Sau khi lang thang ở khu vực phía tây của Princeton cả buổi chiều, Locke và Angelina không thu hoạch được gì đành tay không trở về.
Không phải họ không tìm được thức ăn thích hợp cho Angie, mà là chưa chọn được mục tiêu lý tưởng, đều là hoặc quá đắt hoặc không phù hợp với sự phát triển của Angie.
Là hậu duệ của ma thú có tiềm lực thâm hậu, Angie chỉ cần mạnh khỏe lớn lên đến tuổi thiếu niên là có thể có được lực rất tốt, gần như có thể sánh ngang với cấp bậc Ma thú cao cấp; đến khi trưởng thành có thể đạt đến thực lực bán Giai ma thú, nếu có cơ hội tiến thêm một bước, muốn đạt tới cấp bậc nhập Giai ma thú như của cha mẹ nó cũng không phải chuyện xa vời.
Là một Ma pháp sư có kinh nghiệm phong phú, Angelina đương nhiên có những phương pháp giúp Angie đạt được thành tựu cao hơn và rút ngắn thời gian trưởng thành, tiền đề của tất cả những điều trên chính là có thức ăn phong phú.
Ma thú không giống Ma pháp sư và Kỵ sĩ, Kỵ sĩ thông qua rèn luyện thể lực cùng đấu khí để thăng cấp, Ma pháp sư thông qua ngưng tụ tinh thần lực mà thăng cấp, còn Ma thú phần lớn sinh mệnh của chúng đều là thụ động tiến hóa.
Tiến hóa bị động phụ thuộc vào tuổi thọ và lượng thức ăn mà Ma thú hấp thụ, về cơ bản, Ma thú sống càng lâu sẽ càng mạnh.
Vì Angie là một Ma thú Độc hệ nên những động vật mang trong mình độc dược phong phú và huyết nhục của Ma thú Độc hệ chính là liều thuốc tốt giúp nó lớn nhanh hơn.
Ngoại trừ gia tộc Hạt Long, những quái vật Độc hệ trong Murphy sâm lâm rất ít, mà về phần nguyên nhân hẳn là do đã bị cả nhà Hạt Long ăn thịt gần hết rồi.
Huyết nhục của động vật bình thường và những con Ma thú hệ khác, tiểu Hạt Long cũng có thể ăn, nhưng nó sẽ không có nhiều sự bổ trợ rõ ràng trong việc tăng cường sức mạnh, nó chỉ có tác dụng cơ bản nhất là lấp đầy dạ dày mà thôi.
Nếu không có huyết nhục của Ma thú Độc hệ, tiểu Hạt Long ước chừng cần tới hai trăm năm mới có thể lớn lên và đạt đến trình độ của ca ca tỷ tỷ nó, Angelina nhẩm tính phải bắt đầu từ năm trăm năm đổ ra nó mới có thể trưởng thành đến trình độ như của cha mẹ.
Đừng nói năm trăm năm, ngay tới mốc hai trăm năm Locke cũng không biết mình có thể sống đến lúc đó hay không.
Do đó, việc tìm kiếm huyết nhục của Ma thú Độc hệ quý giá là điều cấp thiết trước mắt.
Vào tối hôm đó, Locke cùng Angelina mang theo hai cân thịt lợn rừng trở về nhà.
Sau khi nhận lấy đồ ăn Ám vệ đưa cho, Locke đi cùng Angelina đến sân trong phòng của nàng.
Vừa mới đến gần sân đã nghe thấy âm thanh “soạt soạt” nhốn nháo, nghe như tiếng bánh răng cưa cắt thứ gì đó, cả hai bước vào liền nhìn thấy con bọ cạp lớn màu xanh nằm cạnh một cái cây lớn trong sân, bộ dáng chán nản dùng kìm mài vỏ cây.
Cây cổ thụ trăm năm tuổi có dư phải ba người ôm mới xuể, thế mà nay thân cây đã mục còn bị thủng lỗ chỗ, mùn cưa vương vãi khắp nơi.
Angelina vốn là người thích sạch sẽ, vừa nhìn thấy cảnh tượng này cũng đủ khiến nàng cảm thấy choáng váng suýt ngã, mà đây không phải lần đầu tiên.
Con bọ cạp lớn màu lục lam đã thông qua cảm ứng tinh thần biết Angelina trở về, liền dừng hành động cưa cây đại thụ trông rất vô tri của nó, hai con mắt đen lồi ra, đang nhìn chằm chằm cánh tay Locke ôm thịt lợn rừng bên cạnh Angelina.
Chiếc lưỡi màu xám không ngừng nhả ra nuốt vào từ miệng, Hạt Long kẹp chặt gọng kìm, lắc lắc phần đuôi cong trên thân và lao về phía Locke.
