Trong rừng rậm, ba vị hắc y hộ tống một nữ nhân thân mặc váy trắng hoa lệ nhanh chóng tiến về phía trước. Lúc sau ba người đó xoay người di chuyển theo chiều ngang, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng tốc độ cũng không có chậm lại, về phần nữ nhân được bảo vệ ở giữa thì thở không ra hơi, sắc mặt tái nhợt. Nhưng nàng không dừng lại mà vẫn nghiến răng kiên trì. Nhóm người này chính là Tước sĩ Ryan, công chúa Angelina và hai ám vệ còn lại.
- Công chúa điện hạ, nghỉ ngơi một chút đi!
Ryan đỡ lấy cánh tay phải của công chúa nói.
Mặc dù hầu như đều có Tước sĩ Ryan dìu dắt, nhưng đối với một công chúa quen sống an nhàn sung sướng này mà nói, giờ phải chạy trốn hai ngày một đêm liên tiếp quả thực làm khó nàng.
Công chúa Angelina không nói gì, chỉ là lau mồ hôi trên trán rồi khẽ lắc đầu. Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng nàng cũng biết lúc này phía sau có vô số truy binh đuổi theo, lúc này từng phút từng giây đều quan trọng. Nàng mượn lực kéo của ta Ryan gắng gượng đi tiếp, công chúa cố gắng hết sức theo kịp bộ pháp của Ryan và hai ám vệ kia.
Lúc này cũng không ai nghĩ tới chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, công chúa Angelina cũng không phải người cứng nhắc, hơn nữa Tước sĩ Ryan chỉ là đỡ cánh tay phải của nàng, bên ngoài còn có một tầng vải che lấy, đến làn da của nàng cũng chẳng chạm tới.
Nhìn thấy công chúa Angelina kiên cường như vậy, Tước sĩ Ryan không khỏi cảm thán vị công chúa điện hạ này thật không tầm thường, huống chi trong bốn người này, ngoại trừ hắn có tố chất thân thể siêu cường và biết cách vận đấu khí từ từ khôi phục, cũng như chữa trị cơ bắp bị tổn thương bên ngoài, ngay cả hai ám vệ kia cũng đã đến cực hạn, bọn hắn chỉ là kỵ sĩ thực tập nhập môn phổ thông, mặc dù cũng có đấu khí chữa trị cơ bắp đang đau nhức, nhưng đấu khí có hạn, mà lại một vị ám vệ sẽ không dùng hết đấu khí để chữa trị thân thể, nhất định phải lưu lại một phần để chiến đấu hoặc đối phó với những chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên ba người bọn hắn có thể kiên trì đến tận bây giờ, một phần lớn là nhờ công chúa Angelina điện hạ làm gương. Ngay cả một người yếu đuối như công chúa cũng có thể kiên trì đến vậy, làm sao mà những hộ vệ của nàng lại không chịu nổi.
Trên thực tế, Angelina công chúa có thể kiên trì đến bây giờ một mặt là nhờ vào ý chí kiên cường, mặt khác còn có một nguyên nhân nữa, mà lại chỉ có vài người thân cận với công chúa biết chuyện này. Công chúa Angelina ấy thế mà là một ma pháp học đồ cấp nhập môn, còn sắp tấn thăng lên ma pháp học đồ sơ cấp. Đúng vậy, công chúa điện hạ nhìn có vẻ yếu ớt gầy gò kia kỳ thật lại có thực lực rất cao, đừng nhìn đại sư Wilson dạo nọ mà Locke nhìn thấy có thực lực chấn kinh, vậy mà cũng chỉ là một ma pháp học đồ sơ cấp.
