" Lấy...!lấy cái gì...ra đảm bảo? "
Tiêu Lạc không thể tin vào tai mình nữa rồi, đây lại là trường hợp quái nào nữa vậy? Lấy gì ra đảm bảo? Ý gì đây đại ca?
Trên đầu cô đã xuất hiện dấu hỏi chấm to đùng, khuôn mặt ngơ ngác, lơ ngơ chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng anh là một người lạnh như băng ở Bắc cực mà, sao lại có thể phát ngôn ra một câu trêu chọc cô như vậy chứ!
Trình Tranh nhìn cô, khoé môi không kìm được mà cong lên, mang hàm ý cười đùa cô.
" Có người ở đây làm chứng rồi còn gì? Đảm bảo tuyệt đối, không lừa đảo " Tiêu Lạc liếc nhìn mọi người, ở đây nhiều người như thế, sao có thể không đảm bảo an toàn lời nói của cô chứ.
" Vẫn chưa đủ tính tuyệt đối " Đối với Trình Tranh, những nhân chứng này không đủ để sau này xác thực lời nói của cô một cách chính xác nhất.
" Hay là hai đứa đi đăng ký kết hôn đi! Đợi sau khi Tiêu Lạc tốt nghiệp rồi tổ chức hôn lễ sau!" Trình Thịnh nhìn hai đứa trẻ, một người tiến một người lùi như thế thì cả ngày hôm nay trôi qua cũng chẳng được như ý định của họ.
Tiêu Lạc bỗng chốc ngây người, cô chưa nghĩ đến hoạt cảnh này, sao mới đó đã chuyển nhanh đến bước này thế.
Cô đơ luôn, cô cũng chẳng ngờ là sẽ có kế sách như thế này.
Nước đi này của Trình gia quả thực không tồi, đi rất hay.
Nhưng sao lại áp dụng vào cô chứ?
" Lạc Lạc, con thấy sao? " Trình lão phu nhân đặt tay lên vai Tiêu Lạc, hỏi xem ý kiến của cô.
Mẹ kiếp! Bây giờ mà cô nói không được liệu họ có cho cô quyền tự quyết không? Liệu có được hay không?
Tiêu Lạc im lặng một lúc, tình thế này đang rất bất lợi cho cô.
Dù cho là không muốn đi nữa thì vẫn sẽ làm theo ý của Trình Thịnh đưa ra, cô còn lựa chọn khác ư?
" Con thì như thế nào cũng được.
Nhưng mà ý của Trình thiếu như nào thì cũng phải hỏi cho rõ ràng! " Tiêu Lạc nuốt ngụm khí lạnh xuống, hai tay đặt lên đầu gối, vẫn mỉm cười lịch sự.
Cô muốn xem Trình Tranh sẽ trả lời kiểu gì, lần trước đã không dò hỏi được, lần này phải nghe thấy tiếng của anh, cho dù là đồng ý hay không đồng ý cũng phải nói ra.
Cô chẳng nghĩ mình sẽ đăng ký kết hôn với một người mình không thích, thậm chí còn không quen biết nhau từ trước.
" Ý của Trình gia tôi không phải đã rõ ràng rồi sao? " Trình Tranh nghiêm túc nói cho Tiêu Lạc ý của mình.
Nhưng đây cũng không phải là câu trả lời mà cô mong chờ, anh chỉ nói ý Trình gia muốn liên hôn với Tô gia.
Ý kiến riêng của anh như thế nào thì lại chẳng hề nói, vẫn để lại một dấu hỏi chấm ở trong đầu cô.
Hai bên tiếp tục nói chuyện vui vẻ, bàn việc các thứ.
Còn Tiêu Lạc, cô chỉ chăm chăm uống nước rồi ăn, không chen vào cuộc trò chuyện của những người lớn tuổi.
Trình Tranh đang bàn dự án hợp tác với cha cô và Trình Thịnh, cô có cảm giác như mình đang là người thừa vậy.
Cũng đã hơn lúc lâu, cô đã không còn buồn miệng để ăn nữa rồi.
Cũng chẳng thể hiểu nổi, chỉ là một buổi gặp mặt nói chuyện thôi mà sao lại kéo dài thời gian nhiều đến như thế.
Thời gian trôi qua không ít, đồ ăn còn bày trên bàn vừa vơi đi một chút, vậy mà mấy chai rượu whiskey màu hổ phách được mang lên đã dốc cạn.
Người uống rượu không thể điều khiển giao thông được, thế nên sau khi tan cuộc, mẹ cô là người lái xe thay cha về nhà, bà nội cô cùng Tư Hà được tài xế riêng đưa về, tất cả mọi người đều vậy, trừ Tiêu Lạc.
Đáng ra cô nên về cùng bà nội mới phải, nhưng lại bị Trình phu nhân giao cho một trách nhiệm, đối với cô không dễ dàng chút nào.
Cô phải bắt taxi đưa Trình Tranh đến khu biệt thự riêng của anh, anh đến đây một mình, uống rượu nhiều nên không thể lái xe tự về.
Lúc đầu cô chỉ muốn đưa Trình Tranh lên xe rồi để taxi đưa về, cô cũng sẽ bắt chiếc xe khác rồi về nhà.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lục Thư Nhã nhìn mình, cô đành phải chui vào xe, theo xe anh về biệt thự riêng.
Trên xe, nhìn thấy Trình Tranh đã nhắm mắt, ngồi yên một chỗ, Tiêu Lạc lại không ngậm được miệng, bắt đầu lẩm bẩm
" Nếu không phải tại cái tên đầu băng đần như anh thì tôi đây đâu có phải chịu cảnh này cơ chứ!....."
Tiêu Lạc cứ ngồi không yên, vừa đan không thoải mái bèn rút hết bao nhiêu sự tức giận đổ lên đầu Trình Tranh, những lúc như thế này, có người ở cạnh cho mình trút giận thì vui phải biết.
Bác tài xế đứng tuổi nhiều lần liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu, rõ ràng là người con trai vẫn rất tỉnh táo, mở mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe, tại sao lại có thể để người con gái mắng từ đầu đến bây giờ?
" Này cháu gái, đây là người yêu của cháu à? Có chuyện gì thì cứ từ từ nói với nhau, tại sao cháu lại phải gắt lên như thế? " Bác tài xế nhìn Tiêu Lạc, cảm thấy rất tội cho người con trai ấy.
Cô vẫn chưa hết bực tức, nghe thấy tiếng của bác ấy nói, bèn lên tiếng giải thích
" Đâu có ạ, anh ấy là anh trai cháu, bác đừng hiểu lầm! ".