- Vẫn chưa giáo huấn đủ.
Locke bất đắc dĩ nói với Angelina.
- Ta lại dạy nó một bài học nhé?
Angelina lấy tay giữ trán, khẽ thở dài gật đầu đồng ý.
Locke vung tay ném thịt heo rừng lên trời, con mắt Crystalnathid nhìn theo đồ ăn, sau đó rất tự nhiên theo đà nhảy lên, tựa hồ muốn một miếng nuốt gọn hết chỗ thịt heo rừng kia vào bụng.
Locke cách đó không xa nhìn thấy cảnh ấy, dùng cánh tay vận lực, ngay sau đó đấu khí Hùng Ưng mang vệt sáng nhàn nhạt bao lấy cánh tay, chân trái lấy đà tung cước đột ngột về hướng Crystalnathid đang nhảy trên không trung.
Một cước tất trúng, cú đá “không khoan nhượng” đập vào phần bụng dưới mềm mại mà con Hạt Long vô tình phơi ra trước mặt hắn.
“Bộp!”
Trong nháy mắt, con bọ cạp màu xanh lam đã bị đẩy lùi, đập vào bức tường trong sân, phát ra âm thanh trầm thấp nặng nề.
Tiểu Hạt Long không giống như cha mẹ của nó thể gầm thét, mà chỉ có thể phát ra thanh âm giống loài rắn.
Con bọ cạp màu lục lam cũng bị kích thích, rũ bỏ lớp vảy phủ trên người, dùng chiếc kìm đập xuống mặt đất một cái làm đà rồi bổ nhào về phía Locke.
“Bộp!”
“Bịch!”
“Ầm!”
…
Hết lần này đến lần khác, cứ như vậy cho đến nửa canh giờ, kéo dài tận sang gần một canh giờ mới có dấu hiệu ngừng lại. Tiểu Hạt Long vô số lần bị đập xuống đất, hoặc là ngã ngửa ra sau đập vào tường.
Locke ra tay cũng rất có chừng mực, cũng không đánh mạnh tới nỗi tạo thành thương tổn thực sự cho nó, nhìn từ bề ngoài, vảy ngoài thân của nó và áo giáp của Locke có chút lấm bẩn, những thứ khác hầu như vẫn nguyên vẹn không thay đổi.
Nhưng những người chứng kiến toàn bộ quá trình lại không nghĩ như vậy, đặc biệt là các chuyên gia.
Ít nhất hai phần ba cơ bắp bên trong con tiểu hạt long đã bị căng ra ở các mức độ khác nhau, thậm chí còn có một phần chảy máu bên trong lớp vảy.
Cuối cùng, vào lúc Locke giơ nắm đấm lên, con tiểu Hạt Long vội vàng sợ hãi cúi đầu xuống, phát ra âm thanh như thể cầu xin tha thứ, Locke mới dừng động tác của mình lại.
- Còn phá phách nữa không?
Locke trừng to hai mắt hỏi, hắn biết tiểu Hạt Long có thể đại khái hiểu được hắn nói gì, dù sao đây cũng là một con Crystalnathid vừa mới sinh ra liền có thực lực Ma thú sơ cấp. Trí thông minh của nó đủ để sánh với một đứa trẻ 7-8 tuổi.
Thấy Locke vẫn còn có ý định đánh nó, tiểu Hạt Long gật đầu lia lịa, nó mới một tháng tuổi, đã có thể cùng người ngoài giao tiếp cơ bản.
Lúc này, Angelina mới đi ra, ôm lấy cái đầu nhỏ của tiểu Hạt Long, lấy ra chiếc khăn thêu mang theo bên người, lau bụi bẩn trên trán cho nó, dùng tinh thần lực không ngừng an ủi vỗ về Angie.
Một tay cầm gậy, một tay cầm táo (1), Locke và Angelina phối hợp quá ăn ý như áo tiên không nhìn thấy chỉ khâu. Giờ đây trong toàn bộ phủ đệ, con tiểu Hạt Long không hề sợ thủ lĩnh cấm vệ quân hay Ám vệ cường đại, mà chỉ sợ mỗi Locke, cũng chỉ nghe lời mỗi hắn và Angelina.
Thấy con Hạt Long bắt đầu ngoan ngoãn phối hợp, Locke nhặt miếng thịt lợn rừng bị ném sang một bên để ban nãy tiện tay chiến đấu, ném nó đến trước mặt cho Angie.
Tiểu Hạt Long vừa nhìn thấy thức ăn, bèn quên sạch cơn đau trong cơ thể, nó bò lên miếng thịt lợn rừng và bắt đầu ăn ngấu nghiến như gió cuốn.
Nhìn điệu bộ này, trông có vẻ như không có dấu hiệu bị thương nào cả.