Wilson đã là một lão giả ngoài sáu mươi bảy mươi tuổi, trong khi công chúa Angelina chỉ mới 16 tuổi, điều này cho thấy thiên phú của nàng cao nhường nào. Khả năng kiên trì đến bây giờ của công chúa cũng có chút liên quan đến linh lực và tinh thần của nàng. Ma pháp sư tu luyện chủ yếu dựa vào ngưng tụ tinh thần lực, ma pháp học đồ cấp nhập môn không tinh thông nhiều ma pháp, thông thường tu luyện chỉ là ngưng tụ tinh thần lực, tích trữ ma lực, trợ giúp thầy làm thí nghiệm. Cũng nhờ công chúa Angelina thường ngày nỗ lực luyện tập, giờ đây mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ của Ryan, không đến nỗi làm chậm chân của cả đội.
Đương nhiên, Angelina cũng không cần giải thích nguyên nhân nàng có thể kiên trì đến bây giờ cùng đám người Ryan, nàng giờ đây gần như đã đạt tới cực hạn, hiện chỉ còn chỉ còn cách kiên trì đến hơi thở cuối cùng mà thôi.
Ở một diễn biến khác, Casal và Wright mặc nhuyễn giáp huyết hồng tiến vào hang động mà đám người công chúa ở lại đêm qua, Wright rất chuyên nghiệp dùng ngón tay sờ sờ vào đống tro tàn trên mặt đất rồi nói:
- Mới đi chưa đến một ngày.
Đại hán kia đã chỉ cho bọn hắn đại khái phương hướng mà đám người công chúa Angelina chạy trốn, trong rừng phức tạp như vậy, rất khó tìm ra manh mối để xác định phương hướng cụ thể. Cho nên lộ trình mà bọn người công chúa Angelina trốn lúc nửa đêm, Huyết hồng phải mất gần một ngày mới đuổi kịp.
- Nếu đã tìm được nơi bọn chúng dừng chân, cũng chưa đi xa đâu, chúng ta đuổi theo!
Casar nói.
Nếu đã phát hiện vết tích của đám người công chúa Angelina thì Casar tự tin rằng trong vòng một ngày bọn hắn sẽ bắt kịp đối phương.
Đám Huyết hồng lao nhanh trong rừng rậm, cành cây ven đường bị giẫm đạp không thương tiếc. Trời đã vào cuối thu, hầu hết cây cối đều chuyển sang màu vàng úa, không còn một chút ẩm ướt, chỉ có một số giống cây quanh năm màu xanh vẫn còn lộ ra sắc xanh ngọc bích. Vào thời điểm mùa thu sắp kết thúc mùa đông sắp bắt đầu, đám thú hoang ở trong Bạch Linh sơn mạch thực sự là xui xẻo, thời điểm này những năm trước lẽ ra sẽ là thời điểm chúng tích trữ lương thực, chuẩn bị cho một mùa đông khắc nghiệt, nhưng năm nay trong rừng lại xuất hiện những sát thần khiến chúng run lẩy bẩy, không dám ra ngoài. Không chỉ riêng đám Huyết hồng tỏa ra sát khí nghi ngút trời, dọa đám động vật chạy mất, ngay cả Tước sĩ Ryan cũng giải phóng khí tức của một kỵ sĩ thực tập trung cấp. Điều này tương đương với hơi thở của một ma thú trung cấp, khiến rất nhiều sinh vật ma hóa có thể xưng vương xưng bá trong Bạch Linh sơn mạch khiếp sợ.
Một ngày sau, lúc chạng vạng tối, bên cạnh đống lửa, Tước sĩ Ryan tương đối thoải mái nói với công chúa Angelina:
- Công chúa điện hạ, nhiều nhất là năm ngày nữa chúng ta có thể ra khỏi Bạch Linh sơn mạch, chỉ cần ra ngoài, ta có thể lập tức liên hệ với nhánh quân đội gần nhất để bảo vệ công chúa.
Nơi đây cách lối ra của Bạch Linh sơn mạch rất gần, cây cối cũng trở nên thưa thớt hơn.
- Ừm.
Công chúa Angelina gật đầu đáp.
Mới chỉ có mấy ngày vội vàng đi đường đã khiến công chúa Angelina sụt cân trông thấy, làm người ta vô cùng đau lòng.
