Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Hạng Viễn nghe nói Hạng Trung Thành đến tìm mình thì thoáng sửng sốt một chút.
Tuy đã sớm được Tiêu Nhạc Hằng nhắc nhở, nhưng cậu thật không ngờ người cha lại thực sự đến đây.
“Hạng thiếu?” Chu quản gia thấy cậu ngẩn người, nhịn không được nhắc nhở một tiếng.
Hạng Viễn lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tam gia hay ngồi theo thói quen, đến khi ý thức được rằng Tam gia không có ở nhà mới thấp giọng “A” một tiếng.
“Nếu cậu không muốn gặp ông ta, tôi sẽ nói cậu đi vắng nhé?” Chu quản gia tốt bụng đề nghị.
“Không việc gì,” Hạng Viễn lắc lắc đầu, đã nhiều năm không gặp, thấy mặt một chút cũng chẳng sao, “Bảo ông ấy chờ chút, tôi thay quần áo xong sẽ xuống luôn.”
“Vâng.” Chu quản gia lo lắng nhìn cậu thêm một lần, sau mới chậm chạp đi xuống. Hạng thiếu về nước đã mấy tháng nhưng Phó bộ trưởng Hạng chưa từng tìm tới, lúc này lại xuất hiện ở đây, phỏng chừng không đơn giản chỉ vì muốn thăm nom cậu. Chu quản gia không có bao nhiêu thiện cảm với một người cha vô trách nhiệm như thế, cho nên cũng chẳng vội vã xuống lầu tiếp đón đối phương.
Hạng Viễn rửa mặt, thay quần áo, xong xuôi mới thong thả đi xuống cầu thang.
Người bình thường đi gặp cha mình sao có thể đoan chính đường hoàng như vậy, đây rõ ràng là hành động chỉ có khi tiếp đón khách nhân. Nhiều năm xa cách, ngay cả bộ dáng cha mình ra sao Hạng Viễn cũng đều không nhớ rõ, kiếp trước, trước khi về nước, hình như cha cậu chỉ đến M quốc thăm cậu có hai lần, nếu không nhờ Tam gia chăm sóc, Hạng Viễn cũng không biết những ngày tháng ở nơi xứ người kia sẽ trôi qua như thế nào.
Mặc dù khi còn bé cậu cũng có chút quấn cha bám mẹ, song trải qua nhiều năm bị Hạng Trung Thành ghẻ lạnh, phần tình cảm đó cũng chậm rãi tiêu tan. Huống chi Hạng Viễn hiện tại là trọng sinh trở về, sớm đã qua cái tuổi cần có cha kề cận. Đối với cậu, Hạng gia đã trở thành một ấn ký mơ hồ kể từ khi mẹ ruột qua đời, ngoại trừ kế thừa dòng họ của Hạng Trung Thành, cậu hoàn toàn không thấy mình có liên hệ gì với nhà đó nữa.
Trước kia Tam gia còn khuyên nhủ cậu, dù sao cũng là người một nhà, kể cả phải làm bộ cũng không nên ồn ào đến quá khó coi. Thế nhưng từ sau khi cậu về nước, Hạng Trung Thành vẫn chưa từng liên hệ với cậu một lần nào, sau cùng, Tam gia cũng không còn nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng có một thói quen Tam gia vẫn duy trì từ năm cậu mười sáu tuổi trở đi, đó là Diệp gia sẽ dùng danh nghĩa cậu đưa một phần quà biếu đến nhà họ Hạng vào những ngày lễ tết. Lúc ấy Hạng Viễn còn chưa hiểu hàm nghĩa bên trong, Tam gia chỉ nói, làm vậy chẳng qua là vì không muốn cậu bị thiên hạ đàm tiếu mà thôi.
Hạng Viễn không quan tâm tới vấn đề này, song Tam gia chắc chắn có đạo lý của riêng mình, thế nhưng hiện tại Hạng Trung Thành tìm tới tận cửa, Hạng Viễn lại cảm thấy thà rằng lúc trước đoạn tuyệt luôn còn tốt hơn.
“Ngài đã tới.” Hạng Viễn bước vào phòng khách, thời điểm nhìn thấy người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sa lông, vẫn khách sáo dùng kính ngữ.
“Sao, xuất ngoại vài năm, ngay cả ba ba cũng không gọi nữa?” Hạng Trung Thành miễn cưỡng mỉm cười, có điều đối mặt với đứa con trai đã nhiều năm không gặp, nụ cười của ông ta quả thực rất mất tự nhiên.
“… Ba.” Hạng Viễn nghẹn nửa ngày mới nhẹ nhàng nhả ra một tiếng đã lâu không dùng tới. Vốn đã xem cậu như người lạ, hiện tại lại miễn cưỡng giả vờ thân thiết, chẳng lẽ ông ta không thấy khó chịu hay sao?
