Hiện tại đang là giữa trưa, Obendin đang làm nhiệm vụ canh giữ cửa doanh trại, dựa vào ngọn giáo của mình ngáp dài một cái. Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng thời tiết gần đây rất kỳ lạ, mặt trời lên cao, thậm chí không có một gợn mây chứ đừng nói đến một cơn gió thổi qua. Nếu như không nhờ những lớp tuyết trắng xóa trên những ngọn núi xa xa, hẳn Obendin đã tự hỏi liệu bây giờ có phải là mùa hè hay không.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt Obendin, bỗng hắn hoảng hốt, tựa hồ như xuất thần nhìn thấy hai sinh vật kỳ quái toàn thân mọc lông dài. Mùa này sao có thể có dã thú xuất hiện. Obendin tự cười nhạo chính mình, kể từ một tháng trước trong doanh trại chiến tử hơn phân nửa, bọn hắn đều được nghỉ ngơi đằng đẵng cả tháng.
“Chẳng lẽ do buồn ngủ nên gặp ảo giác chăng?”
Obendin nghĩ rồi xoa mặt dụi mắt để nhìn kỹ hơn.
Đôi mắt mở ảo nhanh chóng sáng rõ và cảnh tượng trước mắt suýt nữa dọa cho Obendin chết khiếp. Hắn đã nhìn thấy ai? Hẳn là binh sĩ chiến tử - Locke. Mặc dù Obendin không phải binh sĩ dưới trướng trung đội Locke, nhưng hắn là binh sĩ ở trung đội hai - trung đội cũ của Locke. Obendin vốn lớn hơn Locke một tuổi, nhưng khi Locke là tiểu đội trưởng, hắn vẫn là một binh sĩ phổ thông. Khi đó, hắn thực lòng có chút đố kỵ với người huynh đệ tuổi trẻ tài cao này, nhưng trên hết Obendin là ngưỡng mộ Locke.
Mặc dù hai dã nhân trước mặt vẫn còn cách Obendin một đoạn xa, nhưng hắn chỉ cần liếc nhìn đã nhận ra khuôn mặt bình tĩnh kia chính là Locke không thể sai được.
Obendin vỗ vỗ mặt mình đến sưng cả má, nhưng kết quả vẫn vậy. Hắn còn nhìn thấy tên dã nhân giống như Locke còn mang theo một người khác đi về phía hắn, chẳng lẽ là hồn ma Locke trở về? Obendin đã tác chiến trên chiến trường mấy năm, từng nhìn thấy ma pháp một vài lần, mà hắn lại vô cùng tin vào những thứ thần kỳ như ma pháp.
- Aaaaaaaaaa!
Sau khi hét lớn một tiếng, Obendin loạng choạng chạy về doanh trại, hắn cho rằng mình gặp phải ma giữa ban ngày.
Locke kéo tay Angelina im lặng nhìn cảnh tượng hài hước trước mặt, hắn cũng nhận ra Obendine, một người huynh đệ lớn hơn hắn một tuổi, cũng là người ở thị trấn khai thác mỏ. Tuy lớn hơn nhưng đầu óc của người này rất cứng nhắc, đã tòng quân bốn năm, nhưng tới giờ mới chỉ thoát ly khỏi phạm vi binh sĩ hạng bét chút xíu, trước kia Locke còn có chút hoài nghi Obendin có phải bất bình thường hay không, bây giờ xem ra không cần hoài nghi nữa, Locke cảm thấy tên đó đầu óc hẳn là có vấn đề thật.
- Nhìn thấy người quen mà chạy cái gì?
Locke cũng đến thở dài lắc đầu, chẳng nhẽ do quá kích động?
Angelina bên cạnh thì không nhịn được mà phải bật cười thành tiếng. Công chúa thông minh đoán ra chắc hẳn vị binh sĩ kia là tưởng Locke đã chết, không siêu thoát được hiện hồn về, đã thế cả hai lại mặc đồ da thú, khó trách làm cho hắn sợ hãi.
- Đi! Chúng ta vào doanh trại!
Locke nắm lấy tay Angelina sải bước đi vào doanh trại.
Điều khiến Locke vô cùng bất ngờ đó là sau khi ra khỏi Bạch Linh sơn mạch, đám binh sĩ Faustain đầu tiên mà hắn nhìn thấy lại là doanh đội của hắn. Locke và Angelina rõ ràng là đi theo hướng đông bắc của Bạch Linh sơn mạch, mà lại trên đường cũng đi ngang qua một số thôn trang, hai người có thể chính xác biết được nơi này là phạm vi của thành Entel, chẳng lẽ mới có một tháng quân đoàn Hùng Ưng đã đánh tới nơi này rồi!