Hai ám vệ còn lại nghe vậy cũng thả lỏng đôi chút, mối nguy hiểm không hiểu lúc nào mới tới thực sự thử thách thần kinh của bọn hắn, vừa nghe thấy sắp thoát khỏi tình cảnh hiện tại, khiến thần kinh căng như dây đàn của hai ám vệ cũng thả lỏng hơn rất nhiều, nới lỏng cảnh giác xung quanh vài phần.
Đột nhiên, một con dao găm có chuôi màu đỏ như máu chém ngang qua khu rừng, giống như một tia chớp màu đỏ ngòm xuất hiện trên bầu trời đen kịt, đánh trúng một trong hai ám vệ.
“Keng!”
Vào thời khắc nguy cấp, Ryan là người đầu tiên phản ứng lại, tay phải rút bội kiếm, dùng sức ngăn trở chiêu thức kia, dù gì con dao găm màu đỏ cũng là bị người phi ra, không có lực kế tục, cho nên sau khi bị Ryan hất đi đã bị bay chếch sang một bên. Ám vệ còn lại đột nhiên bừng tỉnh, chuyển động thân thể tránh thoát một đòn chí mạng.
- Là kẻ nào!
Tước sĩ Ryan đứng dậy, nhìn chung quanh rừng cây. Không giống với mấy ngày trước đây còn ở trong rừng rậm, đội ngũ lúc đó rất cồng kềnh, Ryan cũng khó phát hiện đám người đeo mặt nạ vây quanh bọn hắn, nhưng lần này bọn hắn đã đến nơi mà cây cối tương đối thưa thớt, mà lại Ryan chỉ cần coi chừng bốn người bọn họ là được, hắn tin nội trong 50 mét có gió thổi cỏ lay đều không thoát khỏi cảnh giác của hắn. Nhưng địch nhân này đến gần vậy mới tập kích, ấy vậy mà Ryan không phát giác được, chứng tỏ thực lực hắn ít nhất phải cao hơn Ryan một bậc, tim gan Ryan bỗng nhiên thắt lại.
-Trốn cũng kỹ đấy!
Thanh âm khàn khàn bỗng từ đâu truyền đến, tựa hồ xen lẫn sự trợ giúp từ một ít đấu khí, khiến cho thanh âm khàn khàn tản ra bốn phương tám hướng, làm cho người ta càng khiếp sợ. Đây hẳn phải là một mật pháp nào đó.
Ngay sau đó là một loạt tiếng “loạt soạt” vang lên, âm thanh cành khô bị giẫm đạp giờ đây bỗng trở nên vô cùng chói tai, vào lúc nhóm người Ryan chưa kịp phản ứng lại, binh sĩ mặc nhuyễn giáp huyết hồng đã xuất hiện ở ngay cạnh bọn hắn.
Khi nhìn thấy nhóm binh sĩ mặc chiến giáp màu đỏ xuất hiện, đồng tử của Ryan bất giác co lại, không giống như những hắc y nhân đeo mặt nạ hắn đụng độ lần trước, bọn hắn chưa đủ tư cách biết những người này là ai, Ryan thì khác, hắn là một ám vệ, tất nhiên biết rằng Charlie có Huyết hồng chiến đội đại danh đỉnh đỉnh. Tước sĩ Ryan không chỉ một lần giao chiến với Huyết hồng, đương nhiên hiểu rõ đối thủ lợi hại đến mức nào. Trước khi tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống công chúa, Ryan chịu trách nhiệm bí mật cầm chân Huyết đội của Charlie nơi tiền tuyến.
“Soạt!”
Trong nháy mắt, Wright đã đáp ngay trước mặt đám người Ryan, khoanh tay khoan thai nhìn bọn hắn như thể đang nhìn một con thú cưng bị nhốt trong lồng.
