Chương 77: Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Phiên bản 9757 chữ

Đây là món quà bất ngờ Hynes dành tặng Giản Lục.

Đúng là bất ngờ thật.

Sau khi Giản Lục bình tĩnh lại, cậu đành chấp nhận tính cách hung hãn của người anh em nhà mình, tính cách trong tiểu thuyết vốn là như vậy, nhưng đến khi nhìn trực tiếp mới biết hung hãn đến mức nào.

Chấp nhận sự thật xong, Giản Lục không vội xem xét tình hình xung quanh, Thần cách của Nữ thần Annabis hấp dẫn cậu hơn. Vì bên trong Thần cách này còn có dao động linh hồn, nên rõ ràng dù vị Nữ thần kia để lại Thần cách ở đại lục nhưng vẫn chưa chết. Dù rằng chỉ còn linh hồn nhưng với người thường thì đó cũng là Thần, không cho phép khinh nhờn, thậm chí có thể gây ra những vết thương không thể chữa lành cho Nhân loại yếu ớt.

Giản Lục đã từng tưởng rằng trên thế giới không có Thần, cậu nghĩ thần linh ma quỷ đều do Nhân loại tưởng tượng ra thôi, ví dụ như mấy chuyện thần thoại phương Đông và phương Tây. Mãi đến khi xuyên vào thế giới phép thuật phi khoa học này, hiện thực bày ra trước mặt khiến cậu buộc phải tin thế giới thật sự có Thần.

Mà Thần thì cũng do các loài sinh vật tu luyện thành, bản thân họ khi sinh ra cũng là thân trần mắt thịt.

“Cậu lấy thứ này ở đâu?”

Giản Lục hỏi, cậu nhìn hòn đá pha lê màu xanh nước biển bị ném dưới đất, sau khi biết thật ra nó không phải đá pha lê mà là Thần cách thì nhịn không được quan sát tỉ mỉ hơn.

Thật ra người trên đại lục Olaven không có khái niệm về “Thần cách”, với đại lục Olaven, Thần là một tồn tại rất đỗi xa xôi, hơn nữa vị diện Thần giới và vị diện Nhân giới bị giới hạn bởi quy tắc, khiến cho Thần không thể đặt chân xuống nhân gian, chỉ có thể ban ý chỉ. Kể cả trong cuộc chiến giữa các vị Thần mấy nghìn năm trước, vì nguyên nhân nào đó mà trên Thần giới có thể xuống Nhân giới, nhưng giữa người và Thần vẫn có khoảng cách, không tiếp xúc nhiều, mọi thứ về Thần đều được phủ một tấm mạng che, Nhân loại khó tài nào hiểu rõ được.

Cũng vì vậy mà Nhân loại sống trên đại lục Olaven biết rất ít về Thần, lại càng không biết sau khi từ Thánh lên làm Thần, trong người sẽ sinh ra một thứ gọi là Thần cách đại diện cho một loại sức mạnh khác.

Khi Thần chết đi sẽ để lại Thần cách.

Những điều này sau khi thành Thần rồi lên Thần giới mới biết, Hynes biết được là nhờ linh hồn trong Thần cách.

“Em nhặt được.”

Giản Lục được phen ngạc nhiên thêm lần nữa, cậu không tin Hynes có thể vô tình nhặt được Thần cách, tuy hiện cậu không biết Thần cách có tác dụng gì, thứ mà một vị Thần để lại sau khi chết đi hẳn cũng giống đá năng lượng của ma thú, chắc chắn có tác dụng riêng của nó.

Hynes lạnh lùng liếc nhìn Thần cách nọ, rằng: “Mục tiêu của nó vốn là anh, nó muốn cướp lấy cơ thể của anh, thế nên mới bị em phát hiện.”

Giản Lục sửng sốt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt u ám của Hynes rồi dừng lại trên Thần cách, có lẽ do nghe được lời Hynes mà cặp mắt bên trong Thần cách đã biến mất, chỉ còn lớp sương mù trắng lặng lẽ trôi nổi bên trong, thứ giống sương mù này hẳn chính là linh hồn của vị Nữ thần biển nọ.

Nói đoạn, Hynes tiện tay nắm lại, có thứ gì đó nhảy lộp bộp bị y tóm gọn trong lòng bàn tay, khi y xòe tay ra, Giản Lục thấy một viên đá quý màu xanh nước biển to bằng hạt đậu, hay nói đúng hơn là một viên sỏi, trong suốt và có màu xanh khá giống Thần cách kia.

