Bất ngờ đôi mắt Vô Ưu mở trừng, nhanh tay bắt lấy cổ tay Âu Thiếu kéo về phía trước, anh bị bất ngờ không kịp phòng bị, theo quan tính mà lao người về phía trước.
Vô Ưu nhân cơ hội mà chạy ra khỏi đấy, vòng ra phía sau anh, giận dữ quát lên.
“Anh có biết đột nhập vào phòng người khác là phạm pháp không?”
“Phạm pháp sao?” Âu Thiếu cười khẩy.
Anh đứng lên, đối diện trước mặt cô mà chất vấn “Em nên ngủ mới đúng. Nhưng tại sao em có thể tỉnh vào lúc này?”
“Tôi mà không tỉnh thì sẽ không biết anh định giở trò gì với tôi nữa.”
Thấy Âu Thiếu vẫn không hiểu, Vô Ưu liền giải thích “Trước khi tên nhân viên ấy vào, tôi đã để ý ánh mắt của anh ta vô cùng khả nghi cho tới khi mở chai rượu vang. Nó lại nó dấu hiệu đã được mở ra. Anh nghĩ xem, tôi có nên nghi ngờ hay không?”
“Vô Ưu, em trở nên đa nghi, thật sự đã thay đổi rồi.”
Vô Ưu nhướng mày tỏ vẻ khó chịu “Tôi bây giờ là Hina, không phải Lục Vô Ưu. Anh nghe hiểu hay cố tình không hiểu?”
“Lục Vô Ưu là Lục Vô Ưu. Em tưởng còn lừa được tôi sao? Em…”
Còn chưa kịp nói xong, một con dao gọt trái cây từ đâu phi thẳng về phía Âu Thiếu, sượt qua gò má anh làm xước một bên, rỉ ra dòng máu đỏ tươi.
Anh đứng chết chân tại chỗ, đôi mắt đầy ngạc nhiên không dám tin nhìn về phía Vô Ưu, cô lạnh giọng nói:
“Tôi cho anh ba giây để rời khỏi căn phòng này. Đừng khiến tôi phải báo cảnh sát.”
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, hai ánh mắt đối diện nhau không chớp. Cô không còn là Vô Ưu yếu đuối hay bị người khác bắt nạt như trước nữa, mà bây giờ lại giống một con người hoàn toàn khác, mạnh mẽ và kiên định, không sợ bất cứ ai.
Suốt năm tháng ấy, Vô Ưu cực khổ rèn luyện thân thể, cố gắng trở nên mạnh mẽ để có thể quay lại trả thù những kẻ đã làm tổn thương mình.
Ánh mắt Âu Thiếu bỗng dịu đi, trong đầu thầm đi “Không được, nếu cứ thế này, mình sẽ đánh mất Vô Ưu một lần nữa. Cô ấy sợ đau, mình phải dịu dàng hơn nữa.”
Suy nghĩ vừa xong, anh từng bước đi về phía người đối diện. Nhưng Vô Ưu vẫn tỏ ra thái độ lạnh nhạt, ngữ điệu đe doạ.
“Anh còn bước thêm một bước thì đừng trách tôi.”
Âu Thiếu đứng lại, giọng nói trầm thấp đầy thống khổ “Về với anh, có được không? Vô Ưu.”
Vô Ưu không lắng nghe cũng không muốn quan tâm Âu Thiếu nói gì cả, cô siết chặt tay, ánh mắt kiên định với giọng nói dứt khoát “Một.”
“Vô Ưu, em không cần anh nữa sao? Tất cả là do anh sai, là anh không đúng. Em đánh anh, mắng anh cũng được. Xin em… Đừng như vậy. Được không?”
“Hai.” Vô Ưu vẫn không mềm lòng mà tiếp tục đếm.
“Anh biết em là Vô Ưu. Anh không xin em tha thứ. Anh chỉ muốn được bên em. Suốt năm tháng ấy, anh không ngừng tìm kiếm em, đến trong mơ anh cũng sợ mất em. Mọi chuyện xảy ra, anh thật sự không mong muốn. Nếu em hận anh, thì cái mạng này, anh đều có thể cho em.”
“im miệng.” Vô Ưu gằn lên quát lớn.
Gương mặt hơi đỏ nổi rõ cơn giận dữ, không thể nhịn nổi sự bám dai của anh mà buột miệng thừa nhận. “Phải, tôi là Lục Vô Ưu. Nhưng như vậy thì đã sao?”
Nghe cô thừa nhận, anh lập tức đổi sắc mặt cứ nghĩ chỉ cần như vậy là mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn, nhưng câu nói tiếp theo của cô làm anh khó có thể chấp nhận.
“Nếu anh còn không đi, tôi sẽ giết chết anh.”
“Giết? Em dám không?”
“Tại sao lại không? Nếu như có ai đó muốn tôi giết người thì người đầu tiên tôi muốn giết. Đó chính là anh.”
Câu nói của Vô Ưu như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Âu Thiếu, nó cứ đập lên lệch nhịp đến nghẹt thở.
Giọng anh khàn đặc đến đau lòng. “Được.”
Âu Thiếu quay người, đi tới chỗ con dao gọt trái cây đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà, cầm lên rồi đưa tới trước mặt Vô Ưu.
“Em làm thử tôi xem.”
Không một chút do dự, Vô Ưu cầm ngay con dao giơ về phía trước mặt anh, ánh mắt lạnh tanh không cảm xúc nhìn người đối diện.
