Chương 3: Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Tiến hóa lần hai

Phiên bản 10858 chữ

Tây Tư Diên khom lưng dọc theo vách tường tiến lên, động tác linh hoạt như một con báo, hành lang tầng hai chỉ có một con zombie, lối đi thẳng tắp phóng tầm mắt ra chỉ thấy rộng rãi an toàn.

Anh thậm chí còn chú ý hơn đến chậu thông cao trong góc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh bật đèn pin đeo bên tai trái lên, nín thở và xoay nắm cửa phòng hành chính lần nữa.

Cánh cửa phòng đầu tiên bị khóa, Tây Tư Diên nhìn xuống một cái, rồi nghiêng người bước đi thong thả đến phòng tài vụ làm việc, trong nháy mắt anh bỗng cứng người, dao găm trong tay cũng tiến vào tư thế tấn công.

Động tác này kéo theo hai người phía dưới cũng căng thẳng theo, "Bên trong có cái gì?" Khỉ Ốm nâng nỏ lên, sau đó mới nhớ tới mình không biết dùng cái đồ chơi này.

Khóa trên cánh cửa gian phòng này có dấu vết bị phá mở, Tây Tư Diên đi kiểm tra một cầu thang khác, dưới quầng sáng, hai chiếc tủ sắt đựng tài liệu chắn chắc lối đi hẹp, phía sau có thây ma xô đẩy, leo trèo.

Anh suy nghĩ một hồi rồi thả sợi dây quấn ngang hông từ tầng hai xuống tầng một, áp người vào tường rồi đột ngột đá vào cửa.

Ngay khi sợi dây chạm đáy Lưu Huy nhanh chóng dùng nó buộc toàn bộ đồ lại, chính mình thở hổn hển bị Khỉ Ốm đã đi trước kéo lên lầu hau, ánh sáng mạnh rọi khắp một góc nhà xưởng, tang thi kéo bè kéo lũ ôm nhau chen chúc chạy vào lối đi đối diện.

Lưu Huy còn muốn nhìn kỹ bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đánh nhau, hai người liếc mắt nhìn nhau, hai ba lần kéo hết đồ lên. Lưu Huy móc ra một thanh trường đao từ bên trong, trên người hắn có súng nhưng hắn bắn không chuẩn, lâu dần mang trên người chỉ để tự cho mình một liều thuốc an thần.

Cảnh tượng trong phòng khá căng thẳng, Lưu Huy và Khỉ Ốm thở phào nhẹ nhõm, chiến đấu ngắn ngủi nhìn qua đã kết thúc, Tây Tư Diên đang lôi kéo hai tay của một người đàn ông xa lạ, thô bạo quăng người lên giường sofa.

Dao găm của anh rơi ngoài cửa vào, khóe miệng cũng bầm tím.

"Đây là ai, là anh ta đánh cậu?" Khỉ Ốm thấy không có việc lớn gì liền đi kiểm tra cầu thang một lần, lúc này mới kéo hành lý vào văn phòng, lại lấy bàn trà chặn cửa.

Tây Tư Diên gật gật đầu, chỉ vào một góc, "Anh ta trốn trong đó rồi đánh lén tôi, kết quả kết quả là sau khi đánh bay dao găm thì cũng tự mình kiệt sức trước."

Người đàn ông xa lạ bị ném trên ghế sofa nhẹ giọng rên rỉ, tiếng thở dốc ồ ồ khó nhịn, tựa như đang trải qua chuyện gì đó cực kỳ đau khổ. Ba luồng ánh sáng bỗng chiếu lên khuôn mặt hắn, chiếu rọi một khuôn mặt đang ửng hồng đến bất thường, hai mắt nhắm nghiền, tóc đen rối như đám cỏ dại, trên cổ, cánh tay đều là máu khô lại, quần áo trên người nhàu nhĩ rách rưới.