“Vào bình minh ngày đầu tiên đến đảo Tarantas, khi chúng ta bị cá Annabis hấp dẫn rồi lặn xuống biển, Nữ thần Annabis đã theo dõi anh rồi, vì anh là Pháp sư ánh sáng hiếm gặp, hơn nữa thiên phú cực tốt nên có thể chịu được linh hồn của Thần.” Hynes nói, ngón tay nghiền nát viên sỏi màu xanh nước biển trong tay, mặt cười hời hợt: “Khi cô ta ngưng tụ năng lượng của mình để chúng bám lên người anh thì bị em phát hiện, sau đó mỗi khi anh và em xuống biển thám hiểm, em phát hiện trong biển có động tĩnh lạ.”

Người mình trăn trở bảo vệ lại bị một con chuột không biết trốn ở xó xỉnh tối tăm nào theo dõi, muốn cướp lấy cơ thể cậu để hồi sinh khiến Hynes giận dữ. Dù từng là Thần cũng đừng hòng chạm vào một đầu ngón tay của anh ấy.

Vậy nên trong khoảng thời gian Giản Lục học chế thuốc với Harris tại phòng thí nghiệm, ngày nào Hynes cũng xuống biển để bắt thứ theo dõi Giản Lục, không ngờ cuối cùng lại tóm được cái này.

Thần cách mà một vị Thần đã chết trong cuộc chiến giữa các vị Thần để lại.

“Dường như cô ta rất sợ đấu khí của em, em dùng đấu khí đốt cô ta, cô ta lập tức nói hết mọi chuyện.” Hynes tổng kết bằng một câu, rồi lại nói với vẻ tiếc nuối: “Tiếc là cô ta không nói bí quyết giữ lại linh hồn và bám vào Thần cách.”

Giản Lục cạn lời, không biết nên nói gì nữa, trong đấu khí vàng của Hynes chứa sức nóng như bị lửa đốt của Rồng Hoàng Kim, cậu vẫn luôn biết nó rất mạnh, nhưng không ngờ đến Thần cũng phải tránh xa, điều này chứng minh dù lên Thần giới thì Rồng Hoàng Kim vẫn vô địch?

“Annabis là Nữ thần cơ mà? Chẳng lẽ vì được sống lại mà cô ta bất chấp cơ thể là nam hay nữ?” Giản Lục bối rối.

Hynes nhún vai: “Chắc cô ta có sở thích khó nói.”

Câu trả lời khiến Giản Lục suýt sặc, cậu cũng phát hiện sương trắng bên tong Thần cách chao đảo mãnh liệt, có lẽ đang phẫn nộ vì một kẻ nhỏ bé thấp hèn như Hynes dám sỉ nhục cô ta như vậy.

Nhưng ngón tay Hynes vừa thấp thoáng một luồng đấu khí màu vàng, sương trắng đã lập tức ngoan ngoãn trở lại.

Cuối cùng Giản Lục cũng hiểu vì sao Hynes không hề khách sáo với vị Nữ thần biển này.

Suy nghĩ một lát, Giản Lục lại hỏi: “Cô ta đoạt xá cơ thể ta bằng cách nào?” Nói đoạn, Giản Lục nhớ đến chuyện khi mình vừa đến thế giới phép thuật, cơ thể này cũng đã bảy tuổi rồi, vậy mình có được coi là đoạt xá hay không?

“Đoạt xá?” Hynes hơi khó hiểu.

Giản Lục sửng sốt, nhớ ra trong thế giới phép thuật không có từ “đoạt xá”, vội nói: “Nữ thần Annabis định chiếm cơ thể ta bằng cách nào?”

“Tất nhiên là ăn linh hồn của anh, lấy trí nhớ của anh, chiếm cơ thể của anh, vậy thì cô ta có thể dùng thân phận của anh để sống lại.” Rồi Hynes tiếp lời: “Em từng đọc một quyển sách trong thư viện Remulas, viết rằng thế giới có quy tắc của nó, hồi sinh là vượt qua lằn ranh sinh tử, trái với quy luật tự nhiên, quy tắc sẽ không để yên, vậy nên để sống lại thường phải trả giá cực đắt, nếu người có linh hồn mạnh chiếm người có linh hồn yếu, dùng thân phận của người nọ sống lại thì không bị coi là vi phạm quy tắc của thế giới, không bị quy tắc tiêu diệt.”

Trước đây trong lúc đọc sách, Giản Lục cũng từng thấy mọi người phỏng đoán và điều tra về sự tồn tại của quy tắc, khi đó vẫn chưa hiểu rõ lắm, giờ nghe Hynes nói mới biết tầm quan trọng của quy tắc với thế giới.

Sau khi Giản Lục biết những chuyện đã xảy ra, Hynes không muốn cậu phải băn khoăn nhiều, hồ hởi cùng cậu đi xem tòa cung điện của Nữ thần biển.