“Ngoan.” Hạng Trung Thành lau mồ hôi, xấu hổ nói, “Con cũng ngồi đi.”
Hai người ngồi đối diện nhau, nhưng lại chọn vị trí có khoảng cách xa nhất ở trong phòng khách, Hạng Trung Thành không được tự nhiên mà xê dịch thân mình, giống như dưới mông có một bàn chông, mà Hạng Viễn thì ngồi ở ghế dài, biểu tình bình tĩnh, trong lòng chưa hề lăn tăn gợn sóng.
Nếu có oán hận gì thì cũng tiêu tan từ kiếp trước rồi, cậu đã từng hận đến mức không thể khiến một nhà ba người của Hạng Trung Thành chết sạch, thế nhưng sau khi trọng sinh, suy nghĩ trong đầu Hạng Viễn đã thay đổi, oán hận quá mức hao tổn tinh thần, vì cái nhà kia, thật sự là không đáng.
Hai người trầm mặc ngồi đối diện nửa ngày, Hạng Viễn tựa vào lưng ghế chậm rãi thưởng trà, giống như một chút cũng không hề cảm thấy bầu không khí trong phòng khách càng lúc càng trở nên xấu hổ.
“À, chuyện em trai con chắc con cũng biết chứ?” Thấy con trai lớn nhất mực không mở miệng, Hạng Trung Thành đành bất chấp mà lên tiếng hỏi.
“Em trai?” Hạng Viễn đặt chén trà xuống, nhướng cao lông mày, “Hạng Tiêu?”
“Đúng vậy, con ra nước ngoài nhiều năm như vậy, nó vẫn luôn rất nhớ thương con, dì Lưu của con cũng thường xuyên nhắc tới con nữa.”
“Ồ…” Hạng Viễn kéo dài thanh âm, bừng tỉnh nói, “Thì ra nhớ thương con chính là bảy năm không hề gọi lấy một cuộc điện thoại, nhắc tới con chính là bảy năm chỉ cho phép ba xuất ngoại hai lần, hơn nữa sau khi con về nước còn không đồng ý để con về nhà ở? Ba không nói, con còn không biết dì Lưu lại – đối – tốt – với – con như vậy đâu.”
“Con nít con nôi thì biết cái gì,” Hạng Trung Thành không khỏi đỏ bừng khuôn mặt già nua, “Hạng Tiêu đã gọi điện, nhưng sau đó quản gia của Tam gia lại chặn số, từ đó chúng ta mới không liên lạc được với con. Về phần xuất ngoại thăm con, khi đó ba không có tiền, việc đưa con ra nước ngoài đã tiêu sạch tiền tiết kiệm, con cũng phải thông cảm cho ba.”
“Thì ra tiền con xuất ngoại là của ba à?” Hạng Viễn có phần kinh ngạc, “Khi đó không phải ba chỉ có vài đồng lương còm cõi, tất cả tiền bạc trong nhà đều do mẹ con kiếm hay sao?”
Thời điểm Hạng Viễn xuất ngoại, Hạng Trung Thành đã trở thành Cục trưởng một cục nào đó, nhưng cái vị trí kia cũng là do mẹ Hạng âm thầm bỏ tiền đút lót để người ta nâng đỡ ông lên. Kết quả người đàn ông này mới được làm cục trưởng không đến mấy ngày, mẹ Hạng đã qua đời vì tai nạn giao thông.
Người ta vẫn nói đàn ông trung niên có ba cái sướng — phát tài, thăng chức và góa vợ. Ba cái sung sướng ấy, người đàn ông trước mặt cậu gần như có được đủ đầy. Mặc dù lúc ấy Hạng Viễn còn nhỏ tuổi, nhưng nghi ngờ ông ta thì cũng không có khả năng, tuy nhiên nhà mẹ đẻ của mẹ Hạng người thưa lực mỏng, ông bà ngoại cậu lại mất sớm, nên rốt cuộc chẳng có ai đứng ra chủ trì công đạo nữa.
“Đứa nhỏ này, tại sao mới ra nước ngoài vài năm đã xa lạ với ba như vậy?” Hạng Trung Thành trách cứ, “Mẹ con làm ăn buôn bán chẳng phải cũng có công ba ủng hộ hay sao? Nếu không nhờ ba tìm quan hệ kiếm khách hàng giúp, liệu bà ấy có thể kiếm được tiền không? Lại nói, những thứ trong nhà tích lũy được đều đã tiêu hết vào người con, hiện tại tranh luận còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
“Đều tiêu hết cho con?” Hạng Viễn nở nụ cười, “Thế vốn liếng Hạng Tiêu mang đi gây dựng sự nghiệp ở đâu mà có?”
“Tất nhiên là… dì Lưu con lo.”
