Chương 17: Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Tù binh

Phiên bản 11699 chữ

Không có máy bay, không có ô tô, không có xe điện, để không kinh động đến thôn dân Tiêu Tê và Tây Tư Diên chỉ có thể tự tiến lên phía trước, trên đường gặp được vài chiếc xe gắn máy hoặc nằm ven đường hoặc trên nóc nhà, nhưng thời đại này nếu những phương tiện giao thông kia còn có thể cử động cũng đồng nghĩa với việc nơi này có người sống.

Không biết là may mắn hay bất hạnh, không còn một chiếc xe hai bánh hay ba bánh nào có thể khởi động. Tiêu Tê mang theo ý nghĩ kì lạ muốn thử tấn công một chiếc máy kéo, Tây Tư Diên mặc kệ hắn, gần tới buổi trưa họ mới thuận theo bản đồ đến được nơi đích, số tang thi lang thang bên đường khá nhiều cơ bản cứ mười bước một con, trăm bước một đám, nghĩ thế nào cũng thấy là di chứng từ sự kiện lần trước, Tiêu Tê không thể làm gì khác hơn là cùng Tây Tư Diên bôi máu tang thi lên trên quần áo để át bớt mùi người sống, lại bắt chước khập khà khập khiễng tiến về phía trước.

Tây Tư Diên vừa ý một căn nhà nhỏ bốn tầng có sân phơi quần áo, sân thượng khá bằng phẳng có đặt vài chậu hoa đã chết héo, thoạt nhìn có thể leo lên. Tiêu Tê đồng ý rằng đây là nơi có tầm quan sát tốt nhất, tầm nhìn trống trải, chỉ tiếc cửa nhà đã bị khóa, hắn chui từ cửa sổ phòng bếp vào trong nhà, vừa vặn trố mắt mặt đối mặt với một nữ tang thi.

"Ừm... Bên trong có bốn con tang thi, một trong bếp, còn lại đều ở phòng khách." Tiêu Tê không biết thó được cọng dây thép ở đâu, gấp thành một cái thìa rồi phất tay áo bảo Tây Tư Diên tránh ra khỏi cửa.

Tây Tư Diên vốn muốn dùng một mũi tên bắn vỡ cửa sổ thủy tinh, cũng tiện thể bắn chết một con zombie, nếu Tiêu Tê có kỹ thuật này anh cũng không ngăn cản, giương nỏ lên chờ Tiêu Tê phá khóa xong trực tiếp xông vào, giải quyết một nữ tang thi nghe thấy động tĩnh đang tiến lại đây.

Súng của Tiêu Tê được trang bị ống giảm thanh, đạn sung túc, hắn dựa lưng vào Tây Tư Diên, bắn hạ hai con tang thi lởn vởn trong phòng khách, vừa định giải quyết luôn con zombie trẻ em thì Tây Tư Diên đã đi trước một bước đâm xuyên đầu nó.

"Ông bà, bố mẹ và đứa nhỏ, tất cả đều ở chỗ này." Tiêu Tê quan sát xung quanh sau đó đi cầu thang lên tầng cao nhất, hắn cầm trong tay một tờ giấy ăn hương trà xanh, Tây Tư Diên đứng tại chỗ dõi mắt nhìn theo, "Sân sau có một miệng giếng, cậu muốn ăn gì thì trước hết nhớ rửa sạch mặt mũi chân tay đi đã."

"Ừm." Tây Tư Diên gật gật đầu, nói: "Zombie trong ruộng cũng không nhiều, đa số đều lảng vảng trên đường cái." "Nói thật tôi cảm thấy rất mông lung, khi đi chúng ta đã nhốt toàn bộ zombie trong nhà."

"Cô bé chỉ cần phá cửa, chờ đến lúc an toàn nhảy ra từ cửa sổ sau đó trốn đi là tốt rồi, đám người kia thả một đàn tang thi ra khỏi xưởng vẫn còn đang lượn lờ trong thôn, bên này sẽ không còn người."

"Cô bé dám sao? Đứa trẻ mười hai tuổi sợ hãi biết trốn trong nhà đã là tốt lắm rồi." "Điều này cứ chờ lát nữa chúng ta quay lại nhìn là biết, nhưng giờ chúng ta cũng nên cân nhắc đến tình huống thứ ba."

