Đây là một khuôn viên rộng lớn, bên trong chỉ có hai căn phòng và một người gác cổng, sau khi hai người đi vào trong liền vội vàng tiến vào gian phòng chính kia.
Sau khi vào cửa, cô gái trước mặt bỏ áo choàng xuống làm lộ ra diện mạo của nàng, là một nữ nhân chừng hai lăm hai sáu tuổi, mặt trái xoan, cằm thon thon, làn da mịn màn cùng mái tóc mềm mại, mặt mũi tiều tụy càng khiến nàng đẹp hơn. Tay chân nàng dường như không có chút trọng lượng, nàng như bị sốt, gương mặt cứ thế mà ửng đỏ.
- Tiểu thư, thiếu gia vẫn cự tuyệt chúng ta.
Người phía sau áo choàng cũng lộ ra hình dáng của mình, là một lão nhân năm sáu mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn, có vẻ là người hầu của nữ nhân này.
- Đến hắn còn khó đảm bảo cho bản thân, sao có thể chịu phái binh hộ tống hai người phụ nữ.
Nữ nhân xinh đẹp nói.
- Lafite, đi rót cho Christine chén canh.
Nữ nhân ôn nhu sờ đầu đứa nhỏ, đặt nàng lên ghế bên cạnh, nói với người hầu gái mới vừa vào cửa.
- Tiểu thư, lương thực trong nhà sắp hết rồi.
Hầu gái cúi đầu nói.
Nữ nhân nghe xong, giật mình hỏi:
- Không phải ta vừa cầm cố khuyên và vòng tay của mình sao? Tiền vẫn không đủ hai bữa ăn này?
- Phu nhân, giá lương thực trong thành lại tăng, tuy có tiền cũng rất khó mua được đồ.
Lafite thấp giọng giải thích.
- Được rồi được rồi, có thể chống đỡ được bao nhiêu thì đỡ, bây giờ cũng không thể…
Nữ nhân sờ lên dây chuyền lam bảo thạch trên cổ mình, đây là đồ trang sức cuối cùng của nàng, cũng là thứ trân quý nhất.
Người hầu gái nhận lệnh đi rót canh cho bé gái, đồ ăn chỉ là một bát bột mì, nữ nhân cùng hai người hầu đều không có cơm ăn, họ vẫn có thể chịu được, nhưng bé gái bị bệnh thì không thể. Hai vị người hầu đều là người gia giáo nghiêm khắc, dù không có cơm ăn cũng không biểu lộ gì, người hầu lớn tuổi tự giác đi ra cổng gác đêm, hầu gái cũng nghe lệnh nữ nhân đi ra sau phòng nghỉ ngơi.
Nữ nhân cầm thìa cẩn thận đút bé gái, cô bé ngồi trên ghế không hề quậy phá, chỉ ăn canh, híp mắt từ từ uống, như thể hưởng thụ mỹ vị.
- Cô cô cũng uống đi.
Âm thanh bé gái rất thánh thót, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lộ ra chút đáng yêu.
- Cô cô uống rồi, Christine uống đi, nhanh khỏe bệnh nha.
Nữ nhân gương mặt hiền hòa.
- Vâng, ta sẽ nhanh nhanh khỏe lại!
Bé gái gật đầu một cách nặng nề.
- Cô cô cùng uống đi.
Trong đêm tối truyền đến âm thanh của bé gái.
Nữ nhân này là Grace, không phải là một nữ nhân bình thường, nàng là con gái của một hầu tước, cũng là mỹ nhân nổi trội tại vương quốc Charles, phụ thân của nàng là hầu tước Philip, một trong ba hầu tước của Charles, ái nữ của hầu tước là viên Minh Châu của đế đô.
Nhưng lúc này cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, một nữ nhân sắp rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Grace cho Christine ăn xong, dỗ dành bé gái đi ngủ, tiêu hết tiền nên nàng không cách nào cho bé gái đi khám bệnh, dù giờ có tiền cũng chưa chắc tìm được bác sĩ, trong thời gian chiến tranh thì bác sĩ cũng bị cưỡng chế nhập ngũ, bây giờ là thời điểm tồn vong của vương quốc, chỉ sợ những lãnh chúa mới có bác sĩ trong tay, ví như đệ đệ của nàng, thành chủ Willis của thành phố Farreins.