Vì đã nhìn thấy quân đội của mình nên Locke cũng không vội vàng đưa Angelina đi tìm hoàng tử Kensell. Có đội quân của lãnh chúa Kedozi bảo hộ, cùng với cường giả kỵ sĩ Will trong đội hình, Locke tự tin cho dù là nhóm binh sĩ Huyết hồng trước đó lại tới, bọn hắn cũng sẽ phải nhận về thương vong.
Angelina cũng rất tò mò về doanh đội của Locke, bèn chấp nhận đề nghị của hắn, đi vào trong quân doanh ngó nghiêng.
Cũng may mà binh sĩ đang làm nhiệm vụ gác cổng doanh trại không chỉ có mình Obendin, binh sĩ canh giữ trên tháp tên nhìn thấy Obendin hớt hải sợ hãi bỏ chạy về doanh trại còn tưởng địch nhân tấn công, chuẩn bị thổi còi để báo động, nhưng khi hai người lạ đến gần cổng trại đã khiến bọn hắn kinh ngạc há hốc miệng, cái còi trong miệng cũng rơi xuống khỏi tháp tên, cũng không ai chú ý.
Binh sĩ canh giữ trên tháp tên chỉ có hai loại, đó là lính trinh sát và cung tiễn thủ. Hai loại binh sĩ này có một điểm chung, đó là thị lực rất tốt, năng lực trăm mét nhìn kiến thì chưa tới, nhưng là có thể dễ dàng nhìn ra dung mạo của một người cách xa trăm mét. Locke đã cắt lại tóc, trước khi rời đi cũng lăn lộn trong tuyết khử mùi mấy lần, đương nhiên sẽ không đến mức khiến cho người khác nhìn không rõ mặt.
Nhưng thấy rõ là một chuyện, phản ứng thế nào lại là chuyện khác. Chẳng thế mà Obendin nhìn thấy Locke đã bị dọa sợ hãi như thể nhìn thấy ma quỷ.
Cũng may trên đời này người lỗ mãng như Obendin rất ít, mặc dù đám binh sĩ trên tháp tên còn chưa thể tin vào mắt mình, nhưng bọn hắn cũng không phản ứng thái quá, chỉ là ngơ ngác nhìn Locke nắm tay Angelina.
Locke nhìn đám binh sĩ trên tháp tên đang chăm chú nhìn mình, hắn liền tự hỏi có phải do y phục đang mặc quá bắt mắt hay không, dù sao thì đây cũng là sản phẩm chắp vá từ một đống lông thú lộn xộn tạo thành, nào đẹp đẽ bằng áo giáp bán thân trước kia của hắn. Nhưng từ khi tấn trăng lên trung đội trưởng Locke dần trở nên trầm ổn, hắn bình tĩnh gật đầu với nhóm binh sĩ đang đứng chết lặng, xem như là lời khẳng định hắn vẫn còn sống trở về.
Obendin hoảng sợ chạy về doanh trại gây ra động tĩnh không nhỏ, dù sao thời tiết đẹp như vậy cũng là thời gian cho đại bộ phận binh lính nghỉ ngơi, thậm chí cả tháng nay, người trong doanh đội của bọn hắn đều chỉ ăn ngủ rồi nằm dài như thế này, nhàn rỗi chưa từng có.
Những người bị Obendin đánh thức đều sốt ruột chạy ra khỏi lều, chuẩn bị cho tên hâm dở này một bài học nhớ đời. Thực ra giữa trưa mà phải bị phân nhiệm vụ canh giữ cửa doanh trại, cũng liên quan ít nhiều tới chức vụ hạng bét của hắn.
Nhưng vào lúc đám người chuẩn bị chửi mắng loạn lên rồi giáo huấn cho cái tên phá hư mộng đẹp của người ta, bỗng nhìn thấy Locke lù lù bước vào doanh trại ngay sau lưng Obendin, tất cả đều bất giác đem những lời chửi bới nuốt xuống, mấy người chuẩn bị động thủ càng là như bị chuột rút, để tay giữa không trung hồi lâu không hạ xuống.
Bọn hắn đều mở to mắt và há hốc mồm nhìn cái tên đứng sau Obendin sao mà quen thế.
- Làm sao đấy? Nhìn thấy ta mà cả đám kích động như vậy?
Locke có lẽ bị bầu không khí xung quanh quá bất thường làm cho đổ mồ hôi lạnh, ô kìa, các huynh đệ của hắn làm sao vậy, Locke có nên hùa theo đùa cùng cho thêm phần náo nhiệt không?!
…
Im bặt một hồi lâu bỗng tiếng hú vang nhao nhao lên, tất cả binh sĩ trong doanh trại nhìn thấy Locke đều kêu lên hưng phấn.
