Locke vội vàng đi đến trụ sở Akano, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Grace lại đưa ra lời thỉnh cầu vô lý như thế.
Grace nhìn Locke rời đi, không ngăn cản, chỉ đứng nhìn bóng lưng hắn.
Lúc này Christine lôi góc áo Grace.
- Cô cô, chúng ta đi van xin ca ca đi, Christine nhớ gia gia!
Không biết từ lúc nào, mắt Christine đã ngân ngấn nước.
Christine vì duyên cớ gia tộc, hầu như từ nhỏ đã không gặp được phụ thân cùng mẫu thân của mình, ấn tượng mơ hồ với phụ mẫu, cũng có thể là vì phụ mẫu trọng nam khinh nữ, lúc nhỏ Christine đã nghe nói rằng ban đầu phụ mẫu muốn có một đứa con trai để kế thừa vinh quang gia tộc Philip.
Phụ thân ở bên ngoài xử lý việc, mẫu thân cũng làm ngoại giao cho Charles, chu du ở nhiều quốc gia, Christine đi theo cô cô Grace, trưởng bối trong cuộc sống của mình, ngoại trừ Grace thì chỉ còn lại gia gia và hầu tước Philip của nàng.
Hầu tước Philip lại có nhiều cảm xúc với Christine, lão già này rất yêu thích Christine nhỏ nhắn đáng yêu, thường xuyên mang Christine đến vương cung Charles để xử lý công việc, suy nghĩ của tên nhi tử kia, hầu tước Philip sao lại không biết.
Nhưng cũng là nhắm mắt cho qua, huyết mạch của hầu tước Philip rất nhiều, chỉ riêng nhi tử và nữ nhi có tiếng đã là một đống, ngoài ra còn có rất nhiều con hoang bên ngoài, hầu tước Philip nổi tiếng lạm tình lúc còn trẻ, thành chủ Will trước kia của thành Fareins chính là do lão đầu lúc còn trẻ tuổi cùng với thị nữ trong gia tộc sinh hạ.
Cho nên đối với chuyện kế thừa tộc trưởng gia tộc, Philip hầu như không hề sốt ruột. dù sao cũng nhiều con trai, cháu trai lại càng nhiều hơn. So với việc các nhi tử suốt ngay mưu đồ lục đục với nhau, hầu tước Philip càng thêm thích chuyện không tranh giành, chỉ thích mỗi cháu gái Christine này.
Grace thấy Christine hiểu chuyện nên không nói gì, ngồi xuống ôm chặt Christine.
- Christine đừng khóc, cô cô nhất định sẽ dẫn ngươi đi gặp gia gia!
Nữ nhân trưởng thành Grace, trong lúc này lời nói cũng đầy nặng nề.
Lúc Locke đến Akano thì gặp nàng đang ăn cơm chiều. một bát canh thịt, một đĩa khoai tây, một miếng bánh mì trắng, bữa tối của Akano phong phú hơn nhiều so với tiểu đội trưởng.
Thấy Locke đến, Akano thu lại bàn ăn, lất một cái ghế chào hỏi Locke. Chỗ ở của Akano mặc dù không phải là lều vải đơn, nhưng Locke ở đằng sau ra lệnh người mang Akano sắp xếp đến gần kho lúa, lều vải này ngoài Akano thì còn lại hơn phân nửa là lúa mì, cũng coi như là lều vải đơn.
Locke cũng không bị thỉnh cầu của Grace làm hỏng tâm tình, hắn đi vào nơi của Akano ngoài việc muốn nhìn vưu vật này, còn định lôi kéo nàng vào doanh trướng của hắn.
Trước mắt, chỗ này của Akano tuy là lều đơn, nhưng trong lều thoang thoảng vị táo, Locke biết đây là hương vị do lương thực để lâu phát ra.
- Sau này về doanh trướng của ta.
Locke nói với Akano.
- Vâng.
Akano ngây ngốc một chút, lập tức gật đầu. hắn cũng muốn ở cùng một chỗ với Locke, Akano vô cùng thõa mãn với yêu cầu của Locke.
Locke đương nhiên đã sớm dự định xong, hắn tấn thăng lên kỵ sĩ thực tập sơ cấp, bây giờ căn bản không sợ lời thì thầm truyền đến, trong quân doanh sùng bái cường giả, với thực lực trước mắt của hắn, hiện tại trong quân doanh là cường giả thấp hơn kỵ sĩ Will một cấp, kỵ sĩ thực tập ở đâu cũng được tôn kính.
Đợi Akano ăn xong cũng không cần mang theo đồ gì, Locke trực tiếp lôi về doanh trướng của mình, đồ dùng hằng ngày đều có đủ trong doanh trướng hắn, dù không có cũng bảo quân lính mang đến là được.
