Tiêu Tử Phong giơ ngón trỏ lên trước mặt mình thổi một hơi.
Tiểu Linh Mộc ở sau lưng nhìn đến choáng váng.
Mà trong mắt A Tề lại thấy được hy vọng.
Tiêu Tử Phong quay đầu chậm rãi tự giới thiệu mình: "Tại hạ đời thứ 365 Lý gia thôn, thay mặt Hung thú phong ấn sứ 'Lý Tảo Tuệ'."
“A Tề.”
“Tiểu Linh Mộc.”
Tiểu Linh Mộc chạy tới vây quanh Tiêu Tử Phong nói: "Ngươi thật lợi hại! Ngón tay lại có thể biến thành quái vật lớn như vậy.”
Tiểu Linh Mộc vừa nói, vừa khoa tay múa chân.
“Lý Tảo Tuệ” khiêm tốn nói: "Đó là hung thủs thượng cổ Thao Thiết lợi hại, bản thân ta cũng không tính là nhiều lợi hại.”
Lúc này, A Tề cũng đi tới, mở miệng hỏi: “Hung thú thượng cổ Thao Thiết?”
Hắn ta cũng không có gấp gáp truy hỏi, mà nói về vấn đề khác: “Lý huynh, ngươi dự định đi đến Thi Sơn sao?”
Lý Tảo Tuệ nhẹ gật đầu, nói: "Đúng, ta dự định ở chỗ này đạt được sức mạnh cường đại hơn, sau đó đi tới Phong Cấm chi địa.”
A Tề lập tức thịnh tình nói: "Chúng ta cũng đi lên Thi Sơn, hay là cùng nhau đi?"
"Lý Tảo Tuệ" suy nghĩ một giây sau, liền đáp ứng.
A Tề sau khi thấy đối phương đồng ý thì mừng rỡ khôn xiết, thực lực cường đại, lai lịch thần bí khó lường, A Tề cũng chưa từng nghe đến hung thú thượng cổ Thao Thiết gì đó.
Người bất phàm như thế, nói không chừng có thể mang hắn ra khỏi khốn cảnh.
Tuy rằng trong miệng con hàng này toàn lời dối trá, nhưng nó không gây trở ngại gì nêú hắn thử một lần.
Dù sao trên Thi Sơn nguy cơ trùng trùng, hiện tại hắn chỉ mới ở bên ngoài phạm vi Thi Sơn nhưng đã đụng phải Ngân thi, nếu tiến vào trong, vậy còn không biết sẽ gặp phải đồ vật gì.
Vì thế ba người cứ như vậy kết bạn mà đi.
Chỉ là “Lý Tảo Tuệ” vẫn luôn chủ ý tới dưới chân.
Cô nương Tiểu Linh Mộc kia có vẻ cố ý giữ khoảng cách với bọn họ.
Chỉ cần hoa cỏ bị nàng giẫm trúng thì toàn bộ đều héo úa, điều này khiến cho hắn nhớ tới đám hoa cỏ héo rũ mà hắn nhìn thấy khi trên đường đến đây.
Hắn không khỏi suy đoán, có lẽ bệnh phù chân của cô nương này có chút nặng.
Sau khi suy nghĩ một lát, "Lý Tảo Tuệ" liền không có để ý tới nữa, bởi vì hắn muốn nghênh đón một đợt hành động săn giết ở phía trước.
Tuy nhiên đi một vòng bên ngoài, bọn họ lại không nhìn thấy một con hành thi nào.
Dần dần, bọn họ tiến sâu vào Thi Sơn.
Trên ngọn núi này, mọi âm thanh đều yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân của ba người bọn họ, cùng với tiếng nói chuyện của Tiểu Linh Mộc.
Thì không có bất kỳ động tĩnh nào khác.
Tiêu Tử Phong không khỏi lâm vào trầm tư, vừa rồi ở bên ngoài, hắn còn nhìn thấy một đám. Nhưng hiện tại đi vào thì lại không thấy?
Cùng lúc đó, trong hang động ngầm sâu một ngàn mét.
Tất cả cửa động đều bị rất nhiều đá phiến chặn lại.
