Trong rừng rậm, một nhóm người mặc đồ đen hộ tống một chiếc xe ngựa gian nan chạy trong khe núi, con đường gập ghềnh không bằng phẳng, nhưng những người trong đội ngũ đều im lặng không rên một tiếng, tất cả những người mặc đồ đen đều cố gắng tốt nhất để bảo vệ xe ngựa bên cạnh.
Xe ngựa lại đụng phải một khối đá vụn trên mặt đất, khiến toàn chiếc xe khẽ nhảy dựng lên, lúc này một nam tử áo đen đứng ở bên cạnh xe ngựa vội vàng đưa tay đỡ lấy, chiếc xe ngựa to lớn như vậy đã được người áo đen đưa về trạng thái bình ổn. Đây là một vị cường giả, ít nhất cũng có thực lực kỵ sĩ thực tập trung cấp.
Một tiếng kinh hô từ trong xe ngựa truyền ra, tựa hồ người đó cũng bị chấn động của xe ngựa dội lại dọa cho một phen kinh hãi, rèm xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết.
- Tước sĩ Ryan, chúng ta đang ở đâu?
Thanh âm thanh thúy của nữ nhân ngồi trong xe vọng ra ngoài.
- Công chúa điện hạ, bây giờ chúng ta đã tiến vào khu vực đông nam của Murphy sâm lâm, rất nhanh sẽ đến Bạch Linh sơn mạch.
Nam nhân ban nãy dùng tay đỡ lấy xe ngựa nói.
- Bạch Linh sơn mạch? Ta có nhớ nơi này, thầy từng nói nơi đây có rất nhiều quả thanh long.
Nữ nhân mỹ lệ có làn da trắng như tuyết trầm tư một hồi rồi nói.
- Ôi chao, còn bao lâu nữa mới tới được chỗ ca ca chứ?
Nữ nhân ủ rũ hỏi nam nhân áo đen, nàng đã phải ở trong xe ngựa gần hai tuần, đó là một cực hình đối với cô công chúa luôn sống sung sướng trong vương đô.
- Vì lý do an toàn, chúng ta phải đi con đường tương đối vắng vẻ, phỏng chừng một tuần nữa mới có thể tụ hợp với đội quân ở gần nhất, có quân đội bảo hộ, công chúa rất nhanh liền có thể gặp được vương tử điện hạ.
Người áo đen thành thật đáp.
- Ngươi không thể nhanh lên sao?
Công chúa tức giận trách móc.
- Hết thảy đều phải lấy an toàn của công chúa điện hạ làm trọng.
Nam tử áo đen gián tiếp cự tuyệt đề nghị của công chúa.
Công chúa tức giận kéo rèm xuống và phớt lờ vị Tước sĩ Ryan cứng nhắc này.
Đoàn người này chính là công chúa Angelina cùng hộ vệ của nàng tự ý xuất cung. Người áo đen tên Ryan là vị đội trưởng của ám vệ Địa tự đội.
Đoàn xe đi mãi đến tận chiều tối mới dừng lại, các ám vệ phụ trách đi săn và quan sát xung quanh, còn các thị vệ và cung nữ của công chúa bắt đầu nhóm lửa nấu nướng, hầu hạ công chúa Angelina.
Lúc này người áo đen Ryan đang đứng trên ngọn của cây cổ thụ trăm tuổi cao hơn 30 mét, phụ trách cảnh giới, hắn là người cường đại nhất trong đội ngũ, hắn phải đề phòng nếu xuất hiện những dấu hiệu bất thường.
Khi màn đêm buông xuống, đám người công chúa lặng lẽ ngồi bên cạnh đống lửa, những cung nữ chán nản nhìn lửa nhảy tí tách, trong khi công chúa Angelina thì đang lật giở một cuốn sách da dê to lớn xem xét, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một mình. Sau khi tuần tra một vòng, Ryan trở lại trên cây, dựa vào thân cây nhìn xa xăm.
“Lần xuất hành này rốt cục nhóm người trong cung đã nghĩ gì?”
Ryan phiền não tự hỏi.
Công chúa tôn quý nhất của Faustain phải rời cung chỉ với một đội ám vệ bảo hộ nàng, lại còn là đi lên tiền tuyến nguy hiểm trùng điệp? Băng qua Murphy sâm lâm còn có ma thú hoành hành? Ryan thật sự muốn cậy cái đầu của vị quan truyền lệnh phân phối nhiệm vụ lần này xem bên trong có gì.
Lúc Ryan vừa tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ công chúa, hắn đã cho rằng mình sắp phát tài, vinh quang của gia tộc Ryan sẽ lại nở rộ nhờ có hắn, đám quỷ hút máu đã từng xem thường hắn, mưu đoạt tài sản của gia tộc hắn sẽ phải trả giá đắt. Nhưng bây giờ, Ryan chỉ có duy nhất một hy vọng, đó là hộ tống công chúa đến đích an toàn, những ảo tưởng kia cứ vậy dắt tay nhau đi gặp quỷ đi. Nếu công chúa xảy ra chuyện, chưa nói đến đầu của hắn, ngay cả gia tộc Ryan cũng phải chôn thân cùng.
