Chương 22: Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Trò khôi hài

Phiên bản 11226 chữ

Đồ ăn họ mang tới đã là tất cả đồ dự trữ, nhưng phân phát cho những người bên phía chị Lam vẫn không đủ nhét kẽ răng.

Tiếp tế của Cù lão gia tử còn đang ở trên đường, máy bay trực thăng mục tiêu quá lớn nhưng số người đưa đi lại có hạn, ông phái một đoàn xe vào trong núi tới đón người.

Trong sơn động có rất nhiều bệnh nhân bị thương, còn có một ông lão nhìn qua đã hơn bảy mươi tuổi lung lay vịn tường đi ra, nhìn thấy đồ ăn được mang ra ngoài còn không ngừng cảm tạ nhóm Tiêu Tê.

Bánh mì thực sự không đủ chia, chị Lam quyết định nấu một nồi canh rau dại, cho bánh mì vào nấu nhão ra rồi chia cho mọi người uống, Tây Tư Diên và Tiêu Tê đều nói vừa nãy đã ăn ốc rồi nên không đói, từ chối phần họ đưa tới, người đàn ông vốn còn định nhận một bát nhưng nghe vậy không thể làm gì khác hơn là cũng nói không cần.

Lượng ăn của Tiêu Tê rất lớn, Tây Tư Diên có thể đảm bảo chỉ cần có đầy đủ lương thực hắn có thể ăn từ sớm đến tận lúc đi ngủ, bốn người họ có thể coi như sống tốt trong thời buổi tận thế, lúc thường cũng không thiếu lương thực, lượng cơm của Khỉ Ốm và Lưu Huy ăn còn nhiều hơn trước tận thế nửa lần, bọn họ đều từng nói no rồi không ăn được nữa, chỉ có Tiêu Tê trái sờ phải đụng hết chỗ cơm nước còn lại, nhìn thấy cái gì cũng phải nhét vào miệng, cứ như giấu công tắc trong dạ dày ngày nào trong đầu cũng chỉ có ăn ăn ăn.

Tuy rằng họ đã từ chối nhưng chị Lam vẫn múc phần của hai người rồi tự mình bưng tới, bánh mì cắt lát mỏng ngâm trong cháo gạo, bỏ thêm chút muối hạt, không có thìa đũa và bát, tất cả mọi người lấy lá sen sạch sẽ gấp thành hình cái phễu để uống.

Tây Tư Diên đẩy phần của mình đến trước mặt Tiêu Tê, người sau vui vẻ nhận lấy còn đụng vai lên người anh, "Đối với tôi tốt thế?"

"Sợ anh chết đói." Tây Tư Diên nhắm mắt lại, dáng vẻ đêm qua ngủ không ngon không còn chút sức lực nào, lúc này không muốn nói. Tiêu Tê đến giờ vẫn chưa đụng vào một ngụm cháo gạo nào, nhìn là biết không muốn tự mình ăn, Tây Tư Diên nói sợ hắn chết đói thật ra là vì lười không muốn bưng lá sen đi cho người khác, muốn để hắn làm giúp.

Đúng như dự đoán, Tiêu Tê đổ hai phần cháo vào một, mỉm cười đi vào chỗ đống người đang tập hợp.

Hắn đưa mấy chiếc muỗng gỗ Tây Tư Diên mới vừa nhanh chóng tước cho những bệnh nhân tay chân không tiện và người già cả, rồi chia đồ ăn trong tay cho mọi người, ngoại trừ Cù Đào vẫn còn một cậu bé nhỏ hơn, trốn trong lòng mẹ mình, ăn được một miếng cháo trên cổ áo cũng dính lên không ít, trong miệng nó bị đổ đến tràn đầy nhưng đôi mắt vẫn tập trung nhìn vào đồ trong tay Tiêu Tê không tha.

Tiêu Tê mỉm cười tự tin lấy khăn lau sạch miệng cho nó, rồi rót hết cháo còn lại vào trong lá sen của người mẹ, Tây Tư Diên giương mắt lên thấy Tiêu Tê ngồi giữa những người vây quanh một cách tự nhiên, hai cô gái ngồi gần hắn nhất còn xấu hổ cúi đầu vì lâu ngày không tắm rửa, trên người tỏa mùi hôi.