Sau khi cho bé gái ngủ, Grace lẳng lặng ngồi bên giường, đêm nay trời nhiều mây, không trăng, bầu trời đen kịt như tâm tư của nàng. Nàng không khỏi nhớ tới phụ thân, vị hầu tước Philip đầy uy phong.
Charles tổng cộng có ba hành tỉnh, vì vậy cũng có ba vị hầu tước tương ứng, theo thứ tự là hầu tước Philip, hầu tước Campbell và hầu tước Clark. Ba vị hầu tước ở tại ba tỉnh bảo vệ cho vương quốc, bây giờ cũng chỉ còn lại hai vị, hầu tước Clark đã bỏ mạng tại cao địa Gordan khi chiến đấu với kẻ địch, hầu tước Philip và hầu tước Campbell hiện tại đều đang phụng mệnh đóng giữ thành phố Entel và thành Ellis.
Một tháng trước đêm ấy, phụ thân cho gọi nàng, bảo nàng chuẩn bị hành lý và dắt theo con gái của anh trai nàng đi tìm đệ đệ Willis của nàng mà nương tựa.
- Lần này vương quốc đang trong thời điểm tồn vong.
Hầu tước Philip đã từng khí phách giờ cũng chỉ là một lão già họm hẹm tóc trắng phơ.
- Con mau tranh thủ thời gian mang theo Christine đi tìm Willis đệ đệ của con, lãnh địa của nó rất gần với Murphy Sâm Lâm, con tìm hắn mượn binh, bảo hộ con đi qua Murphy Sâm Lâm để đến vương quốc Karaman, ta cũng có chút trang viên bên kia, sau khi các con đến đó cũng có thể k phải lo vấn đề ăn mặc.
Hầu tước Philip khuyên bảo nàng rõ ràng:
- Nhớ kỹ, đừng trở về, vương thất hiện tại đang nhìn chằm chằm vào gia tộc chúng ta, không để người của chúng ta chạy trốn, nam nhân trong gia tộc không có cơ hội, chỉ có con và Christine mới được phép rời đi, các con phải sống sót, vì huyết mạch gia tộc Philip!
Grace mang theo Christine cùng hơn mười hộ vệ chạy đến nơi của đệ đệ, người mà trước nay chưa từng được phụ thân coi trọng. có lẽ khi còn nhỏ bị miệt thị quá nhiều, hắn là do phụ thân và một thị nữ trong gia tộc sinh ra, hắn không chút thiện cảm nào với việc nàng và Christine tìm đến, thậm chí hộ vệ của mình cũng bị hắn điều đi bảo vệ thành trì, chỉ cho mấy người bọn họ vào trong một viện nhỏ.
- Willis muốn đi ngang qua Murphy Sâm Lâm để đến trang viên của vương quốc Karaman.
Grace đương nhiên có thể phát hiện ý đồ của đệ đệ, từ lúc mọi người đến tới lúc rời đi đều không có gì không tốt, nhưng thái độ này của hắn xem ra muốn độc chiếm tài sản của nàng.
Cũng may trong thành có nhiều người nhận biết nàng, Willis cũng không dám trắng trợn, chỉ có thể dùng phương thức giam lỏng này.
Christine ngủ yên lành, nàng đắp chăn cho cô bé rồi nằm bên cạnh, nhưng không ngủ được, nàng và thị nữ Lafite cùng quản gia đã một ngày chưa ăn cơm, lúc gặp mặt đệ đệ tại phủ thành chủ nàng cũng chỉ ăn trộm hai miếng bánh ngọt, Willis là muốn nàng bị thèm thuồng trước tuyệt cảnh.
Ngay lúc ép chính mình đi ngủ để tránh cơn đói khát thì bên ngoài bỗng nhiên ồn ào tiếng la khóc. Càng lúc càng nghiêm trọng, trong thành như đang loạn!
