc.

Triệu Tuyền Lạc nhìn xung quanh, sau khi thấy xung quanh không có ai, nàng thấp giọng nói với Tuệ Từ: "Nói cho ngươi biết một bí mật, Tiêu Tử Phong là truyền nhân của Kiếm Thần."

Ánh mắt Tuệ Từ mở to.

Sau khi ra khỏi thôn, hắn cũng đã nghe một số tin đồn trên giang hồ, và Kiếm Thần có thể khiến vạn đại quân quỳ xuống chỉ với một thanh kiếm gỗ.

Ép mười vạn quân buộc phải rút lui, có thể nói là luôn được giang hồ đàm luận say xưa.

Nó đã khiến vô số hiệp khách kiếm đạo tự do tưởng tượng.

Tuệ Từ cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ anh hùng của vị Kiếm Thần này.

Không ngờ người ở bên cạnh hắn nhiều ngày này lại là đệ tử của Kiếm Thần!

Khó trách mỗi khi nhắc tới Kiếm Thần, Tiêu Tử Phong và những người khác đều phản ứng khác nhau, không có loại khao khát và ngưỡng mộ đó.

Rất là bình thản, thậm chí có chút lơ đễnh, thì ra lại là như vậy.

Triệu Tuyền Lạc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tuệ Từ, cũng hiểu đối phương đã tin tưởng.

Ba ngày sau.

Trên một ngọn núi cao bị bỏ hoang, một bộ áo xanh, tiên nhân bồng bềnh độc lập.

Một ông lão mặc vải thô đứng trước mặt.

"Hắn nói đồng ý sao?"

"Đồng ý, thời gian sẽ là lúc mặt trời lặn, để ngươi đợi hắn ở đây."

Thanh Sơn Kiếm Tiên đứng chắp tay trong tay, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ta sẽ chờ hắn ở đây..."

Nói đến đấy, hắn lại cảm thấy hơi áy náy nói: "Chỉ là sau trận chiến này, ta sợ rằng ta sẽ không thể đọ sức với ngươi trong một thời gian dài."

Mặc dù Thanh Sơn Kiếm Tiên rất tự tin vào thực lực của bản thân, nhưng đối thủ của hắn chính là Kiếm Thần, đó là một kiếm có thể chống lại mười vạn đại quân Kiếm Thần.

Cho dù hắn có tự tin đến đâu, hắn cũng không dám nói mình có thể trở về mà không hề hấn gì, trận chiến này sinh tử có thể khó lường.

Rốt cuộc, Kiếm Thần ra tay, cũng chỉ có một lần kia, kể từ đó, đã không tìm kiếm bất kỳ truyền thuyết và câu chuyện nào về hắn trên giang hồ.

Hắn phải đối mặt với một kẻ thù hoàn toàn không rõ.

Đối với kẻ địch này, điều duy nhất hắn biết chính là hắn rất mạnh, ngay cả Thanh Sơn Kiếm Tiên cũng không dám nói có thể dùng một kiếm đánh lui mười vạn đại quân.

Lão Lý vô cùng rộng lượng xua tay.

"Không sao, ngươi vui vẻ là được."

Để khiến tiểu tử kia đồng ý tranh tài với ngươi, hắn lại cho mượn Thanh Lân Kiếm, hứa hẹn rất nhiều dược liệu, phải biết, những thứ này hắn đã trân quý rất nhiều năm.

Nhưng tất cả đều đáng giá, bởi vì hắn còn muốn có chút thể diện nhưng cuối cùng lại tên này tự tìm đường chết nên không thể trách hắn được.

Đồng thời, một Lão Bất Hưu nào đó của Đạo Tông đã sử dụng một phương pháp bí mật nào đó để nghe lén cuộc trò chuyện ở đây, dù sao hai vị Kiếm Tiên này cũng không che giấu, cũng không dùng kiếm khí để ngăn cách.

Sau đó bên trong Hoàng Đô, Thanh Sơn Kiếm Tiên và Kiếm Thần đọ sức, trong khoảng thời gian rất ngắn, tất cả gia tộc có thế lực và cao thủ có thực lực đều nghe nói tới.

Rất đông người đổ về nơi này.

Tuy nhiên, đám đông rất rõ ràng, không có sức mạnh gì, vì vậy chỉ có thể trốn từ một ngọn núi xa khác để xem.

Người có chút sức mạng sẽ đứng dưới chân núi để xem.

Loại đọ sức giữa các cao thủ này là một vở kịch hiếm có, nhưng mạng cũng chỉ có một, cái gì nặng cái gì nhẹ, mọi người cũng tự mình hiểu lấy.

Tất nhiên, nếu có kẻ ngu không có cái nhìn đúng đắn về sức mạnh của mình thì chết cũng không thể đổ lỗi cho người khác.

Giống như Lý lão đầu, hắn đứng ngay bên cạnh Thanh Sơn Kiếm Tiên.

Đương nhiên, lúc này, đứng bên cạnh Thanh Sơn Kiếm Tiên, khi hai người bọn họ sắp thi đấu, hắn nhất định sẽ trốn thật xa, tốt nhất là trốn sau lưng Kiếm Thần.

Một kiếm có thể làm cho mười vạn đại quân quỳ xuống, nếu hắn đứng sau lưng Thanh Sơn Kiếm Tiên thì đối phương còn không dùng sức, hắn cũng sẽ phải quỳ.

Bạn đang đọc Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch) của Tả Đích Thập Yêu Lạp Ngập

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    2

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!