Hạ Phù đỏ hoe mắt rời đi, lúc Lạc Lâm Viễn quay lại lớp thì va phải người khác. Cậu nhìn theo, chỉ thấy lớp trưởng đã quen thói lườm nguýt cậu mỗi khi hai người gặp nhau ra ngoài đuổi theo cô gái.
Lớp trưởng đang theo đuổi Hạ Phù, xem ra vẫn chưa thành công rồi. Lạc Lâm Viễn rất không thích cậu ta, thế nhưng cũng không thể vì mình không thích mà không cho lớp trưởng theo đuổi Hạ Phù. Cậu hi vọng Hạ Phù có thể nghiêm túc tìm được một chàng trai mình thích cũng yêu thương cô.
Quay lại lớp, Lạc Lâm Viễn phát hiện ra chỗ ngồi của mình trống không, Phương Tiếu mang vẻ mặt xúc động giao chiếc túi nilon cho cậu, "Lạc Lâm Viễn ơi Lạc Lâm Viễn, mày bị làm sao thế hả? Dây dưa mờ ám với bồ cũ ngay trước mặt bồ mới?"
Lạc Lâm Viễn mở túi nilon ra, bên trong có cả thuốc uống và thuốc bôi, đầy đủ hết, rất là tri kỷ, nhưng mà người tri kỷ thì không ở đây chờ cậu nên khiến cậu không vui, "Tao đâu có dây dưa mờ ám, Hạ Phù đến nói chuyện sinh nhật, tao đã đáp ứng từ trước rồi."
Cậu về chỗ ngồi của mình, nói: "Đừng có giật tít, cậu ấy đâu có dễ giận như thế."
Phương Tiếu mặc kệ cậu, đúng lúc Đào Tình đi tới hỏi cậu ta vở ghi chép quý giá của mình đâu, Phương Tiếu bèn đứng dậy hỏi cô có muốn uống Coca không, cùng nhau ra căng tin mua Coca đi.
Cậu ta chỉ hỏi bừa thôi, thực tế là muốn kiếm cớ ra ngoài, lười phản ứng lại Lạc Lâm Viễn, tiện thể cảm ơn Tiểu Tình Nhi.
Đào Tình không đi ngay mà hỏi Lạc Lâm Viễn: "Cậu muốn uống gì?"
Lạc Lâm Viễn dùng điện thoại, không ngẩng đầu lên, "Sữa dâu."
Phương Tiếu đứng bên cạnh bĩu môi, đợi đến lúc Đào Tình ra khỏi lớp theo sau mình, cậu ta mới không nhịn được nói: "Cậu không cần tốt với Lạc Lâm Viễn như thế, không đáng đâu."
Đào Tình giật mình nhìn Phương Tiếu, Phương Tiếu càng lúng túng hơn, gãi đầu nói: "Thì là... Lạc Lâm Viễn có người yêu rồi, cậu có thích cậu ta cũng vô dụng."
Đào Tình dừng bước, gương mặt đỏ bừng lên, biểu cảm trông rất buồn bã, tựa như một giây sau có thể òa khóc.
Phương Tiếu luống cuống tay chân, cậu ta chỉ cảm thấy mình quen Đào Tình nhiều năm như thế, có ý tốt nhắc nhở cô vài câu thôi chứ không muốn làm con gái khóc.
Đào Tình bước nhanh, Phương Tiếu vội đuổi theo, "Ầy, cậu đừng giận, tôi chỉ là..."
Cô gái đang đi thoăn thoắt chợt dừng lại đột ngột, Phương Tiếu suýt chút nữa va vào người cô, vội vàng phanh gấp lại, bị Đào Tình trừng mắt. Con người Đào Tình hiền lành đáng yêu, ánh mắt cũng không có lực sát thương mấy, giống như mắt thỏ, vừa đỏ hoe vừa tội nghiệp, "Ai nói tôi thích cậu ấy."
Phương Tiếu mất tự nhiên, "Chẳng phải cậu lén nhét thư tình vào ngăn bàn cậu ấy sao? Còn không để lại tên, tôi nhìn thấy rồi."
Đào Tình từ từ mở to mắt, cố gắng nhớ lại, ngay sau đó... Cô quay đầu bỏ chạy, bím tóc lắc lư trên nền áo đồng phục trắng như tuyết, lay động đến trái tim trống vắng của Phương Tiếu. Cậu ta hoàn toàn quên mất mình vốn định ra căng tin cùng Đào Tình, tiện thể mời cô uống nước luôn.