Lãnh chúa Kedozi đang ngồi trong lều của mình phiền não suy nghĩ, hắn nhớ đến lịch sử quật khởi của gia tộc mình. Tổ tiên lãnh chúa đều xuất thân từ quân đội, nửa đời trước tổ phụ của hắn là dân nghèo, ngay cả dân thường cũng không bằng, dành cuộc đời của mình trên những cánh đồng để kiếm ăn. Rồi chiến tranh với nước láng giềng bất ngờ nổ ra, tổ phụ của hắn bị ép tòng quân, mặc dù tổ phụ của hắn nửa đời người chưa từng trải qua huấn luyện, nhưng lại có thể lực đáng nể. Hắn luôn có thể sống sót sau mỗi trận chiến và chiến công cũng ngày càng được tích lũy nhiều hơn. Cuối cùng, Faustain thắng lợi. Công quốc Faustain khiêm tốn chỉ có hai tỉnh, sau khi chiếm được quốc gia láng giềng đã trở thành vương quốc Faustain với bốn tỉnh rộng lớn. Sau khi thu hoạch được phần lớn đất đai vô chủ, quốc vương Faustain đời thứ nhất ban thưởng rất hậu cho các công thần, hậu đãi phân đất phong hầu cho đám quân nhân có chiến công xuất sắc.
Vào thời điểm đó, tổ phụ hắn là đội trưởng của đại đội hai thuộc quân đoàn Hùng Ưng, được phong tặng danh hiệu cao quý là nam tước và được ban cho họ Kedozi. Tuy nhiên, có thể là do xuất thân bình dân nên trong quá trình lựa chọn lãnh thổ. Lãnh chúa Kedozi đời đầu không lường trước được những bẩn thỉu trong giới quý tộc. Không bày tỏ lòng trung thành, cũng không đút lót cho các quý tộc thượng tầng, lãnh thổ của hắn như bị “niêm phong” ở phía nam của vương quốc, phía tây nam của tỉnh Del, nơi này không có đất canh tác màu mỡ, không có sông lớn, chỉ có đất cằn cỗi và núi non trập trùng. Lợi thế duy nhất có thể kể đến là lãnh địa của hắn có diện tích rất rộng lớn, lãnh địa của một lãnh chúa mà lớn gần bằng một Tử tước được sủng ái hoặc cũng gần bằng một Bá tước.
Về sau, các đời lãnh chúa Kedozi kế tiếp đều tài giỏi hơn nhiều so với tổ tiên đời thứ nhất. Vì là một gia tộc quân nhân nên lãnh địa Kedozi cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu binh sĩ và thống soái có thực lực cao cường. Các đời lãnh chúa đều suất lĩnh binh sĩ, tiêu diệt ma thú hoặc dã thú quấy rối dân thường, thu hút một lượng lớn người dân đến đây định cư với kỷ luật nghiêm ngặt. Hơn nữa, do thường xuyên tiêu diệt ma thú và dã thú, cho nên lãnh địa Kedozi bắt đầu xuất khẩu ma hạch và lông thú, các thương nhân đánh hơi rất nhanh lập tức hành động, khiến cho nơi đây ngày càng phồn vinh.
Lãnh chúa Kedozi hiện giờ là lãnh chúa Kedozi đời thứ tư. Hắn so với tổ tiên của mình càng thêm xuất sắc. Với lợi thế gia tộc, hắn thành hôn và trở thành thân gia với với Hầu tước Sandrew phó quân đoàn quân đoàn Hùng Ưng ở vương đô, với phong thái trưởng thành, phong cách nói chuyện thú vị hài hước, hắn đã chiếm được sự ưu ái của một vị tiểu thư từ gia đình Hầu tước Sandrew. Nhờ vào sức ảnh hưởng của gia đình vợ và nỗ lực của bản thân, lãnh chúa Kedozi có cơ hội rất cao tấn thăng lên Tử tước, lại thêm lần này hai nước chiến tranh kịch liệt, việc tấn thăng tước vị đã là mười phần chắc chín, nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện.
Nhân số binh sĩ của hắn đã bị tổn hại rất lớn, hiện tại đừng nói là tấn thăng, không bị đám quý tộc giống như ma cà rồng cướp đi thành quả của mình đã là cực kỳ may mắn.
Hiện giờ hắn chỉ có thể tìm giải pháp từ khía cạnh kinh tế. Ngay lúc đang phải suy tính hướng đi của gia tộc trong tương lai, lãnh chúa Kedozi đột nhiên bị quấy rầy bởi một phen ồn ào trong trại, làm gián đoạn trầm tư. Mặc dù tâm trạng không tốt nhưng lãnh chúa Kedozi vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn muốn xem đám binh sĩ kia đã xảy ra chuyện gì. Hắn vốn rất tự tin với đám binh sĩ mà mình huấn luyện, trong tình huống bình thường, trong quân doanh sẽ không xuất hiện chuyện trái với quân kỷ kiểu như thế nào.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Hết chương 74.