Càng gần khoảnh khắc rời đi niềm vui càng lan tràn trên khuôn mặt mọi người, lão Trương và chị Lam ngồi ở một bên đàm phán, Tiêu Tê phụ giải quyết thắc mắc của những người khác, miêu tả lại điều kiện và thiết bị trong bệnh viện và địa điểm, cùng một vài kĩ năng sinh tồn trong tận thế mà hắn biết.

Không ít người nhắc tới việc mình vẫn còn người nhà bị tay chân của Tiền lão cẩu giam giữ, Cao Sổ cũng đúng lúc bước ra trình bày thông tin họ có trong tay, đồng thời tỏ quyết tâm sẽ cứu họ.

Có một người phụ nữ không cầm lòng được, gục lên vai người bên cạnh khóc nức nở, chồng của cô đã bị biến dị thành tang thi, đứa con chưa đầy tháng bị cha ruột cắn chết tươi, cô cũng không còn dũng khí để sống tiếp nhưng được một hàng xóm vừa mới lên cấp ba, một cô gái vì bệnh nên luôn phải ở nhà một mình cổ vũ nên mới có động lực sống tiếp.

Cô còn nghĩ mình có thể đi bên cạnh những người bạn vừa trưởng thành này một đoạn đường, đến chỗ an toàn lại đi tự sát, nhưng không ngờ đi một mạch theo những thôn xóm rồi đến thị trấn này lại bị kẻ gian bắt nạt lợi dụng, cô gái trẻ kia bị giam cầm, cuối cùng vì bệnh tật mà bị vứt bỏ làm thức ăn cho tang thi.

Vô số người muốn trốn ra nhưng vẫn còn bị giam trong tầng hầm của tư lệnh Tiền, cô nhờ vận may run rủi được một người bạn tù đưa ra kéo dài hơi tàn. Đến tận bây giờ cô vẫn còn có thể đi đến nơi tị nạn an toàn, trải qua những ngày ít ra không còn lo chết đói, có người bảo vệ cuộc sống.

Cô nhớ lại cô bé hàng xóm tóc ngắn, cũng nghĩ đến đứa con còn trong tã lót của mình, còn cả người chồng vô tội đã trở thành zombie không biết giờ đang nơi nào. Người chết một lòng muốn sống sót, người sống lại không biết ngày mai mình sẽ ở nơi đâu.

"Anh sẽ ở lại bệnh viện sao?" Một cô gái chưa tới ba mươi tuổi đột nhiên hỏi Tiêu Tê, cô và đồng bạn mới vừa ra bờ sông sửa soạn lại khuôn mặt và tóc tai, lại vừa được ăn cháo nóng nên cả người có sức sống hơn hẳn.

Tiêu Tê ôn hòa nở nụ cười với cô gái, "Đương nhiên, tôi ở phòng 812 tòa nhà lớn, chờ mọi người ở lại đó nếu có vấn đề thì cứ đến tím tôi, tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ mọi người." Đôi mắt chân thành của hắn nhìn qua tất cả mọi người, khóe môi mỉm cười vừa đúng.

Tư lệnh Tiền đối xử nghiêm ngặt và tàn nhẫn hơn với nam giới rất nhiều, nơi này đại số đều là người già trẻ em, chỉ có hai người đàn ông là người bắt cá lúc trước và một người đàn ông khác bị mất hai cánh tay nằm trên đất chỉ có thể dựa vào người khác đút.

Người bắt cá thân thiết với Tư Điềm hơn, anh ta thấy Tư Điềm giận hờn không muốn ăn thức ăn Tiêu Tê giúp lão Trương xách đến, còn nhìn tất cả mọi người vì đồ ăn mà "khom lưng" với "kẻ mang tội giết người" thì phẫn nộ đến cực điểm một mình tránh qua một bên, nên múc riêng một phần cháo cho cô ta.