Cung điện này không lớn, thậm chí có thể nói nó chỉ là một phần nhỏ thôi. Nhưng dù vậy Giản Lục vẫn phát hiện rất nhiều thứ không tồi ở đây, thậm chí có nhiều món đồ cậu chưa từng nghe tên.

Giờ là lúc cần đến giám định của hệ thống.

[Nước Sinh mệnh]

Khi trên màn hình hệ thống hiện ra dòng chữ này, Giản Lục vô cùng kinh ngạc nhìn nửa chén nước màu xanh lục, màu sắc của nó cực kỳ tinh khiết, màu xanh lục không pha bất kỳ tạp chất nào, nếu không vì hệ thống không lừa cậu, cậu đã cho rằng đây là một loại nước màu xanh bình thường.

Hynes thấy nét mặt khi cầm chén nước của cậu rất kỳ lạ, không thể không hỏi: “Đây là gì?”

“Nước Sinh mệnh.”

Đồng tử Hynes co rụt lại, đúng là đồ tốt, không ngờ trong cung điện của Nữ thần biển còn có thứ tốt như vậy, nghe đâu đến Tinh linh cũng thèm muốn nước Sinh mệnh, ai ngờ họ lại tìm thấy.

Giản Lục không nói thêm gì, cậu nhanh tay cất nó một cách cẩn thận.

Nước Sinh mệnh còn linh nghiệm hơn nước Thần trong việc trị liệu, hơn nữa có nhiều tác dụng hơn, nếu nước Thần là thứ do Thần sáng thế tạo ra, thì nước Sinh mệnh được quy tắc của thế giới tạo thành, hai thứ hơn kém rõ ràng. Thần là sinh linh xác thân phàm tục tu luyện thành, còn quy tắc là cái mà Thần cũng không thể làm trái, vi phạm sẽ bị tiêu diệt.

Nghĩ đến đây, Giản Lục trầm ngâm, hoài nghi về nguyên nhân mình đến thế giới này, có vẻ cậu được quy tắc của thế giới này cho phép tồn tại.

Có được nước Sinh mệnh, tuy không nhiều lắm nhưng Giản Lục rất vui, tiếp tục giám định những món đồ khác.

Trong cung điện của Nữ thần chất đầy vàng bạc đá quý, nhưng bấy giờ những thứ phàm tục này không được Giản Lục chú ý đến nữa, cậu coi trọng những thứ quý hiếm được lưu trữ ở đây hơn.

Trong lúc Giản Lục phấn khởi đi khắp nơi giám định báu vật, Hynes cầm Thần cách giao tiếp với Nữ thần Annabis bên trong.

“Thần giới… trông như thế nào?”

Sương trắng bên trong Thần cách chuyển động, sau đó một giọng nói yếu ớt vang lên trong đầu y: [Thần giới lớn hơn đại lục Olaven không biết bao nhiêu lần, thậm chí không thể đo đạc được, đến cả Thượng thần cũng không đi hết nổi, nguyên tố phép thuật ở Thần giới rất ít…]

Hynes đang nghe chăm chú, thấy đối phương im lặng, đôi mắt xanh thẳm liếc sang, nhoáng lên vẻ u ám: “Còn gì nữa không? Sao không nói nốt?”

Sương trắng lay động, cười khinh miệt rằng: [Ngươi chỉ là một kẻ phàm, chưa thành Thánh đã mơ mộng thành Thần?]

Từ khi cuộc chiến giữa các vị Thần kết thúc đến giờ, lâu lắm rồi đại lục Olaven không có Nhân loại trở thành Thần, dần dà, chuyện thành Thần bị mọi người cho là không thể xảy ra, Thần là Thần, là đấng tối cao, khác với Nhân loại, suy nghĩ này khiến Nhân loại sau khi thành Thánh thì mất đi mục tiêu tu luyện, khắp đại lục Olaven trở nên nặng nề.

Hynes vốn chưa từng nghĩ đến những thứ này, với một Chiến sĩ đồng cấp chín như y thì việc làm sao để được ở bên Giản Lục mỗi ngày còn hấp dẫn và khiến y có động lực hơn nhiều.

Cho đến khi y bắt được Thần cách.

Giản Lục đâu biết rằng từ khi Hynes có Thần cách, qua nó, y đã biết đến rất nhiều thứ không tồn tại trên đại lục Olaven, cũng khiến y sinh ra tham vọng trước nay chưa từng có.

Y muốn thành Thần.

Cùng Giản Lục trở thành Thần, bên nhau mãi mãi.

Bạn đang đọc Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!