“Trước khi con ra nước ngoài, cái công ty của mẹ vẫn còn chứ nhỉ? Sao hiện tại nó lại được đổi thành họ Lưu rồi?”
“Sau khi mẹ con qua đời, công ty liền phá sản, con không biết à?” Hạng Trung Thành cau mày, “Hôm nay con nhắc lại chuyện cũ với ba là có ý tứ gì?”
“Chẳng có ý tứ gì, con chỉ biết công ty của mẹ lúc ấy cũng đáng giá hơn trăm vạn, mặc dù ba thanh lý nó rồi tích tiền tích đến bây giờ cũng phải có tới cả ngàn vạn đi? Con ra nước ngoài bảy năm, ngoại trừ hai năm đầu ba còn gửi sinh hoạt phí ra thì hoàn toàn chẳng đoái hoài gì hết nữa. Trong tay có hàng chục vạn đồng, còn nói không có tiền đến thăm con, ba, ba thật sự là ba ruột của con sao?”
“Ba, ba…” Hạng Trung Thành không ngờ Hạng Viễn lại ghi nhớ chuyện xưa rõ ràng như vậy, lúng túng lấy cớ biện hộ cho mình, “Là Tam gia không cho phép ba đến thăm con.”
Nghe được lời ấy, ý cười trên mặt Hạng Viễn càng sâu, làm gì có chuyện Tam gia không cho phép Hạng Trung Thành đến thăm cậu, rõ ràng lúc ấy đối phương vừa tra được tin tức đã lập tức kể với cậu ngay, mà cậu, dưới cơn nóng giận liền kiên quyết không nghe điện thoại của người cha kia nữa.
Tuy nhiên, Hạng Viễn cũng lười dây dưa với ông ta về vấn đề này. Trước đây cậu được Tam gia nuông chiều quá mức, mấy ngàn vạn tiền của nhà cậu cũng chẳng coi ra gì, nhưng hiện tại lại khác, Hạng Trung Thành không tìm tới cửa thì thôi, song một khi đã tới, vậy đừng hòng toàn vẹn rời đi.
“Hôm nay ba tới đây, có phải muốn bồi thường cho con một chút hay không?” Hạng Viễn biết rõ còn cố ý nói.
“Không phải,” Hạng Trung Thành lắc lắc đầu, nhưng lại lập tức cảm thấy không đúng lắm, vội vàng bổ sung, “Con ăn sung mặc sướng ở Diệp gia, Tam gia lại còn đối tốt với con, ba làm sao có thể so bì cùng Tam gia được.”
“Tam gia là Tam gia, ba là ba nha,” Hạng Viễn khó hiểu, “Chẳng lẽ ba muốn đoạn tuyệt quan hệ với con?”
“Đương nhiên là không phải.”
“Vậy vì sao di sản mẹ con để lại, con không thể kế thừa dù chỉ một phần?”
“Hiện tại chúng ta đừng nói chuyện này, công ty của em trai con…” Hạng Trung Thành không ngờ vài năm không gặp, đứa con lớn này đã thay đổi nhiều như vậy, rõ ràng trước kia hư hỏng bất cần, tại sao nay lại trở nên khó nhằn đến thế?
“Con muốn thừa kế di sản của mẹ mình, chuyện đó liên quan gì đến Hạng Tiêu?” Hạng Viễn cau mày, nói, “Tuy Hạng Tiêu mang họ Hạng, nhưng nó là đứa nhỏ được dì Lưu mang tới, có dính dáng gì đến gia sản nhà chúng ta đâu?”
Mặc dù cả cái thủ đô này đều biết Hạng Tiêu là con ruột của Hạng Trung Thành, nhưng vì che giấu chuyện xấu khi xưa, Hạng Trung Thành cũng chưa từng công khai thừa nhận. Hiện tại Hạng Viễn bỗng dưng chất vấn, thật đúng là hắn không biết nên giải thích ra sao.
“Chuyện di sản sau này hãy nói, công ty của em con bị người ta ác ý thu mua, hẳn là con đã nghe nói rồi, đúng không?” Rốt cuộc Hạng Trung Thành cũng lộ bản mặt dày, nhất quyết tránh nặng tìm nhẹ mà kéo đề tài trở về quỹ đạo mong muốn.
“Con chưa nghe nói.” Hạng Viễn tỏ ra vô cùng kinh ngạc, không phải cậu diễn kịch đâu, chuyện này ai mà biết chứ.
“Ba nghe nói bọn nhóc nhà họ Phương, họ Lý cùng họ Lạc đều ra tay, gần đây con chơi khá thân với chúng nó phải không?”
“Con mới tới đại học A được mấy ngày? Làm sao quan hệ với bọn họ tốt bằng Hạng Tiêu được?”