Tiêu Tê: "Hả?"

Tây Tư Diên: "Tình huống thứ nhất là cô bé đã chết trong bầy zombie hoặc đã biến dị, cái này khó giải quyết, nhưng chỉ cần Trương Vĩ nhìn thấy cô bé trong nhóm tù binh chúng ta có thể lấy tình huống này để báo cáo kết quả; thứ hai, Trương Vĩ tìm được cô bé, sau đó chính là lập kế hoạch cứu viện, nhưng đây là chuyện của lão Trương; thứ ba, cũng chỉ có hai chúng ta có thể cân nhắc, chính là nếu cô bé thật sự một mình trốn thoát, thì sẽ trốn đi đâu?"

"Một mình cô bé không thể sống nổi, thôn quê nghèo đói không có phương tiện giao thông, đi bộ càng là điều không thể, một phía là núi phía khác tất cả đều là lãnh đia Tiền lão đại quản hạt." Tiêu Tê nói xong cũng tự suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên nói: "Nếu không trốn ra ngoài được thì cũng có khả năng trốn trong núi, tôi luôn nghĩ thị trấn lớn như vậy, tìm bừa một nơi ẩn náu thì ai có thể tìm ra?"

"Điều đầu tiên tôi nghĩ là trong núi không có đồ ăn, nhưng khi một người đói đến điên rồi thì còn gì không thể ăn?" Tây Tư Diên ngồi xuống tại chỗ, nhìn bầu trời trời quang đãng không một gợn mây, tháng chín đã là cuối mùa thu, chờ vào đông lại là một trận khổ chiến.

Gian nhà nông trước đây không được đánh dấu trên bản đồ, Tây Tư Diên nhìn căn nhà nào cũng thấy giống nơi mình từng ở qua, hai người quanh quẩn đến ba giờ chiều mới xác định được phương hướng chính xác, bên trong cửa bị zombie xô đẩy không ngừng lung lay sắp đổ, quanh cửa đều là vết tích đổ nát tạo ảo giác bầy tang thi có hể xông ra bất cứ lúc nào. Họ đi vòng qua tường ngoài quả nhiên thấy cửa sổ nửa mở, bên trong dùng lấy tủ đầu giường kê ti vi để chặn cửa phòng, toàn bộ tủ đều bị mở ra, có vẻ đã bị cướp sạch.

Tây Tư Diên thở phào nhẹ nhõm, rất có khả năng cháu gái của Cù lão gia tử còn sống, bọn họ biết được tin này cũng có thể báo lại cho lão Trương để hắn tổng hợp phân tích rồi cân nhắc. Trên điện thoại di động vẫn không có tin tức truyền đến, tất cả mọi người tự làm việc của mình, ít nhất thoạt nhìn cũng không xảy ra vấn đề lớn.

Tiêu Tê nói lúc mặt trời lặn muốn ăn canh nấm, hai người đạp lên ánh chiều tà cuối cùng trong buổi hoàng hôn đúng giờ tiến vào rừng cây, còn chưa chờ họ thả lỏng thần kinh căng thẳng cả ngày dài một loạt tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập đang tiến lại gần, Tây Tư Diên cảnh giác che chở Tiêu Tê ở phía sau, người sau cũng lập tức rút súng thủ thế chờ đợi.

"Là hai người?" Người tới là người quen, chính là người đàn ông được cắt cử ở lại canh gác, "Hai người có thấy, ừm, một dã nhân chạy tới không? Bẩn như ăn mày, tóc tai rối tung bám đầy bùn, tôi phát hiện gã lén lút lần mò quanh doanh địa của chúng ta muốn bắt lại hỏi vài câu, kết quả gã lại trốn thoát."

Tây Tư Diên nghe xong lập tức cau mày nói: "Nhất định phải bắt gã lại, gã sẽ làm lộ hành tung của chúng ta." Người đàn ông nghiêm túc gật đầu, "Tôi biết, nhưng gã chạy quá nhanh, có lẽ là người tiến hóa tốc độ..."

"Nhanh thì có ích lợi gì?" Tiêu Tê cười cười, nhanh chóng chạy về một phía, "Bên này!" "Mịa nó??" Người đàn ông kinh ngạc theo sau, hoàn toàn không nghĩ ra Tiêu Tê dựa vào đâu để phán đoán.