Có lẽ trạng thái của người này thật sự quá thảm không kích thích nổi lòng cảnh giác của người khác, Lưu Huy vươn tay sờ lên trán của hắn, "Thật là nóng, người này đang phát sốt." Hắn mới vừa nói xong cũng sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nói ra suy đoán của bản thân: "Tiến hóa lần thứ hai?"

Khỉ Ốm trừng lớn hai mắt, hiển nhiên cũng không hẹn mà gặp có cùng suy nghĩ với hắn.

Khi bóng ma ngày tận thế ập đến, đa số nhân loại trên thế giới biến thành tang thi, những người còn lại cũng rơi vào một trận sốt cao hôn mê khó hiếu.

Sau trận sốt cao, từng người ít nhiều đều có những thay đổi, ví dụ như chạy trốn nhanh hơn, nghe được xa hơn, mọi người gọi đó là dị năng.

Về bản chất, lần đầu tiên tiến hóa chỉ có tác dụng làm cơ thể mạnh lên một chút ít, năm tháng sau một số ít người rơi vào sốt cao lần nữa, lần này mới thực sự phân rõ người dị năng khác với người bình thường như thế nào.

Nhóm Lưu Huy mới chỉ tiếp xúc qua một người dị năng tiến hóa lần hai, nhìn từ bề gã đó không khác gì người bình thường nhưng gã lại có thể thoải mái nâng một cái xe tải chở hàng, sau đó vì tính cách kiêu ngạo không phục tùng nên gã bị cấp trên phái đi làm kiểm kê dọn dẹp...

Chúng ta phát hiện ra cái gì? Nơi này có một người dị năng tiến hóa lần hai lạc đàn, chúng ta có thể thử túm hắn tới tay.

Tây Tư Diên bưng khóe miệng vừa bị đấm cho bầm tím, lấy túi chữa bệnh trong ba lô ra, còn chưa kịp mở ra đã bị Khỉ Ốm cướp lấy mang đi hiếu kính đồng đội cao cấp tương lai.

Anh híp mắt nhìn Lưu Huy lấy khăn thấm chút rượu loãng xoa lên mặt người bệnh, nách, dưới đầu gối, tiến hành giảm nhiệt, oán thầm nghĩ còn không biết đó là đồ của ai.

Nhưng trong tận thế sống sót quá khó khăn, có thể giúp đỡ một người thì cứ giúp thôi.

Khỉ Ốm cởi quần áo hắn bỗng nhiên phát ra tiếng kêu quái dị, kỳ quái nói: "Trước ngực người này toàn là vết bầm tím, đều là vết đánh đập và vết roi."

Rất nhiều vết thương hở máu thịt lẫn lộn dính vào quần áo, vừa động vào máu liền chảy ra, Tây Tư Diên phất tay để Khỉ Ốm tránh ra tự mình động thủ, anh hơ dao vào lần dưới ngọn lửa, dứt khoát cắt hết đám thịt thối rữa buồn nôn, rồi lấy nước lau khử trùng, cuối cùng dùng băng vải buộc chắc lại.

"Tiên sư nó, nếu có người đối xử như vậy với tôi thì tôi liền lấy thân báo đáp." Khỉ Ốm bị tinh thần làm việc nghĩa của mình làm cho cảm động.

Lưu Huy theo sau tiếp tế nước khoáng và bánh quy nén, cũng gật đầu tán thành Khỉ Ốm nói, "Chờ mai hắn tỉnh lại, hỏi rõ xem là dị năng gì rồi nhanh chóng thu người vào trong đội, cùng nhau đi Tây Hạ!"

"Hỏi cái gì mà hỏi, ngũ giác, tốc độ, sức mạnh, dị năng gì cũng đều ngon hết!" Khỉ Ốm hợp hai cái ghế lại rồi lót thảm len lên trên sau đó gấp áo khoác thành gối, lười biếng nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Lưu Huy dọn dẹp sạch sẽ vụn đồ ăn, dùng ánh mắt dò hỏi Tây Tư Diên, người vẫn đang cắn ống hút sữa tươi nguyên chất, linh hoạt lau chùi nỏ chữ thập. Mưa to gió lớn bên ngoài không biết đã ngừng từ bao giờ, ánh trăng như hòa xuyên qua cửa sổ hắt lên mờ ảo khắc họa khuôn mặt con lai ngoại quốc góc cạnh của anh.