Ryan sinh ra trong một gia đình quý tộc sa sút, nghe nói tổ tiên của hắn từng là một Tử tước, nhưng không biết vì sao đến mấy thế hệ sau lại ngày càng tàn lụi, đời sau không bằng đời trước, cho đến thế hệ đời hắn, gia tộc Ryan chẳng có gì ngoài gia phả, một tấm tộc huy và hai ba trang trại cỡ nhỏ. Danh hiệu quý tộc của bọn hắn đã sớm không được công nhận, thậm chí tài sản duy nhất là mấy trang trại một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, ấy thế mà vẫn bị những quý tộc nhỏ khác xung quanh mưu đoạt chiếm tài sản khi Ryan còn bé.
Ryan từ nhỏ đã chăm chỉ, muốn làm cho những kẻ đã mưu hại gia tộc Ryan sáng mắt ra, vì vậy khi còn là một thiếu niên, Ryan đã xin nhờ một thân thích phương xa mà hắn không thân quen lắm gửi mình đến ám vệ để huấn luyện. Ám vệ là thanh kiếm sắc của quốc vương, bình thường là không được phép cho quý tộc bỏ người vào, Ryan cũng là gặp may, trời xui đất khiến trúng tuyển ám vệ.
Có thể do thời niên thiếu chứng kiến gia tộc trải qua khuất nhục, làm cho Ryan có chút không thích sống chung với người khác, trong ám vệ nhân duyên của hắn không tốt lắm, hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, tìm không ít phương pháp, cũng bỏ vào kha khá tiền, nhưng đến bây giờ hắn cũng chỉ là một đội trưởng của Địa tự đội, người cùng thời kỳ với hắn, có người đã là phó đội trưởng của Thiên tự đội, mặc dù cũng có vài người ở lại Địa tự đội nhưng đều lăn lộn tốt hơn hắn không chỉ một bậc.
Có đôi khi Ryan sẽ phàn nàn ông trời thật bất công, nhưng hắn cũng chỉ có thể chọn cách chấp nhận. Ryan không có thiên phú cao, hắn bắt đầu tu luyện đấu khí tại độ tuổi thích hợp nhất, đến nay đã hơn mười năm, nhưng hắn vẫn chỉ dừng ở kỵ sĩ thực tập trung cấp, đấy là vẫn còn nhờ ám vệ cung cấp thầy giỏi và các loại thuốc quý giá trợ giúp. Đương nhiên, so với người bình thường mà nói, Ryan có thể coi là thiên tài, cùng lứa tuổi với hắn người đạt tới kỵ sĩ thực tập trung cấp cũng không nhiều. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến hắn được chọn làm ám vệ cho đến khi được bổ nhiệm làm đội trưởng, chính danh hiệu đội trưởng đã giúp Ryan có được danh hiệu “Tước sĩ” mà quốc vương bệ hạ ban cho, việc này đã khiến cho gia tộc Ryan như sống lại lần nữa. Ngày nay những thiên tài chân chính là thật sự có, nhưng cũng rất khó bị khai quật.
Ryan nhớ tới lúc vừa mới tiếp nhận mệnh lệnh của vị quan truyền lệnh hắn đã kích động như thế nào, nhiệm vụ hộ tống hoàng thân quốc thích rất hiếm có, cho dù có cũng là do Thiên tự đội đảm nhiệm, huống chi người được hộ tống lại là công chúa Angelina đáng kính, chỉ cần có thể làm công chúa vui lòng, thì sợ gì quốc vương không ban thưởng? Ryan lúc đó thực sự rất cảm kích vị quan truyền lệnh kia, hắn còn tặng hết số Diller trong tay mình cho quan truyền lệnh, gã đó còn giả vờ như thật khen ngợi Ryan một phen, dặn dò Ryan bảo vệ tốt công chúa, không được tiết lộ hành tung… Bây giờ, nhớ lại cảnh tượng ấy, Ryan chỉ muốn chửi thề.
Nhớ lại cả đoạn đường gian khổ và vất vả, Ryan sầu đến bạc cả đầu. Lúc ban đầu, hắn còn tưởng đội mình chỉ là một trong những đội hộ tống công chúa, mãi đến khi vượt qua biên giới Faustain, Ryan mới ý thức được đội hộ tống chỉ có mình bọn hắn. Đây không phải là nói đùa sao, công chúa có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?
Ryan mặc dù không giỏi giao du, tại ám vệ cũng lăn lộn không tốt, nhưng không có nghĩa là hắn không giỏi giao tiếp, Ryan không ngốc, hắn đương nhiên đã nhận ra có âm mưu ngay khi vừa rời khỏi biên giới Faustain. Hắn có nhân duyên không tốt trong ám vệ cho nên bị một số quyền quý thượng tầng xem như con rơi.
Và mặc dù Ryan không hiểu tại sao lại dính vào âm mưu này, nhưng hắn biết hiện tại nhiệm vụ trọng yếu nhất của mình chính là bảo hộ công chúa Angelina, hắn chưa đủ tư cách được các vị cao tầng nhớ tới, công chúa Angelina mới chính là mục tiêu của một vài kẻ đứng sau.