Cơ thể cường hoành của Ma thú ban cho chúng khả năng chữa trị cực mạnh, đặc biệt là những sinh vật siêu đẳng như Hạt Long, chỉ cần còn một hơi thở, có đủ lương thực và năng lượng là chúng hoàn toàn có thể thông qua thời gian tịnh dưỡng trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Locke mấy ngày nay không ít lần đánh con Hạt Long này, nguyên nhân cũng là bởi nó quá ồn ào, nhiễu sự. Angelina một tuần thay ba sân vườn, nhưng chỗ nào cũng bị con tiểu Hạt Long làm loạn hết lên, đoán chừng nơi đây đêm nay Angelina cũng không thể ở lại, nhìn lá và cành cây rải rác khắp nơi thế kia ai mà chịu nổi.
- Angie à, khi nào thì ngươi mới chừa đây!
Locke vỗ bộp bộp lên đầu con Hạt Long, khiến nó sợ hãi run lên cầm cập.
Hắn mới nhớ ra mình vừa “tẩn” cho nó một trận, chẳng trách nó vẫn còn đang sợ. Locke ngại ngùng thu tay về trong khi Angelina vẫn đang khoái trí cười ha hả khi thấy cảnh tượng vừa rồi, hắn cũng chẳng nói gì nữa bèn quay trở về phòng.
Locke giáo huấn tiểu Hạt Long không chỉ là để cho nó chừa thói phá họai, mà còn có một mục đích nữa, chính là nâng cao năng lực thực chiến. Hơn một tháng không động tay động chân cho nên Locke cần thả lỏng cơ bắp, giãn gân giãn cốt, mà sức mạnh của con Ma thú sơ cấp Crystalnathid này vừa vặn đủ cho hắn luyện tập.
Trong một tháng, hắn đi lại cho quen thuộc đường xá ở Princeton, thủ đô của Omor, thành phố chính ở nơi đây Locke đã đi thăm thú khoảng một phần ba, khá nhiều nơi đều để lại ấn tượng cho hắn, đặc biệt là những nơi hắn chưa từng đặt chân đến, hắn thiết nghĩ một ngày nào đó có thể tự tin bước chân ra thế giới rồi.
Vào đầu tháng hai, Học viện Hoàng gia Đế quốc chính thức khai giảng, học sinh từ khắp đế quốc từ khắp mọi nơi kéo đến, khuôn viên vốn trống trải và yên tĩnh trong khoảng thời gian này trở nên đông đúc và sôi động hẳn lên.
Số lượng người học lớp ba năm hai cùng Locke cũng phải từ 30 người tăng lên hơn 70 người, đây mới chính là nhân số thực tế trong lớp bọn hắn.
Bạn học nhiều lên thì đồng nghĩa với việc cũng có nhiều va chạm và xích mích xảy ra hơn. Locke tương đối ít nói, trong số người hắn quen biết chỉ có Henry cùng nhóm nhỏ thành viên của hắn, cho tới nay chưa hề phát sinh mâu thuẫn với người khác.
So với việc cần phải hòa thuận với các bạn cùng lớp, Locke hiện đang lo lắng về học phần của mình nhiều hơn.
120 học phần chứ ít gì. Trong đó học sinh cần tự đăng ký hạng mục muốn theo học, các môn về huấn luyện Kỵ sĩ Locke không lo lắng, cái hắn lo lắng chính là những khóa học văn hóa bắt buộc. Mà Học viện Kỵ sĩ nghị lực yêu cầu nghiêm khắc, học sinh cần phải hoàn thành 20 học phần trong một học kỳ.
Bao gồm “Toàn tập các bài thơ của Goethe”, “Đế quốc thượng hạ ba nghìn năm”, “Luận kỹ năng cưỡi ngựa và thực chiến”, “Chứng minh định lý Roosevelt”, vân vân và mây mây. Biết chọn môn nào bây giờ, Locke nhìn một đống sách lớn to bằng đầu của mình, không khỏi suy nghĩ.
Angelina đã giúp hắn chọn “Toàn giải văn tự Đế quốc Omor”, “Giản lược ma pháp và đấu khí”, môn đầu là 6 học phần còn môn sau có 9 học phần. Tiếp theo đây hắn chỉ cần chọn một môn khác có nhiều hơn 5 học phần là xong.
Hai môn học này, một môn Locke đã từng nghiên cứu khi còn ở Faustain, một môn Angelina có thể giúp hắn bổ túc một phần, đều là những chủ đề dễ hiểu.
...
(1) Ý ở đây là phân chia công việc hợp lý, một bên đấm một bên xoa, một tay cầm gậy chọc một tay hứng táo ăn.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Hết chương 175.