Từ khi lên làm trung đội trưởng, Locke rất biết hưởng thụ, trước đó hắn từng ao ước, giờ cũng lên được vị trí này, tự nhiên cũng muốn trải nghiệm mị lực của quyền lợi.
Lúc ra đúng lúc gặp được ba nữ tử Grace, nàng nhìn chằm chằm hắn, Locke không hiểu tự dưng phiền lòng, vội kéo Akano rời đi. Akano vừa định trò chuyện cùng các nàng lại bị Locke kéo đi, cũng đành rời đi. Lúc Locke không có ở đây, quan hệ của Akano và các nàng rất hòa hợp.
Locke đương nhiên không quên sắp xếp ba nữ tử Grace, lên tiếng chào hỏi với Henry ở xa, để hắn thu xếp chỗ tốt cho ba người. Henry vỗ ngực đáp ứng.
Bruce nhận được phân phó của thúc thúc, dắt ba người Grace đến một tòa doanh trướng do hắn tự xây, vì có ba người nên tòa doanh trướng này trực tiếp cho ba người bọn họ ở, là người của Locke, Bruce cung cấp chu toàn cho các nàng.
- Đi thôi!
Grace dẫn đầu đi theo Bruce đến chỗ ở của các nàng, Lafite sau lưng cũng đuổi theo, chỉ có Christine đỏ mắt nhìn theo Locke.
Khi Grace cùng Locke tranh luận, người buồn nhất chính là Christine, nàng muốn ở cùng với Locke, lại muốn đi gặp gia gia của mình, hiện tại khiến tâm tình tiểu cô nương rất nặng nề.
Grace tựa hồ nghĩ rằng Christine nhớ gia gia, vuốt ve tóc Christine.
- Yên tâm, cô cô nhất định dẫn ngươi đi gặp gia gia.
Grace không nghĩ được biện pháp gì, chỉ thấy dáng vẻ quả quyết của nàng, xem như thành công.
- Ngươi cãi nhau với các nàng ấy à?
Akano tò mò hỏi Locke, trong số ba người Grace, quan hệ tốt nhất với hắn không ai qua được Lafite và Christine, Grace thì hơi xa cách, Akano cảm giác nàng và mình có một ngăn cách vô hình.
- Không có.
Locke sẽ không nói thỉnh cầu vô lý mà Grace nói với hắn, dù điều kiện rất động lòng người.
Ban đêm, Locke đi kiểm sát trung đội kỵ binh.
Hắn lên làm trung đội trưởng trung đội kỵ binh, những ngày này đã thân quen cùng đám binh sĩ kỵ binh, hắn cũng nhớ hết tên của mấy tiểu đội trưởng, vì lúc trước bộ binh và kỵ sĩ được tách ra quản lý. Cho nên trong bốn năm, binh sĩ trung đội kỵ binh Locke cũng không biết nhiều.
Locke không biết bọn hắn, nhưng bọn hắn nhận biết Locke, dù là xuất thân bình dân rồi lên được chức vụ trung đội trưởng, vẫn là vì chuyện đã từng cứu công chúa, đều là mẫu mực học tập của các binh sĩ trung đội kỵ binh.
Binh sĩ trung đội kỵ binh phần lớn đều là những đưa trẻ lang thang do nam tước Kedozi thu dưỡng trong gia tộc từ nhỏ, hoặc là lúc nhỏ sống nhờ trong phủ đệ của nam tước, bọn hắn có thể nói là buộc chặt cuộc đời mình với gia tộc Kedozi, đương nhiên không phải nói đến trung thành.
Locke không có bất kỳ hậu thuẫn nào, càng không có vẻ ngạo mạn của kỵ sĩ thực tập sơ cấp, nếu không phải vừa mới tấn thăng kỵ sĩ thực tập, không cách nào thu lại khí thế của mình, Locke thậm chí sẽ giao lưu cùng binh sĩ bình thường.
Cũng chính vì Locke bình dị gần gũi cùng với uy thế bản thân toát ra, khiến binh sĩ càng thêm bội phục, là cường giả được tất cả mọi người đều sùng bái. Tựa như Locke vẫn một mực kính sợ đối với kỵ sĩ Will.
Những kỵ binh này dù có áo giáp kiên cố hơn, thêm trường thương sắc bén cùng chiến mã, nhưng bọn hắn cũng chỉ là người bình thường, đấu khí Hùng Ưng là đấu khí của quân đoàn Hùng Ưng, chỉ có là trung đội trưởng mới được trao tặng.