Thân thể là tiền vốn làm cách mạng, không thể lấy mạng của mình ra đùa giỡn, thậm chí ăn no mới có sức lực hận bọn họ, ăn lương thực của bọn họ rồi báo thù cho bạn trai cái gì anh ta cũng khuyên ra hết, Tư Điềm sững sờ kiên định bất khuất, rất có cốt khí đuổi anh ta đi.

Người đàn ông bắt cá hết cách quay lại chỗ đám người, cầm cháo đã hơi nguội hỏi mọi người có ăn không? Đôi mắt cậu bé lúc nãy vụt sáng nhưng bị mẹ mình quở trách im lặng, ấn vào trong lòng.

"Cô ta..." Tiêu Tê hạ mắt, vẻ mặt ảm đạm, "Thật sự hiểu lầm chúng tôi... Tình huống lúc đó rất khẩn cấp, chúng tôi... Chúng tôi cũng vậy..."

"Chúng tôi hiểu." Một bà lão vươn tay xoa cánh tay hắn, sinh hoạt lâu dài trong rừng rậm và sơn động khiến trong kẽ móng tay của bà đều là bùn đen và bụi bẩn, làm dơ ống tay áo của Tiêu Tê nhưng hắn không hề quan tâm mà vươn tay nắm lấy bàn tay của bà, trên mặt lộ nụ cười vui mừng an ủi.

Những người khác cũng dồn dập phụ họa, đa số họ đều đã từng thấy mấy trò xiếc hành hạ người khác của tư lệnh Tiền, Cù Đào cũng chính mồm nói những người bị mang ra làm đệm thịt sớm muộn gì cũng chết, mọi người đều là người bị hại, nên oán hận nên trả thù đều là lũ người tư lệnh Tiền Tư mới đúng.

"Đưa đồ cho tôi." Tiêu Tê nói với người bắt cá, "Tôi tự đi xin lỗi cô ta, nếu không phải lúc đó gần trăm con tang thi vây quanh ở ngoài thì tôi cũng không đâm bạn trai cô ta rồi... Thôi, nói cái này cũng vô ích." Hắn tiếp nhận lá sen, người phụ nữ đang ôm con nói: "Không phải cậu sai, những tang thi biến dị trước đây đều là đồng bào của chúng ta, có ai mà trong tay không dính vài mạng đâu... Tất cả là vì sống tiếp mà thôi!"

Cô sợ người đàn ông đẹp trai này sẽ tự trách quá mức, dù sao rất nhiều người sau khi tự tay giết người đều sẽ bị ám ảnh và cảm thấy tội lỗi trong thời gian dài, trong tận thế không cách nào cho phép con ngươi đầy đủ điều kiện để giảm bớt tâm lý tổn thương.

Tiêu Tê cười khổ gật đầu với cô, còn nói với cậu bé đang nhìn chằm chằm đồ ăn chảy nước miếng không ngừng: "Có chị gái không chịu ăn đấy, đây là phần của chị, không thể để chị đói bụng đúng hay không?"

Bé trai nghe lời gật đầu, sau đó lập tức bi bô nói: "Chị kia không ăn thì cho em được không ạ!" Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười, mẹ nó ngượng ngùng giả vờ tét mông nó một cái, khóe mắt lại nhanh chóng ửng đỏ, con trai co bị đói lâu quá, ngày nào cũng chỉ được ăn rau dại và chút quả dại khô quắt, còn đói nữa thì uống nước, họ không dám đi tìm kiếm thức ăn ử quá xa, cũng không có vật liệu và kỹ xảo để chế tạo công cụ bắt cá, chỉ có thể trốn trong sơn động khổ sở nấu qua ngày.

Mọi người mắt thấy Tiêu Tê chậm rãi đi tới, còn chưa tới gần đã truyền đến tiếng Tư Điềm trách móc kêu gào, Tiêu Tê cúi người xuống, thấp giọng nói cái gì đó, còn đưa cháo trong tay qua nhưng một giây sau Tư Điềm giơ tay nhận lấy rồi đột nhiên tạt lá sen lên người Tiêu Tê.