Theo Tiêu Tê chạy loạn trong rừng cây như con ruồi mất đầu hơn năm phút, bọn họ thật sự thấy được bóng lưng dã nhân kia, gã đã chạy mệt hoặc cho rằng đã thoát khỏi truy đuổi nên đang dựa vào thân cây thở dốc, bị ba người vừa tới lén lút bao vây bốn phía, chờ đến khi trên đầu truyền đến động tĩnh người này trong nhất thời sợ đến mức bước chân cũng không dám dịch một chút.

"Dây thừng." Tiêu Tê ra hiệu với Tây Tư Diên, không chờ dã nhân huyên thuyên kêu loạn hắn đã một quần đấm gã lăn quay ra đất, dây thừng xoay chuyển trước sau dứt khoát trói thành một cái bánh chưng, sau đó hắn lấy ra một tờ giấy ăn hương trà xanh cấp tốc bịt mồm.

"Tên gì thế? Lập công rồi đấy nhóc con." Tiêu Tê một chân đạp lên vai tù bình, đắc ý nhíu mày nhìn về phía người đàn ông. "... Anh cứ gọi tôi là Cao Sổ đi, có nói tên thật anh cũng không nhớ được." Cao Sổ cũng hết cách, anh ta thấy người kia bị trói còn không thành thật, cũng thở hổn hển bước tới góp thêm một chân, "Mẹ mày cho chạy này! Đuổi chết ông đây rồi..."

Tây Tư Diên ngồi xổm xuống lấy lá cây lau sạch sẽ bùn đất trên mặt tù binh, quan sát một hồi nói: "Không phải hai thằng mật báo trước đây." "Coi như không phải thì tác dụng cũng không khác gì mấy cơ sở ngầm, thường ngày lảng vảng loanh quanh, phát hiện người ngoại lai sẽ báo lại, sau đó tới cướp sạch."

"Cái gì?" Cao Sổ nhận ra mình không hiểu hai người kia đang nói gì, "Hai người nào cơ? Các anh đã từng gặp tình huống tương tự?"

"Trở về rồi hãy nói, Cao Sổ, anh là dị năng sức mạnh à?" Tiêu Tê không hề khách sao giao tù binh cho Cao Sổ, "Anh phụ trách khiêng gã về!"

Cao Sổ: "..."

Lão Trương vừa nghe nói bọn họ trói về một tù binh, kích động nhảy dựng lên khỏi ghế rung rinh thịt béo làm động tác khởi động như đang tập thể dục theo radio, sau khi khởi động làm nóng người xong hắn ra ngoài muốn tiếp xúc thân mật với dã nhân.

Cao Sổ đi nhóm lửa nấu mì, đồng thời báo cho mọi người trong núi này đừng nói nấm, ngay cả nước cũng là màu đen, anh ta loanh quanh một ngày phát hiện một nhà máy hóa chất ngay hạ du nơi họ ở, mấy ngày nay vẫn nên yên phận gặm bánh mì, ăn mì gói, uống nước đóng chai thì hơn..

Dã nhân bị trói vào cái cây phía sau nhà xe, gã vừa thấy lão Trương lại lảm nhảm một hồi còn duỗi thẳng chân ra, "Rất có cốt khí." Tiêu Tê nheo mắt lại, "Đã trong tình cảnh này rồi còn không chịu nói tiếng người."

Lão Trương: "... Ờ thì, gã nói tiếng người đấy, nhưng là ngôn ngữ địa phương."

Tiêu Tê: "..."

Tây Tư Diên bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Dùng tiếng địa phương mắng chúng ta?"

"Ừm... Cũng không phải." Lão Trương gãi bụng béo ha ha cười, "Gã nói: Gì tôi cũng khai hết, thả tôi đi, tôi cũng bị ép cả, trên có mẹ già tám mươi dưới có đứa con tám tuổi, cứu mạng."