Phương Tiếu đứng ngẩn người trên hành lang, chợt bả vai bị một cánh tay khoác lên, nặng chết mất, suýt chút nữa khiến Phương Tiếu cao 1m8 lảo đảo. Cậu ta quay đầu lại, chỉ thấy Dương Tịch cao 1m9 âu sầu ôm lấy mình, "Tiếu Nhi, đội chúng ta không còn Du Hàn, trận đấu sau xử lý sao đây?"
Tâm tư Phương Tiếu lập tức không đặt lên cô gái này nữa, cậu ta cũng lo lắng theo, "Đúng vậy, phải làm sao bây giờ? Hay là nhờ Du Hàn đến chỉ đạo kỹ thuật?"
Dương Tịch thở dài, "Chỉ đạo gì chứ, vẫn phải xem tố chất hình thể và cảm giác bóng của thành viên trong đội. Tiếu Nhi, tôi lo lắng tới mức đêm qua mất ngủ, đi hút thuốc không?"
Phương Tiếu: "Lượn đi lượn đi, đợi lúc về trên người có mùi, công chúa Viễn sẽ ghét tôi mất."
Dương Tịch: "Tôi có nước hoa và nước súc miệng, lát cho ông mượn."
Phương Tiếu: "Lại còn mang theo nước hoa bên mình, anh Dương, ông lẳng lơ quá nhỉ! Nhưng mà không thể dùng chung nước súc miệng được, không vệ sinh."
Dương Tịch buồn cười, "Ông còn uống chung chai rượu với anh Dương đây rồi, bây giờ mới để ý có phải chậm quá không?"
Phương Tiếu: "Đừng có rủ rê, ông tự đi mà hút, kéo áo tôi rách bây giờ." Dương Tịch ỷ vào vóc dáng cường tráng của mình, cứ thế bắt cóc Phương Tiếu đi.
Lạc Lâm Viễn không biết Đào Tình bỏ đi, Phương Tiếu hút thuốc cứ ngồi một mình chờ sữa trong lớp, chờ cả tin nhắn WeChat rất lâu, đến tiết một xế chiều mà vẫn không thấy Du Hàn hồi âm.
Cậu nghĩ mãi không hiểu, vì vậy lên Baidu tìm đáp án. Nói chung là đàn ông sau khi ngủ với người yêu xong, suиɠ sướиɠ rồi là không cưng chiều không theo đuổi nữa, thói hư tật xấu của đàn ông là thế, thỉnh thoảng còn xen kẽ mấy câu chuyện tình xưa tan nát cõi lòng. Các thiếu nữ hành văn quá trôi chảy, giải thích quá trình mình bị phụ bạc ba nổi bảy chìm thế nào, khiến Lạc Lâm Viễn vô cùng đồng cảm, cảm giác bản thân cũng bị như vậy.
Lúc thất tình thì cảm thấy tình ca khắp thiên hạ đều như đang hát cho mình nghe, Lạc Lâm Viễn đọc những câu chuyện tình kia mà cứ như thấy kết cục của cậu và Du Hàn, quả thực muốn khóc theo các cô gái luôn.
Buổi chiều Phương Tiếu vẫn còn đang ngủ, buổi trưa từ căng tin về cũng không mua gì, cả người còn nồng nặc mùi nước hoa. Lúc tan học, Đào Tình còn xin lỗi cậu, nói quên mua sữa.
Lạc Lâm Viễn còn không nhớ vụ mua sữa, bèn vội nói không sao, trong lòng cậu chỉ nhớ nhung con cá(*) trên WeChat, cá tồi tệ, sao lại không quan tâm tới cậu.
(*) Chữ Ngư (鱼) và Du (俞) trong tên của Du Hàn đều có pinyin là [yú].
Cá bội bạc không để ý tới cậu, Lạc Lâm Viễn cũng không thể làm gì khác đành che dù đứng chờ ở cổng trường lúc tan học, thành công khiến hai gò má mình ửng đỏ nóng ran, lưng chảy mồ hôi, hai đùi cũng chịu tội, đứng không vững, cả người cứ thấp thỏm khó chịu.
Đợi đến khi Du Hàn xuất hiện ở cổng trường, Lạc Lâm Viễn đã muốn cãi nhau. Cậu mang gương mặt vô cảm quẳng túi thuốc lên người Du Hàn, quay đầu bước đi, còn cố tình đi khập khiễng, trông hành động còn chật vật hơn cả Du Hàn đang què một chân.
Nguyên nhân cậu đi đứng bất tiện, cả hai người họ đều biết.