Hạng Trung Thành bị lời này của cậu làm cho chết nghẹn, bất kể ông nghĩ ra bao nhiêu loại lí do thì Hạng Viễn cũng không muốn kéo dài đề tài xuống tiếp. Hạng Trung Thành cũng không kiên nhẫn lá mặt lá trái với đứa con trai này nữa, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lớn tiếng chất vấn: “Dù gì nó cũng là em trai mày, nó bị hãm hại mày thấy mặt mũi có dễ coi không? Mày nói đi, mày giúp nó hay là không giúp nó?”
Cho tới bây giờ Hạng Viễn vẫn chưa từng thừa nhận thằng em trai rẻ rách đó, vậy thì tại sao cậu phải giúp? Hạng Viễn liếc mắt nhìn cha mình một cái, ngay cả nói cũng lười.
“Thái độ của mày là sao đây, đừng tưởng đi theo Tam gia là có thể tự cao tự đại, về nước nhiều ngày như thế ngay cả một cú điện thoại cũng chẳng gọi cho gia đình, trong mắt mày còn có người cha này hay không? Bây giờ Diệp gia đối đãi với mày không tồi, nhưng chẳng có ai ngàn ngày tốt đẹp cả, tuổi trẻ sẽ mau qua, cái loại lấy sắc mê hoặc người khác như mày…”
Bốp bốp bốp! Hạng Trung Thành còn chưa nói hết câu đã chợt nghe thấy vài tiếng vỗ tay thanh thúy truyền đến từ cửa phòng khách.
“Ai?!” Ông ta nổi giận đùng đùng mà nhìn về phía sau.
“Bộ trưởng Hạng, ông nói không sai!” Tam gia đứng ngay ngoài cửa, trên mặt hàm chứa ý cười, nhưng ánh mắt lại ngưng trọng như một lưỡi dao băng.
“Tam, Tam gia…” Hạng Trung Thành nhất thời tắt tiếng. Rõ ràng nghe ngóng được tin Tam gia không có ở nhà cho nên ông ta mới mò tới đây, tại sao tự nhiên vị đại thần này lại bất ngờ trở lại?
“Tiếp tục nói đi, tại sao không nói nữa?” Tam gia từ từ bước đến, ngồi xuống bên người Hạng Viễn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai đứa nhỏ như là an ủi.
“Tam gia, vừa rồi tôi hơi nóng nảy, nói chuyện có chút thiếu suy nghĩ…” Đừng nhìn Phó bộ trưởng Hạng ở bên ngoài oai phong lẫm liệt mà lầm tưởng, trước mặt Tam gia, ông ta cũng chỉ như con chó cụp đuôi không ngóc nổi đầu.
“Bộ trưởng Hạng, ba năm trước khi tôi và Đông Đông xác lập quan hệ, ngài cũng có mặt, lúc ấy ngài đã nói thế nào?”
“Tôi, tôi…” Nghĩ đến những hứa hẹn ngày đó, Hạng Trung Thành xấu hổ cúi đầu. Người khác có thể không biết, nhưng bản thân ông lại không thể quên, năm ấy khi Tam gia xác lập quan hệ với Đông Đông đã thông báo với ông, mà cái ghế Phó bộ trưởng ông đang ngồi, kỳ thực chính là sính lễ.
“Năm xưa Đông Đông còn nhỏ, ngài không cho em ấy sinh hoạt phí còn chưa tính, sau khi chúng tôi xác lập quan hệ, tuy Đông Đông không về nước, nhưng hàng năm, quà biếu các dịp lễ tết đều không thiếu dù chỉ một phần. Xét về lễ nghĩa, Đông Đông đã không để ngài chịu thiệt, có phải không?”
“Không, không thiệt.” Chưa cho sinh hoạt phí, còn nhận quà biếu của con, nói toạc ra thì phải là Hạng gia có lỗi với Đông Đông. Hơn nữa sở dĩ Hạng gia có mặt mũi ở giữa thủ đô, cũng vì mấy phần quà cáp này, vấn đề không nằm ở lễ vật nhiều hay ít, mà chính là ở tâm ý của Tam gia.
Có Tam gia đứng sau lưng, Hạng gia mới có thể được gọi là Hạng gia, bằng không một Phó bộ trưởng không có thực quyền như Hạng Trung Thành làm sao có thể ở sống yên sống ổn ở chốn kinh kỳ? Đó cũng là lý do khi Hạng Tiêu vừa mới bị người tính kế, ông liền tìm tới cửa Diệp gia, nếu không phải Hạng Viễn âm thầm phá rối, làm sao đám thế gia công tử kia lại dám ra tay với Hạng Tiêu?
Hiện tại thì hay rồi, chỉ vì nhất thời nóng vội mà ông đã đem chỗ dựa nho nhỏ và cả chỗ dựa to to ở sau lưng chỗ dựa nho nhỏ đắc tội luôn một lượt.