Ryan đã đem suy đoán của mình bí mật nói cho công chúa Angelina, Ryan lo lắng rằng có thể có kẻ có ý đồ xấu đã trà trộn vào đội của mình hoặc chính là một trong số đám kẻ hầu của công chúa. Thế nhưng công chúa Angelina lại chẳng mấy quan tâm tới chuyện đó, có lẽ nàng đã sớm dự liệu được, công chúa sau khi nghe được mấy lời kia cũng không hề hoảng sợ, ngược lại còn thuyết phục Ryan bình tĩnh lại:
- Ngươi chỉ cần đưa ta đến chỗ của ca ca là được.
Công chúa Angelina chỉ nói vậy.
Trong ám vệ, không thiếu người có thiên phú và chịu đổ công sức, Ryan có thể trổ hết tài năng, trở thành một đội trưởng, chứng tỏ hắn vẫn có năng lực, trên đường đi, Ryan cũng dốc hết sức mình để bảo vệ công chúa Angelina.
Đúng như Ryan dự đoán, ngay đêm đầu tiên sau khi rời khỏi biên giới, một kẻ nào đó trong đội ngũ của hắn đã biến mất, đó hẳn là tên phản đồ đi mật báo, hành tung của một vị công chúa tôn quý tuyệt đối đáng giá ngàn vàng. Ryan dứt khoát vứt bỏ phần lớn hành lý cồng kềnh, ngay cả đồ đạc tùy thân mà công chúa điện hạ mang theo trên chiếc xe ngựa, Ryan cũng đem giấu ở một nơi nào đó, và tất nhiên công chúa cũng đồng ý như vậy. Ryan quả quyết dẫn đầu một đoàn người tiến vào Murphy sâm lâm, chỉ có tiến vào Murphy sâm lâm rắc rối phức tạp, đồng thời có ma thú hoành hành, thì bọn hắn mới có thể tránh né nguy hiểm tồn tại ở chỗ tối.
Trên đường đi, đám người xác thực gặp phải không ít nguy hiểm, Ryan đã vòng qua khu vực trung tâm của Murphy sâm lâm, từ phía nam hướng về Bạch Linh sơn mạch, nhưng bọn hắn vẫn bị giảm quân số, hai con ma thú trung cấp đã đem ba chiếc xe ngựa của đội ngũ giảm xuống còn hai chiếc, thêm vào tác động của những con ma thú loại nhỏ khiến đội hơn ba mươi người hiện chỉ còn lại hơn chục người. Mà đại bộ phận đều là người của ám vệ, đám thị vệ của công chúa chỉ còn lại ba người cùng hai vị cung nữ.
Có lẽ là bởi vì bọn hắn chưa từng gặp qua ma thú, ban đầu, đám người tương đối lúng túng, vẻn vẹn mấy con ma thú sơ cấp cũng đã khiến đội ngũ tách ra, thương vong cũng xuất hiện ngay từ đầu. Đừng nói những người khác, ngay cả bản thân Ryan cũng chưa gặp ma thú nhiều lần, trong lúc làm nhiệm vụ cũng chỉ gặp một hai con, nhưng lần này, cứ cách nửa ngày lại đụng độ một hai con, thật sự là khiêu chiến thần kinh của Ryan.
Lúc ra khỏi rừng cây, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, Murphy sâm lâm cũng không có bao nhiêu ma thú cường đại, hơn nữa có Tước sĩ Ryan đi cạnh bảo hộ thì cũng không có vấn đề gì, đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người. Thực lực cường hãn của Ryan mấy ngày gần đây quả thực đã mang đến cho mọi người rất nhiều tin tưởng, cảnh tượng đội trưởng đội ám vệ lấy một chọi hai đánh trả hai con Ám Ảnh Báo cùng cấp vẫn còn sống động ngay trước mắt. Công chúa Angelina cũng khá mệt mỏi vì phải bôn ba cả ngày, tuy được bảo vệ ở trung tâm nhưng cảm xúc của vị công chúa chưa từng đi xa này cũng không thể lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Nhưng lễ nghi tu dưỡng mà nàng học từ nhỏ cộng thêm tôn nghiêm của một công chúa không cho phép nàng lộ ra vẻ khiếp đảm và sợ hãi.
Công chúa Angelina yên lặng đọc cuốn “Giản lược về sinh vật ma hóa” trong tay, lúc này chỉ có đọc sách mới có thể chuyển hướng chú ý của công chúa Angelina. Lúc nàng đọc sách trông giống như một thiên thần thánh khiết, đem cảm giác bực bội của những người xung quanh đánh tan hết, mỗi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, làm lấy việc mình nên làm.
Lửa trại cháy càng lúc càng cao dưới sự làm việc bận rộn của thị vệ, bỗng nhiên một âm thanh xé gió truyền đến, thị vệ đứng bên đống lửa đột nhiên bị một mũi tên ngắn màu đen cắm vào cổ, trước khi chết hắn phát ra tiếng hét thảm làm bừng tỉnh đám người.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Hết chương 45.