Kết quả là buổi chiều hôm đó của bọn tôi biến thành tour ẩm thực kết hợp với một cuộc điều tra trên diện rộng xuất sứ của chiếc nón.
Địa điểm xuất phát: hàng bánh tráng nướng.
"Hay là người ta có sản xuất mẫu của người lớn nữa? Bình thường cũng hay vậy mà, kiểu làm đồ cho cả gia đình mặc giống nhau í."
Giữa nghi ngút khói bếp than tổ ong, tôi lóe lên một suy nghĩ.
"Nếu vậy thì tao chạy chiến dịch truyền thông tao phải biết chứ, đằng này thông tin sản phẩm chả đả động tí gì đến cả."
"Hay là của nhà sản xuất khác, cái mẫu nó hơi giông giống nhau thôi?"
Phương đin nghe thế liền lật mép vải bên trong thân nón ra xem.
"Đây, rõ ràng có logo của hãng mà.
Với lại từ chất liệu đến đường kim mũi chỉ đều xịn đét.
Cái này không phải muốn nhái là nhái đâu."
Đúng là bên trong nón có in chìm chữ Hanas cùng logo bông hoa nho nhỏ.
Thương hiệu này trước đây tôi cũng có nghe qua rồi, là hãng hàng may mặc trẻ em rất được yêu thích gần đây, không có lý gì hàng giả lại phải làm kĩ đến mức này.
Càng vô lý hơn nếu nói Phong mua hàng nhái để tặng tôi, đấy là chuyện không thể!
"Hay là cỡ đầu tao nhỏ? Đội size lớn nhất của bọn trẻ con chắc cũng...vừa?"
Phương có vẻ mất kiên nhẫn với sự suy luận của tôi, nó nuốt nốt miếng bánh tráng cuối cùng, giật lấy vai áo tôi mà gào lên.
"Thằng hâm này nữa, cái này là danh mục cho trẻ dưới năm tuổi, là năm tuổi đó! Trẻ năm tuổi nào đầu to bằng mày hả Khoa?"
Cánh tay bị nó cấu đau điếng, tôi không nhịn được "đờ mờ" một câu, vơ vội chìa khóa, kéo con bạn lên xe trước con mắt phán xét của cô chủ quán.
Địa điểm thứ hai: quán kem dừa ngã năm.
Tầm này buổi chiều ở thành phố tôi lúc nào cũng rực nắng, đá nhẹ ly kem mát lạnh chắc hẳn là lựa chọn hoàn hảo.
Tôi chậm rãi cảm nhận vị béo thơm thanh ngọt của viên kem bơ dừa mình mới gọi trong khi tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ về món quà của Phong.
Hanas là hãng quần áo thành lập tại Pháp, nhưng lại có nhà sáng lập là một du học sinh người Việt.
Sau khi đạt được thành công nhất định, founder nhãn hàng quyết định trở lại chính quê hương của mình để tìm chỗ đứng.
Đợt trước Phương đi công tác, ngập ngụa trong công việc cũng chính là vì mục tiêu này.
Nó bảo đây là dự án lớn nhất công ty nó từng nhận, áp lực kinh khủng khiếp.
Là người trực tiếp ăn ngủ cả tháng trời cùng một núi thông tin doanh nghiệp, làm sao nó có thể nhầm lẫn chuyện này được.
Thế thì cái nón chui từ đâu ra?
"Có khi nào là ông í đặt người ta làm riêng một cái?" - Phương gặm một miếng bánh ốc quế, phần nó thích nhất của cây kem.
"Vô lý thế nhờ, đơn hàng chỉ có đúng một cái nón, lại còn phải thay đổi kích cỡ mặc định, chủ doanh nghiệp đâu có rảnh đến mức đó?"
"Hiểu hiểu, cho nên tao mới thấy kì cục nè..."
Trời ngả dần về chiều tối, nhiệt độ chầm chậm hạ xuống cũng là lúc chúng tôi dắt díu nhau đến địa điểm thứ ba: quán lẩu bò bờ kè.
Phương đin vừa lau đũa vừa chồm người qua, giả vờ tọc mạch nhìn cuộc trò chuyện của tôi với Phong.
Tôi thì chẳng có gì phải giấu diếm nó, giơ luôn màn hình điện thoại ra khoe.
Người kia có vẻ đang rất bận bịu, chỉ kịp gửi cho tôi vài tấm ảnh chụp vội bàn làm việc kèm chú thích ngắn gọn, duy nhất có một tin nhắn là không thiếu dấu câu nào.
d_wind: Em ăn tối nha, anh cũng đang ăn nè.
Tối trời lạnh, nhớ đắp chăn, ngủ sớm, mai anh mua đồ ăn trưa cho em rồi ghé tiệm luôn.
Tôi cứ nhìn mãi khung tin nhắn đến vào lúc sáu giờ tối ấy, tim nhảy rộn cả lên vì hạnh phúc.
Ở đối diện, Phương cũng nhận ra điều ấy, vui vẻ đưa khăn giấy cho tôi.
"Trông kìa, thằng bé hoàn toàn chìm đắm vào tình yêu rồi, nhìn một cái tin nhắn cười như hâm như dở thế hả?"
Với ai thì tôi không biết, nhưng riêng với Phương, tôi chưa từng giấu được tình cảm khi nghĩ về Phong, chỉ có thể đáp lại bằng tiếng lí nhí.
"Ảnh tốt quá, tao chưa kịp thích nghi, vẫn nghĩ đây là mơ cơ."
Phương nghe thấy thế thì lập tức nhíu mày, trở đầu đũa gắp cho tôi một miếng gân bò.
"Đồ khùng, mày xứng đáng cơ mà.
Biết người ta tốt thì lo mà đáp lại cho chân thành vào, trồng cây si với cái dòng ẩm ương như mày cũng mệt lắm chứ đùa!"
"Tao biết mà.
Cảm ơn mày nhá, Phương đin.
Không có mày, có khi tao đã bỏ lỡ Phong mất rồi, còn lâu mới gặp được người thứ hai giống vậy."
Chưa kịp nói hết câu thì Phương đin đã cầm chiếc muôi lên chặn ngay miệng tôi, dõng dạc tuyên bố:
"Biết ơn chị mày thì rút ví cho nhanh gọn đê, còn mấy câu sến súa đó để dành về nói cho ông người yêu nhà mày ấy.
Đúng là bọn có tình yêu, nói câu nào là nổi da gà câu đó!".