Dã nhân tên là Cần Lao, thật thà, chịu khó, chính trực, thanh niên trai tráng, tiếng gáy vừa to vừa vang bất cứ con gà mái nào cũng thích cùng với cái cổ đỏ bừng như mào gà trống, đương nhiên đây là dịch ý, dịch âm Tây Tư Diên không tài nào đoán ra được, anh bắt đầu nghi vấn cái bằng thạc sĩ tiếng Trung của mình, đồng thời sâu sắc nhận ra mình quả nhiên là một người nước ngoài, Tiêu Tê nói chúng ta cứ gọi gã là Gà Trống... Đi.

Mọi người trong nhà Gà Trống đều chết hết trừ gã, sau khi ăn hết chỗ lương thực cuối cùng gã nói với vài anh em thân thiết trong thôn phải ra khỏi thôn xem tình hình bên ngoài, tìm đồ ăn, nhưng kết quả còn chưa ra đến thị trấn đã bị người dưới tay Tiền lão đại bắt được.

Trước tận thế Tiền lão đại là ung nhọt xã hội, trong nhà có chút tiền lại tạo được quan hệ với cục cảnh sát nên không có chuyện không làm, tống tiền, chơi đồ chơi gái đủ cả, sau tận thế không biết lão tìm được súng ống từ đầu bắt đầu chuyên môn xuống mấy vùng nông thôn, lão chiếm cứ một lối đi ngầm phòng không được xây dựng dưới lòng đất, càng làm càng lớn, gieo vạ toàn bộ huyện Khả Bắc.

"Gã làm công việc này cũng được trích phần trăm, những ai phát hiện người ngoài đến sẽ được thưởng ít nhiều, phát hiện đồ ăn như đậu phụ, gạo, sẽ được thưởng thêm, bên trên có trung đội trưởng, trên trung đội trưởng là trung đoàn trưởng, sư đoàn trưởng, Tiền lão đại tự xưng tư lệnh, sắp sửa khởi nghĩa vũ trang chiếm núi làm vua."

"Hơn nữa còn được thả ra để đi kiếm ăn, về cơ bản ai cũng có nhược điểm bị Tiền lão đại nắm trong tay, với Gà Trống là một cô gái, hiện tại cô gái này đang bị nhốt trong hầm trú ẩn để ép gã đi vào khuôn khổ."

"Nơi giam giữ tù binh rất nhiều, ngay cả Gà Trống cũng chỉ biết đa số các cô gái xinh đẹp sẽ bị nhốt trong hầm trú ẩn, người già yếu bệnh tật bị nhốt trong mấy căn nhà xung quanh, còn bố trí một vài thanh niên trai tráng trong hầm trú ẩn làm người tuần tra trông giữ."

"Hầm trú ẩn cụ thể ở chỗ nào?" Tây Tư Diên hỏi, lão Trương bất đắc dĩ nói: "Gã cũng không biết, chỉ biết là nơi lúc trước gã bị giam giữ cũng chính là điểm liên lạc với cấp trên."

Tiêu Tê bưng bát mì Cao Sổ đưa tới, "Nói cách khác còn phải chờ tin tức từ Trương Vĩ... Bên phía anh ta thế nào rồi?"

Lão Trương đã sớm đói bụng đến kêu ùng ục, miệng há lớn hút mì sợi, ậm ừ nói: "Coi như thuận lợi, anh ta lên đầu huyện chiếm một cái xe, chưa lái được bao lâu đã bị ngăn lại bắt đi, tôi nghe nói bị đánh rất nặng."

Cao Sổ nhìn cái bát thêm mấy lần, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra thiếu một người, anh ta hỏi: "Đúng rồi, cô gái tên Tiểu Duyên kia đâu?"

"Đúng, sao cô ấy vẫn chưa về?" Lão Trương ngẩng đầu lên, hỏi Tây Tư Diên muốn anh dùng điện thoại di động nhắn tin cho cô, Gà Trống bị trói trên cây đói đến xanh cả mắt, nuốt nước miếng nhìn bát mì dư lại kia.

Khoảng chừng một phút trôi qua, Cao Sổ nhẫn nhịn chịu khó cho Gà Trống ăn, điện thoại của Tây Tư Diên đột nhiên vang lên tiếng chuông, mở ra xem là tin nhắn của Tiểu Duyên.

—— Tôi bị bắt rồi, nhưng họ không tịch thu điện thoại của tôi. Lucky~

~~

Lão Trương: "???"

Bạn đang đọc Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    12

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!