Tây Tư Diên gật đầu với hắn, anh dựa vào ghế sô pha ngồi xuống, kéo nửa bên chăn len đắp lên người, tiện thể che khuất luôn người đàn ông thân thể rách nát trên giường, hiển nhiên dự định cứ như vậy mà hợp nghỉ ngơi.

Trước khi chợp mắt anh lau người cho hắn một lần nữa, khi ngón tay chạm vào cái trán nóng hôi hổi, mí mắt người kia có chút rung động, khó khăn muốn tỉnh lại, mãi đến tận khi Tây Tư Diên cất xong đồ quay lại chỗ cũ hắn mới thả lỏng mà tiếp tục ngủ say.

Nghe đâu mấy người tiến hóa lần hai trong khu bảo tồn Bắc An đều ngủ như lợn chết mỗi lần tiến hóa, có lấy xẻng chôn cũng không tỉnh lại, người này cảnh giác như vậy có thể xem như giỏi rồi.

Sáng sớm 07:09.

Tây Tư Diên cảm giác ý thức của mình dần tỉnh lại mang theo ánh sáng ấm áp rơi trên mí mắt, ngay sau đó là nhức đau eo mỏi lưng, hai bên đùi cứng ngắc đau đớn lũ lượt kéo đến.

Trong phút chốc một bóng đen phủ lên đầu anh, còn chưa mở mắt Tây Tư Diên đã cấp tốc vương tay, đúng như dự đoán bóp lấy cổ người muốn đánh lén.

"Thả dao xuống."

Đôi mắt xanh ngọc lục bảo đối diện với đôi mắt ken kịt, sau năm giây đối đầu biết là hiểu lầm, người đàn ông tự ý thức được mình có chút vô ơn bại trận trước.

Khỉ Ốm bị đánh thức, nhìn thấy hai người đối đầu đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế sa lông, chỉ vào người mắng: "Chúng tôi cứu anh, nếu không thì hôm qua anh đã sốt chết rồi!"

Lưu Huy nhỏ giọng, không động tĩnh mà đứng lên, trầm mặt bước nhỏ di chuyển dần ra sau, may mắn người đàn ông khá phối hợp, hắn nở nụ cười với ba người, trả lại dao găm trong tay cho Tây Tư Diên, hắn há miệng muốn nói chuyện nhưng âm thanh lại khàn tựa như vải rách ma sát với nhau.

Lưu Huy đưa cho hắn nửa chai nước suối nhuận cổ họng, người này mới thành công nói ra câu đầu tiên: "Rất xin lỗi... Sau khi tỉnh lại thấy ba người xa lạ, có chút kích động."

Bởi vì vẫn còn sốt, tiếng nói khàn khàn trầm thấp, nhưng cuối câu nói lúc nào cũng mang theo ý cười, nói xong hắn lại hắt hơi một cái, bắt đầu liên tục ho khan.

"Không có chuyện gì, tối hôm qua tôi đã được lĩnh giáo rồi." Tây Tư Diên đứng dậy nâng cốc thủy tinh và băng gạc đưa vào trong tay hắn, rồi chỉ lên khóe miệng đã bôi cồn Iot của mình.

Người đàn ông trừng mắt nhìn, lại hào phóng cho anh một nụ cười mang tính chất lấy lòng.

"Xin chào, tôi là Lưu Huy, người vừa ra ngoài rửa mặt là Tôn Bằng Phi, chúng tôi gọi cậu ta là Khỉ Ốm, vị này là Tây Tư Diên, chúng tôi đến từ phương Bắc, anh thì sao?"

Lưu Huy bỏ qua hiềm khích ban đầu, bắt đầu quá trình lôi kéo.

"Tôi tên là Tiêu Tê." Tiêu Tê lời nói với Lưu Huy nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tây Tư Diên không tha, "Cậu ta là người nước ngoài hả?"