Tước sĩ Ryan tay nắm chặt bội kiếm, tay còn lại che lấy công chúa Angelina phía sau lưng, ánh mắt nhìn như dán vào nam nhân mặc nhuyễn giáp huyết hồng trước mặt. Khí tức của người này sâu như biển, Ryan chỉ thấy điều này ở vài vị đội trưởng ám vệ Thiên tự đội. Đây hẳn là một vị cường giả kỵ sĩ thực tập cao cấp, nếu thật sự phải chiến đấu, Ryan cảm thấy bản thân không đỡ nổi 20 chiêu.
- Ồ! Ta nói sao mùi vị này quen thuộc như vậy? Hóa ra là nội tạng của ám vệ!
Nam nhân tên Wright gỡ mặt nạ trên mũ giáp xuống, lộ ra một khuôn mặt có vẻ yêu dị, khó quên nhất chính là đôi mắt đỏ ngầu của hắn, nhìn những tia máu mắt kia chẳng khác gì quỷ dữ. Wright liếm vết máu còn vương lại trên áo giáp bằng chiếc lưỡi đỏ tươi của mình, giọng nói của hắn cũng chuyển từ hung ác sang nghiến răng phẫn nộ.
Huyết hồng và ám vệ là kẻ thù không đội trời chung. Mặc dù hơn một nửa số Huyết đội đã bị đại quân Faustain quét sạch, nhưng hầu hết những người cung cấp tình báo về vị trí của Huyết hồng, chặt đầu cường giả Huyết hồng, đánh lén… đều do một tay ám vệ đội thực hiện. Ngược lại, ám vệ cũng bị Huyết hồng sát hại không ít nhân thủ trong những năm gần đây. Khi chiến sự trên tiền tuyến trở nên mượt mà và thuận lợi hơn, trong khi tỷ lệ tổn thất của quân đội Faustain không ngừng giảm xuống, thì việc tổn thất những ám vệ lại tăng bất thường, nguyên nhân chính khiến tỷ lệ thương vong của ám vệ đội không giảm là do Huyết hồng điên cuồng trả thù.
- Hừ!
Ryan không đáp lại Wright, mà chỉ hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường. Dù sao thì thực lực của Wright cũng cao hơn hắn, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ và giữ vững tinh thần để không mắc sai lầm. Đối với Huyết hồng, so với bọn Ryan ám sát các cao tầng của Charlie, Huyết hồng càng làm cho người ta kính nể, đây là một nhóm kỵ sĩ chân chính, Ryan là binh sĩ ám vệ của một quốc gia, nên cũng có phần đồng cảm.
Nhưng những người ở Huyết hồng thì không nghĩ vậy, bọn hắn chỉ muốn xé xác rút gân tất cả những ám vệ mà mình nhìn thấy, để rửa nợ máu cho đồng liêu và chứng minh bọn hắn vinh quang. Nhìn theo biểu hiện thù địch của Wright đối với nhóm Ryan và những ám vệ khác cũng đủ hiểu tình hình hiện tại rất bất lợi. Wright đang sắp mất kiên nhẫn, chỉ muốn xông lên hút cạn máu đội trưởng ám vệ và nghe thanh âm thống khổ kêu gào của hắn.
Wright vung tay trái lên, một thanh trường kiếm màu đỏ như máu từ áo giáp bên trong trượt vào trong tay, Wright cùng đại đa số kỵ sĩ tùy tùng khác nhau ở điểm, hắn rất biết cách chơi đao. Đao kỹ của hắn vô cùng nổi tiếng trong Huyết đội vào thời hoàng kim. Trong các cuộc chiến Wright từng tham gia, hắn đã hạ được hai kỵ sĩ thực tập cao cấp cùng cấp với mình. Thanh đao khát máu phát ra một chấn động nhẹ, như thể nó sắp được uống máu tươi đến nơi.
Ryan cúi người xuống, nhãn thần hừng hực nhìn chằm chằm mũi đao, lúc này hắn căn bản không còn tinh lực để quan tâm công chúa Angelina phía sau lưng, giờ đây hắn chỉ nhìn thấy màu đỏ như máu của lưỡi kiếm kia, tựa hồ thấy được cái chết ngay trước mắt.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Hết chương 48.