Sắc mặt Tây Tư Diên nhanh chóng đanh lại, phối hợp vốn đường nét khuôn mặt khắc sâu nên khắp người đều có vẻ tàn nhẫn, Tiêu Tê cũng trợn to hai mắt, chân trái đưa ra sau hời hợt nghiêng người vừa vặn miễn cưỡng tránh thoát cháo hắt lên quần áo, vô số con mắt đều trơ ra nhìn lá sen rơi xuống đát, cháo nguội đặc lại đổ xuống hòa lẫn trong đất và cỏ cây.

Cậu bé còn đang thầm nghĩ trong lòng mong sao chị Tư Điềm đã ăn no rồi, nó sẽ được thêm một phần ăn, nhưng lúc này thấy cô tả đổ cháo đi, nó gào khóc: "Cháo, hu hu hu cháo ——!"

"Đừng khóc đừng khóc." Mẹ cậu bé vội che miệng nó lại, "Sẽ hấp dẫn tang thi và người xấu đến, cục cưng ngoan, hôm nay con ăn nhiều rồi, mai đến chỗ an toàn là có thể ăn đến bụng căng tròn luôn..."

"Đói bụng, huhuhu, mẹ ơi con muốn cháo..." Cậu bé bị che miệng nhưng âm thanh khóc thút thít vẫn truyền ra từ lòng bàn tay, hành vi lãng phí lương thực đã khơi dậy sự tức giận của tất cả mọi người.

"Sao cô cứ chọn quả hồng mềm mà bóp thế?" Người phụ nữ gần 30 tuổi không nhịn được đứng lên nói lý, "Chuyện như nào trong lòng chúng ta đều hiểu, kẻ cầm đầu là Tiền lão cẩu, cô có giỏi thì đi mà tìm lão đi, tự mà dùng năng lực của cô giết lão báo thù cho bạn trai mình ấy."

"Anh Tiêu đã khép nép cẩn thận xin lỗi cô, cô không chấp nhận thì thôi, cô đổ thức ăn đi là có gì gì? Cô không ăn thì còn người khác muốn ăn, cô quên mất vì sao lúc đó bạn trai cô phải đi chịu chết rồi à, chính vì cô không chịu lên giường với người ta nên bị bỏ đói gần chết đất, anh ta vì để cô được ăn lương thực cứu mạng mà tự nguyện xin đi làm bia đỡ đạn đó."

"Bạn trai cô đến lúc chết còn chưa được ăn một bát cháo, đói đến chết đi sống lại, cô bây giờ lại muốn làm cái gì? Hả!"

Tiêu Tê nhìn chằm chằm lá sen trên đất nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại, hắn đương nhiên biết Tư Điềm sẽ không ăn đồ ăn mình đưa, muốn tự bưng tới chẳng qua cũng chỉ làm dáng, xây dựng hình tượng bản thân trước mặt mọi người, tránh vì cái vẻ thù địch của Tư Điềm mà xảy ra mâu thuẫn nội bộ, cũng là cho lão Trương thấy thái độ của hắn đã đủ thành khẩn, là đối phương không nể mặt, sau này đừng có kéo Tây Tư Diên với tôi đi nói xin lỗi nữa.

Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới Tư Điềm sẽ phản ứng thế này, cô ta trực tiếp vứt cháo xuống đất, nói đúng ra là quăng lên người nhưng bị hắn tránh ra.

Thời buổi này lương thực còn quý ngang không khí, bản thân Tiêu Tê đây, ngay cả một miếng Shaqima cũng phải giấu trong túi rất lâu thỉnh thoảng mới dám lấy ra cắn một miếng, chuyện này... Không thể nào chấp nhận được?

Lão Trương không rõ ý tưởng nhìn về phía Tiêu Tê và Tư Điềm, mím môi, sờ cằm chỉ về phía họ, hỏi chị Lam: "Này, sao lại có tình huống như vậy? Quen biết đã lâu?"

Mặt chị Lam vừa đỏ vừa đen, hiển nhiên cũng tức giận vô cùng, hít sâu hai hơi, nắm chặt nắm đấm giận dữ thì thào: "Có tâm bệnh, kệ cô ta đi!"

Bạn đang đọc Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    17

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!