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Grace mở cửa phòng nhìn ra ngoài.
- Tiểu thư, không ổn rồi, quân đội vương quốc Faustin đã vây thành!
Âm thanh hoảng sợ của lão quản gia truyền đến.
- Không được, chúng ta đi mau, nhân lúc đối phương còn chưa bao vây hết thành trì.
Lão quản gia cuống quít thúc giục.
Grace lập tức trở về phòng, ôm lấy Christine còn chưa tỉnh ngủ, cùng lão quản gia và thị nữ bỏ chạy theo đám người, những người này đều là đại phú quý, chạy theo những người này thì có lẽ hướng đó không sai. Không kịp nữa rồi, chỉ có thể liều mạng một lần, lão quản gia cùng thị nữ đều có tu luyện đấu khí, hi vọng hai người bọn họ có thể dắt các nàng ra Murphy Sâm Lâm.
Bên ngoài thành, nam tước Kaidou và nam tước Kasher ngồi quanh đống lửa, xem ra đang nướng một con gà rừng:
- Cái này là hộ vệ Harvey của ta bắt được, Kedozi ngươi đêm nay thật có phúc.
Nam tước Kaisher nói giỡn.
- Được ăn đồ nướng của nam tước Kasher, là vinh hạnh của ta.
Nam tước Kedozi khiêm tốn nói.
Binh sĩ chung quanh hai người nhanh chóng tiến lên, trước đó đã thương nghị xong, vẫn là dùng phương pháp kia, vây ba chừa một, nam tước Kedozi chắn một cửa thành, nam tước Kaisher chắn hai cửa thành, để trống một cổng, để lại đường lui cho thành phố Fareins.
Làm vậy để ngừa việc thành phố Fareins tử chiến đến cùng, để bọn hắn một hi vọng, bọn hắn sẽ không để tất cả lực lượng lưu lại liều chiến, để lại cửa thành kia cũng không dễ chạy như vậy. Trung đội kỵ binh chính của nam tước Kedozi giữ lại là để chờ bọn chúng chạy đến cửa thành kia, nhiệm vụ chính của trung đội kỵ binh là giữ lại đám quý tộc cùng thương nhân chạy trốn, mấy người này mới là thịt ngon, có bọn họ đóng giữ, hai người đều rất yên tâm.
Con gà rừng đã chín, vây thành cũng kết thúc, gần ngàn tên lính quay quanh hai vòng bên ngoài thành nhỏ, ngay cả cổng chừa đường lui cho thành phố Fareins cũng có một trung đội của nam tước Kasher đóng giữ.
Các binh sĩ đều được tiếp thêm đồ ăn để lên tinh thần, đêm nay coi như không công, chủ yếu là áp đảo ý thức phảm kháng của người dân Charles, hơn nữa binh lính hành quân gấp trong vòng một ngày cũng cần được điều chỉnh, tất cả đều nhận được tin tức, rạng sáng ngày mai bắt đầu công thành.
Chỗ của Locke hiện là thành phía Tây, cửa thành bọn hắn phụ trách tiến đánh, không biết hai nam tước có giao dịch gì, tóm lại ai đánh vào thành trì trước sẽ được phần thưởng phong phú.
Ngày mai trung đội ba sẽ săm dò công thành trước xem lực lượng phòng thủ của cửa thành này rồi hai trung đội còn lại sẽ cùng lên, đây chỉ là một thành nhỏ, những thành trì lấy được trước đó đều là làm như vậy, nhóm thứ ba bọn họ chủ yếu là thu thập tàn cuộc.
Nhiệm vụ ngày mai thoạt nhìn co vẻ nhẹ nhõm, dù đã không biết bao nhiêu lần nhuốm máu tươi cùng hỏa diễm, nguy cơ chết trận của Locke vẫn rất lớn. Nhận nhiệm ít nguy hiểm, tuy ít tiền thưởng nhưng Locke vẫn rất hài lòng, còn sống mới còn hi vọng.
Dịch: Hong
Biên: Khangaca
Hết chương 22.