Du Hàn vội tiến đến dìu cậu thì bị Lạc Lâm Viễn đẩy ra, anh đỡ ô thì Lạc Lâm Viễn hất tay anh ra. Du Hàn ngốc nghếch vẫn không biết cậu đang giận, đành phải giành cặp sách của cậu rồi đi lùi về sau, yên lặng dõi theo bóng lưng người đi trước.
Vẫn là Lạc Lâm Viễn mất kiên nhẫn trước, cậu chưa đi xa được mười mét đã đứng lại chất vấn Du Hàn: "Vì sao anh không trả lời WeChat của em?!"
Du Hàn lấy điện thoại ra, màn hình tối đen, tối hôm qua làm liều quá nên quên mất không sạc pin. Điện thoại di động của Lạc Lâm Viễn cũng không còn nhiều pin, do sáng sớm cậu mượn được sạc dự phòng nên mới nạp được một nửa.
Sau khi hiểu rõ lý do, lửa giận trong lòng Lạc Lâm Viễn tiêu tan không ít, nhưng cảm giác khó chịu vẫn chất chứa trong lòng.
Cậu cúi đầu xuống, nghiêng chiếc ô trong tay về phía Du Hàn một nửa, che nắng cho anh, "Làm em sợ muốn chết... Em đưa anh sạc dự phòng, sau này phải luôn mang theo bên người cho em, không được phép tắt máy."
Nói xong, cậu còn bổ sung thêm một câu: "Để cho công bằng, em cũng sẽ không tắt máy, để bất cứ lúc nào anh cũng có thể liên lạc được với em."
Du Hàn nói biết rồi, đỡ chiếc ô trong tay cậu, hỏi: "Có ngoan ngoãn uống thuốc không?"
Lạc Lâm Viễn gật đầu, Du Hàn lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo mút, bóc giấy gói kẹo ra, hôn lên nó một cái trước rồi mới giơ đến bên miệng cậu, "Phần thưởng."
Lạc Lâm Viễn ngậm chặt kẹo trong miệng, lúng búng nói: "Cái này mà cũng tính là phần thưởng sao?"
Du Hàn: "Thưởng một chiếc hôn nhẹ."
Lạc Lâm Viễn: "Không được tính, em muốn hôn thật cơ."
Cậu nói xong thì kéo tay áo Du Hàn, sau đó nắm tay anh, cổng trường giờ tan học người đến người đi, cậu không dám quá lộ liễu.
Lúc này một chiếc xe ô tô dừng lại bên cạnh hai người họ, cửa xe hạ xuống, gương mặt Lạc Đình xuất hiện sau cửa sổ. Lạc Đình nhìn lướt qua Du Hàn rồi lại quan sát kỹ con trai mình.
Quầng thâm mắt của Lạc Lâm Viễn khiến ông rất lo lắng, luôn cảm giác mới chỉ qua một đêm thôi mà nhóc con đã tự giày vò mình gầy đi.
Lạc Đình không thể nghiêm khắc nổi, mở cửa xe bước xuống, "Viễn Viễn, về nhà với bố."
Lạc Lâm Viễn thấy Lạc Đình đích thân đến đón mình, còn dỗ mình về nhà thì sao có thể ương ngạnh cứng đầu nữa. Cậu chỉ không nỡ xa Du Hàn, hai người mới bên nhau có một đêm thôi mà.
Cậu rối rắm giữa cha già và bạn trai, lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn buông tay áo Du Hàn ra, ngậm kẹo trong miệng, nhỏ giọng nói: "Có lẽ em nên về nhà vậy."
Du Hàn giơ tay muốn giữ cậu lại, cuối cùng vẫn hạ tay xuống. Anh nói: "Còn học thêm hôm nay thì sao?"
Lạc Đình không đợi Lạc Lâm Viễn lên tiếng đã chen ngang, "Hôm nay không cần học thêm."
Trước khi lên xe, Lạc Lâm Viễn còn quay đầu lại nhìn Du Hàn, vẫy vẫy tay. Sau khi xe khởi động, cậu còn nhoài người ra cửa sổ xe ngóng trông như hòn vọng phu, lưu luyến không rời. Sau khi người biến mất nơi góc phố, cậu mới quay về ngồi vào chỗ.
Lạc Đình cảm thấy bạn bè thân thiết dính lấy nhau như vậy rất quá đà, không bình thường lắm nhưng cũng không nghĩ nhiều. Ông xoa đầu con trai, Lạc Lâm Viễn ngoan ngoãn không né tránh.
Lạc Đình nói: "Viễn Viễn, bố mời gia sư khác dạy thêm cho con được không?"
_____________
Lời editor: Công chúa gọi quàng tử của mình là tra cá =)))) Đáng iu zl