Sau khi cùng binh sĩ kỵ binh thị sát, Locke liền rời đi. Đi ngang qua chỗ doanh trướng kỵ sĩ Will vẫn khiến hắn có cảm giác bị đè nén, toàn thân không thỏa mái, như có một sinh vật đứng đầu đang nhìn chằm chằm.
Sau khi hắn lên kỵ sĩ thực tập, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, nếu không phải do kỵ sĩ Will bình thường hay phát ra khí thế của mình, Locke tuyệt đối sẽ liền bỏ chạy khi nhìn thấy hai người Charles mặc giáp hồng kia.
Có lẽ tân binh sẽ xông lên liều mạng khi đối diện với kẻ địch mạnh hơn mình, nhưng Locke sẽ không thế. Bốn năm chiến tranh khiến Locke thành một cựu binh, hắn sẽ không để mình hi sinh vô ích.
Trở lại doanh trướng của mình, Akano đã nằm trên giường Locke. Trong quân doanh không có hoạt động giải trí, hiện tại quân đội liên doanh vì mọi lúc đều có thể phải đánh thành phố Audi, nên các binh sĩ không lơi là tập trung nói chuyện đánh bài, trừ phi bọn hắn muốn được bắt đứng phạt một ngày.
Phạt đứng vẫn sướng, vẫn có khả năng bị kéo đi quân doanh cảm tử. Trong quân đội Faustin, không phục tùng tốt sẽ không có kết cục tốt.
Binh lính bình thường ngoại trừ đi ngủ và huấn luyện thì không có gì làm, Locke lại không như vậy. Thấy Akano nằm trong chăn hắn, người Locke lập tức khô nóng, bên trên chiếc chăn quân dụng bày ra dáng người mỹ lệ của Akano, trước sau lồi lõm.
Nhất là bộ ngực mượt mà, Locke sao lại cảm giác nó lớn thêm không ít rồi? không suy nghĩ nhiều, Locke lao tới, cũng không để ý quần áo chưa thay sạch sẽ.
Người trên giường tựa hồ dáng vẻ không thả lỏng, xoay xoay. Locke tưởng rằng Akano không thẹn thùng, mặc kệ mỹ nhân trong lồng ngực giãy dụa, trực tiếp đè lên.
Đến lúc chăn bị rơi xuống đất, ánh mắt Locke mới đờ đẫn nhìn người nằm trên giường.
- Sao lại là ngươi?
Locke không dám tin nhìn Grace trước mắt. Một dòng đỏ thắm dưới thân hai người chảy ra, làm ướt chăn Locke.
Grace với bộ dáng đau đớn, trước chất vấn của Locke liền không trả lời.
Locke chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, đương nhiên biết chuyện gì đang xãy ra. Thân thể hai người còn liền cùng một chỗ, Locke thậm chí còn cảm giác được.
- Giúp ta vào thành phố Audi!
Grace nén đau đớn, nói với Locke.
Locke không nhúc nhích, không trả lời, hắn lúc này có chút mộng mị.
Thấy Locke không trả lời, Grace giận nói.
- Ngươi có phải làm nam nhân không.
Lời này Locke nghe rất rõ, hắn đương nhiên là nam nhân, tiếp tục ôm hai chân Grace.
Sau khi mây mưa, đầu óc Locke vẫn hỗn loạn, cúi đầu tựa trên giường không biết suy nghĩ gì. Grace thì nhắm hai mắt, lẳng lặng nằm trong chăn, nàng hơn hai mươi năm không trải qua chuyện này, nhưng lúc này lại bị Locke làm cho thảm rồi.
- Akano đâu?
Locke tựa hồ nhớ tới gì đó, ngẩng đầu hỏi Grace.
- Trước tiên đừng hỏi Akano!
Grace tức giận nhìn Locke.
- Ngươi cuối cùng có giúp ta hay không?
Thấy Grace tức giận, như thể Locke nói không, nàng liền làm loạn.
Locke xụi xuống, nói cho cùng xem ra Grace cũng là nữ nhân hắn gặp lần đầu, hắn cũng muốn chịu trách nhiệm với Grace, Locke lại là người có trách nhiệm với người khác.
- Ừ…
Sau hồi lâu, truyền đến một tiếng trả lời vô lực.
Grace nghe xong, biểu lộ chậm lại. Nhìn nam nhân nhỏ hơn mình không ít tuổi trước mặt, trong lòng Grace đột nhiên có cảm giác thua thiệt.
- Nếu như thành công, coi như ta là nữ nhân của ngươi!
Mỗi chữ mỗi câu của Grace đều nghiêm túc.
Dịch: Hong
Biên: Khangaca
Hết chương 96.