"Ờ —— là con lai Trung Anh đó, nghe nói thế hệ trước còn có huyết thống Tây Ban Nha?" Tây Tư Diên đối với huyết thống của mình cũng không để ý lắm, tình cờ đề cập cũng nói một cách sơ lược, ngay cả Lưu Huy cũng không xác định được Tây Tư Diên có trộn lẫn gien của nước nào.

Trong khi Khỉ Ốm lấy nước mưa rửa mặt dọn dẹp xong, Lưu Huy còn đang không ngừng suy đoán lai lịch của Tây Tư Diên.

"Anh từ Tây Dương ra hả?"

"Ừm." Tây Tư Diên tiếp nhận khăn mặt Khỉ Ốm đưa, Tiêu Tê có ai để nhìn liền nhìn chằm chằm mẩu bánh mì trong tay Khỉ Ốm, "Theo đội xe đến những thành trấn xung quanh tìm kiếm người sống sót."

Vẻ mặt Khỉ Ốm có chút lạ, dùng răng cắn vỏ nhựa hỏi: "Vậy anh gặp phải tình huống gì?"

Tiêu Tê lắc đầu một cái, mới vừa muốn nói gì đó lại giả vờ đưa tay lên che miệng ho khan, hắn mất máu quá nhiều nên sắc mặt vốn đã trắng bệch, lại ho khan một trận nhìn qua yếu đuối chẳng khác gì một bệnh nhân sắp chết đến nơi, Lưu Huy cũng cảm thấy kỳ quái, chưa từng nghe nói người nào tiến hóa lần hai còn có thể bị bệnh?

Lần đầu hắn tiến hóa tinh thần sảng khoái, sung mãn gấp trăm lần, tự thấy bản thân có thể đánh nhau với Lữ Bố được luôn.

Mãi sau đó, Tiêu Tê vẻ mặt mệt mỏi dựa vào ghế sa lông thở dốc, Khỉ Ốm đợi một hồi lâu cũng không thấy hắn trả lời vấn đề lúc trước của mình liền nói thẳng: "Chúng tôi định đến Tây Dương, anh có đi cùng đường với chúng tôi không?"

Không nghĩ tới Tiêu Tê không cần cân nhắc đã từ chối, hắn khẽ thỉnh cầu: "Tôi không về đâu, phiền mọi người đưa tôi đến một bệnh viện ven đường hoặc phòng khám..."

Hắn theo bản năng mò mẫm trong túi như muốn tìm gì đó để trả thù lao, nhưng sau đó mới sực nhớ ra trên người mình không có đồng nào, tất cả mọi thứ đều bị cướp sạch hết. Hắn lúng túng cười khổ, chỉ có thể cầu cứu mà nhìn Lưu Huy trông có vẻ khá nhiệt tình.

Sau khi Tây Tư Diên trở về nghe xong quyết định của Tiêu Tê cũng chưa từng giữ hắn lại, anh tìm trong túi hành lý một cái áo sơ mi và quần dài rồi ném cho Tiêu Tê, "Chịu khó đi."

Tiêu Tê còn muốn nói tôi không ngại mặc đồ lót của cậu đâu nhưng hắn rõ ràng còn đang sốt nhẹ, mơ màng không muốn nhiều lời.

Nếu đã dự định không cùng một đội rất nhiều vấn đề mọi người cũng nuốt về trong cổ họng không nói ra, đám tang thi vẫn rục rịch trong góc, nói chung đêm qua là một đêm nghỉ ngơi rất tốt, Khỉ Ốm là người đầu tiên mang hành lý trên lưng thuận theo dây thừng trượt xuống, Tiêu Tê và Lưu Huy theo sau, Tây Tư Diên tháo dây thừng trực tiếp trèo qua lan can lúc trước anh tiến vào.

Tây Dương: Một thị trấn thuộc huyện Qua Dương, Bạc Châu, tỉnh An Huy, Trung Quốc.

Bạn đang đọc Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    24

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!