Một đám hành thi run lẩy bẩy ở bên trong, mà lão đại Hạn Bạt cùng mấy Kim Thi cũng đang ngồi xổm trên mặt đất.
Mấy Kim Thi còn nói: “Nếu ngay từ đầu lão đại không để chúng ta trốn trước thì không phải xong rồi sao.”
“Thật sự có vật đại hung.”
Trước đó, Hạn Bạt đã sớm tập hợp hành thi đi vào hang động để tránh né.
Mới đầu, những Kim Thi này còn không rõ.
Thẳng đến khi vật đại hung kia đi sâu vào Thi Sơn, bọn chúng mới cảm nhận được
Thẳng đến cái kia đại hung vật đi tới núi Thi sau, bọn họ cảm nhận được một loại thiên địch uy hiếp.
Vẫn là loại không thể phản kháng này.
Bọn chúng không ngờ tới, thân làm hành thi mà cũng có thiên địch.
Trong mắt bọn chúng, chỉ tồn tại đánh thắng cùng đánh không lại, chứ tuyệt không có thứ gọi là thiên địch.
Bởi gì những Kim Thi này được tự nhiên bồi dưỡng, không chịu người khác khống chế, cho nên có được linh trí, đặc biệt nhạy bén đối với nguy hiểm.
Tuy nói Ngân thi cũng có thể thức tỉnh linh trí, nhưng rất kém cỏi, nhiều lằm chỉ tầm tiểu hài tử 5, 6 tuổi.
Về phần những thứ khác, cũng chỉ còn lại chút bản năng dã thú.
Hiện tại tất cả chúng nó đều đang run lẩy bẩy, lắc lư trên núi lâu như vậy nhưng vật kia lại mang tới cảm giác sợ hãi quá lớn.
Loại cảm giác này giống như người trốn ở dưới giường, bên ngoài có quỷ lắc lư ở khắp nơi, còn không ngừng gọi tên ngươi.
Hạn Bạt cẩn thẩn đánh giá bên ngoài, dựa theo tình huống bình thường, nàng cũng không dám mạo hiểm, nhưng nàng giống như nhận ra một cỗ khí tức quen thuộc.
Khi nàng tiến thêm một bước do thám khí tức quen thuộc kia, nàng lập tức đứng lên.
Sau đó liền muốn đi ra ngoài.
Mấy Kim Thi nhìn thấy tình huống này, lập tức ôm lấy eo và chân nàng.
“Lão đại, ngươi làm gì vậy?”
“Chính là nó!”
“Bên ngoài có đại hung nha!”
“Chính là loại ăn hành thi! Rất nguy hiểm.”
Hạn Bạt giậm chân đi ra ngoài, đặc biệt kích động nói: "Ta cảm nhận được là khí tức của nàng, nàng tới tìm ra, cho nên ta muốn đi ra ngoài gặp nàng.”
Mấy Kim Thi nghe nói như thế, vừa mừng vừa sợ.
Kinh ngạc là phía trên có đại hung.
Mừng là lão đại đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được.
Nhưng vấn đề là đại hung kia hiện tại đang ở phía trên, không thể để cho lão đại đi ra ngoài được.
Lúc này, một Kim Thi xinh đẹp gợi cảm, eo mảnh chân dài tiến lên, nói: “Lão đại, ta thay ngươi đi, tùy tiện đi ra ngoài như vậy quá nguy hiểm, có ta dò đường, phía sau ngươi cũng có thể nắm chắc hơn.”
Hạn Bạt nhìn Kim thi kia, đáp lại: "Tiểu Xuân, ngươi tùy tiện ra ngoài cũng chết, thực lực của ta mạnh hơn ngươi, ta nói không chừng còn có cơ hội trốn thoát.”
Tiểu Xuân ngẩng đầu lên, nhìn lão đại nhà mình: "Ta đã học qua một chút mỹ nhân kế của nhân loại, mặc dù phía trên là đại hung, nhưng hắn cũng là bộ dáng con người, nói không chừng có thể có hiệu quả.
“Huống hồ ở trong mấy vị Kim thi, tốc độ của ta là nhanh nhất.
“Cho dù kế sách không thành, đến lúc đó ta kéo mấy hành thi làm đệm, nói không chừng có thể chạy trốn.”