“Dục Âu Thiếu, đừng tưởng tôi không dám. Chính anh là người đã giết chết em gái tôi, ép tôi phải bỏ con, hành hạ tôi sống không bằng chết. Anh biết vì sao tôi lại chọn hoa bỉ ngạn không? Một con người với những vết thương lòng, những tổn thương, những lời lăng mạ, chịu nhục mà tôi đã phải gánh chịu trong suốt thời gian qua nó đã khắc sâu vào trái tim đầy vết xước này, đó cũng chính là động lực để tôi nhìn vào mà không thể tha thứ cho anh.”
“Được, nếu như cái mạng này có thể khiến em buông bỏ thì em cứ lấy đi. Tôi cho em.”
Dứt lời, Âu Thiếu càng tiến lại gần hơn.
Phập.
Một cơn đau nhói từ dưới truyền đến, con dao gọt trái cây đã cắm thẳng vào bụng anh, máu cứ như vậy mà chảy ra, nhuộm đỏ thấm chiếc áo vest đen.
“Vô Ưu.” Giọng nói the thé, ánh mắt buồn bã nhìn người con gái lạnh nhạt trước mặt.
Anh không dám tin, cô lại có thể ra tay không chút do dự.
Vô Ưu buông tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đối diện, còn buông lời cay đắng khiến anh đau đến xé lòng. “Âu Thiếu, đây là tôi cảnh cáo anh. Còn dám tiếp cận tôi. Lần sau, vị trí sẽ là trái tim anh đấy.”
Trái tim Âu Thiếu chết lặng nhưng anh vẫn không can tâm, cầm lấy cổ tay Vô Ưu, cố chấp không bỏ cuộc “Em đừng đi.”
“Buông tay.” Vô Ưu giật mạnh tay ra.
Lòng cô bây giờ đã chết, trái tim thuần khiết của ngày xưa đã bị chính tay anh bóp nát kể từ cái lần anh ép cô bỏ đi đứa con.
Thử hỏi, giống như hơi thở con người thì làm sao có thể lấy lại?
“Vô Ưu, không có em. Anh phải làm sao đây?”
Vô Ưu cười khẩy, giọng nói đầy chế diễu “Không phải bên cạnh anh còn có thanh mai trúc mã là Thanh Ý sao? Hai người chưa làm đám cười à? Hay là đang để tang cho tôi?”
“Anh không…”
“Mời anh ra ngoài. Đừng có chết ở đây, phiền tôi lắm.”
Âu Thiếu cúi xuống không đáp, vết thương càng lúc càng chảy máu nhiều. Dù biết, nhưng Vô Ưu vẫn tỏ ra không quan tâm, dứt khoát đuổi anh ra ngoài.
“Được… Anh đi…” Giọng anh run run, lòng anh bây giờ giống như bị một xô nước lạnh tạt thẳng vào.
Sắc mặt cô vẫn không biến sắc, cô không còn dễ mềm lòng như trước nữa. So với những gì anh làm tổn thương cô, hai chữ tin tưởng nó đã không còn trong từ điển hay trong cả tình yêu từ lâu nữa.
Âu Thiếu nặng nhọc lết từng bước khó khăn, máu cứ như vậy nhỏ giọt xuống sàn, gương mặt anh trắng bệnh đi qua Vô Ưu.
Khoé mắt anh ướt ướt, sống mũi cay cay, cảm xúc lúc này bị cô phũ phàng còn đau hơn gấp ngàn lần vết thương đang chảy máu kia.
“Vô Ưu, anh phải làm sao để em tha thứ và trở về bên anh đây?” Lòng anh thầm than trách.
Một con người lạnh lùng, kiêu ngạo nay lại hệt như một con cún đáng thương, đôi mắt trĩu nặng buồn bã, giọng nói khàn khàn trầm thấp u sầu. “Nếu anh chết, em có buồn không?”
“Cho dù anh có chết, một giọt nước mắt tôi cũng sẽ không rơi.”
Câu nói lạnh nhạt cũng đủ hiểu Vô Ưu hận Âu Thiếu tới mức nào. Lòng anh quặn đau, giọng nói thống khổ the thé vang lên “Được.”
Ngay lập tức, bàn tay Âu Thiếu cầm lấy con dao gọt trái cây đang đâm dưới bụng mình, ấn nó vào sâu hơn, máu lại chảy ra nhanh và nhiều hơn nữa.
Vô Ưu tròn mắt kinh ngạc “Dục Âu Thiếu, Anh…”
“Không có em, tôi sẽ không sống nữa. Mất em một lần, tôi không muốn mất em lần nữa.”
“Đến bao giờ anh mới thôi trẻ con đây? Đến bao giờ anh mới bỏ được cái tính cách hay ép buộc người khác rơi vào khó xử phải lựa chọn như vậy? Anh muốn chết, thì làm ơn biến khỏi đây. Anh chết rồi thì con tôi có sống lại được không?”
Càng nói càng hận, càng nói càng sung. Vô Ưu không thể nhịn được cái tính cách này của anh mà quát lên.
Âu Thiếu yết ớt không nói lên lời, máu càng lúc chảy ra nhiều hơn, bắt đầu nhỏ từng giọt xuống sàn, gương mặt trắng bệch tái mét.
“Anh không muốn mọi chuyện thành ra như thế này. Anh chỉ muốn bắt đầu lại từ đầu với em thôi.” Nghĩ trong lòng như vậy, bởi vì anh không còn sức mà nói ra.