" Vì vậy, tôi cần phải nói gì?".Tư Bắc Thần siết chặt ngón tay đặt lên bàn nhìn Cố Nam Hương.
Trái tim Cố Nam Hương thắt lại, cô nói chuyện với giọng điêu nghiêm túc hơn trước:" Dù sao thì vừa rồi anh cũng buộc tội tôi bừa bãi...!Bây giờ anh lại chọn tin tôi khiến tôi cảm thấy rất nhàm chán!"
Tư Bắc Thần rõ ràng không phải là người dễ dàng xin lỗi nhưng đối với chuyện hôm nay anh đã quyết định tin tưởng những lời Cố Nam Hương nói.
" Nhưng bây giờ tôi có thể nói rõ với anh một lần nữa rằng Cố Thanh Thanh đã gọi cho tôi, nhưng tôi đã nói trong cuộc gọi rằng hai chúng ta không liên quan gì đến nhau, và tôi sẽ không muốn đi quấy rầy cuộc sống của 2 người họ."
"Thực xin lỗi tôi cũng có chút áy náy vì không thể gặp được ông bà của nội của anh, nhưng tốt nhất là không nên gặp, nếu không sẽ chỉ càng làm đau lòng hai người già mà thôi."
Sắc mặt của Tư Bắc Thần dần dần trầm xuống Cố Nam Hương tự mình nói tiếp:“ Cho nên lúc đó tôi đã không chút do dự từ chối, không ngờ Cố Thanh Thanh lại đi nói với ông bà của anh rằng tôi đã hứa sẽ gặp họ...!"
" Nếu biết tôi đã không để ông bà phải chờ lâu như vậy."
Cố Nam Hương nhìn vào ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Tư Bắc Thần:" Xin anh hãy nói với ông bà của anh cho tôi.
Mặc dù chuyện xảy ra ngày hôm đó không phải là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi thật sự rất muốn xin lỗi bọn họ."
" Và bất cứ điều gì họ muốn nói, đều đã kết thúc vào ngày tôi rời đi."
Tư Bắc Thần sắc mặt vô cùng khó coi nhưng cũng không ngắt lời Cố Nam Hương.
Tôi chỉ muốn nói như vậy.
Bất kể anh hiện tại nghĩ như thế nào, cho rằng tôi tàn nhẫn.
Đó cũng là quyền tự do của anh.
Cho dù anh vì vậy mà hận tôi nhiều hơn, với tôi cũng không quan trọng.
"
Lúc Tư Bắc Thần nói chuyện thanh âm cực kỳ khàn khàn " Cô nói đủ chưa? "
" Nói đủ rồi "
" Còn không ra ngoài...!"
"Bất quá cô nói cũng nói đúng."Tư Bắc Thần cười giễu cợt " Ông bà nội thật sự không cần liên quan tới cô nữa, cô không cần phải nhìn thấy họ.
Bọn họ rất dễ bốc đồng đưa ra một số quyết định chưa cân nhắc kỹ lưỡng.
Tôi sẽ không để bọn họ tìm đến cô nữa.
Dù sao người thích cô… Bọn họ gặp cô cũng không có nghĩa gì."
Cố Nam Hương không tức giận vì lời nói của anh cũng có một phần đúng.
Cô quả thật có lỗi đối với ông bà.
Cho dù có nói cô ích kỷ hay vô ơn đi nữa cô cũng không muốn nhớ lại khoảng thời gian ở nhà họ Tư.
Vì vậy đây cũng là cách tốt nhất để kết thúc mọi thứ ở đây.
" Tôi ra ngoài có việc khác, anh nói đúng Tư tổng.
Tôi cũng hi vọng từ nay về sau chúng ta chỉ nói đến chuyện công việc còn chuyện cá nhân hãy để nó kết thúc tại đây."
Cố Nam Hương vẫn quyết tâm rời đi!
Trong khoảng thời gian này Tư Bắc Thần đã vô số lần nhìn bóng lưng vô cảm và thờ ơ của Cố Nam Hương, anh luôn tự hỏi mình rằng liệu cô có rời đi như 5 năm trước không một chút do dự nào?
Một lúc sau Chu Từ mới bước vào văn phòng làm việc:" Chủ tịch, cô Cố đi làm rồi."
" Đã biết".
Tư Bắc Thần nhìn ra ngoài cửa sổ trong thành phố bê tông cốt thép anh có một thế giới rộng lớn thuộc về anh, và anh chính là vua thống trị thế giới này.
Nhưng bây giờ, vẻ mặt trống rỗng tràn ngập trên khuôn mặt sắc sảo của ấy khiến Chu Từ có cảm giác mất mát và tiếc nuối.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc như vậy trên khuôn mặt của Tư Bắc Thần trước đây, anh luôn là người mạnh mẽ nhất trong tâm trí mọi người.
Đó là khi trời sập cũng có thể bình yên.
Anh là người thừa kế của tập đoàn Tư thị.
Nhưng mấy ai biết được áp lực trên vai anh? Không có nhiều người trên thế giới này thể thực sự hiểu anh ấy....!
Chu Từ chuẩn bị rời đi
" Người dọn dẹp hôm nay đã đến dọn chưa?".
Chu Từ bối rối trả lời:" Còn chưa ".
" Ừm ".
Chu Tư không hiểu được ý nghĩa của từ ừm này nên chỉ có thể ra khỏi phòng làm việc.
Có một hoạt động tiệc tự chọn đồ ăn hiếm hoi ở công ty vào trưa nay, nghe nói là khoản chiêu đãi của chủ tịch nên họ được ăn thoải mái.
Trong công ty có rất nhiều người nên họ phải nhanh chóng đến trước để có thể có một chỗ ngồi thoải mái.
Những người ở phòng thư ký cũng đã đi hết yên tĩnh không còn một tiếng động.
Đột nhiên cánh cửa phòng chủ tịch lặng lẽ mở ra và một bóng người cao lớn nhưng...có phần lén lút xuất hiện.
Anh làm nhìn quanh không có chuyện gì xảy ra ngay lập tức bước đến thùng rác ở lối vào thang máy.
Nhìn xuống hộp cơm vẫn còn nguyên vẹn chưa có một vết bẩn.
Tầng làm việc của văn phòng chủ tịch rất sạch sẽ vì họ chỉ vứt rác trong phòng làm việc của mình vì vậy trong thùng rác chỉ có hộp cơm trưa mà Tư Bắc Thần ném vào lúc sáng.
Chỉ là....rốt cuộc nó vẫn là một cái thùng rác và anh đã tự tay ném hộp cơm của mình vào.
Tư Bắc Thần mím môi, quai hàm kéo dài thành một đường cong, độ mắt của anh dường như đang dậy sóng dữ dội.
Đầu lưỡi áp sát vào chân răng, anh hít sâu một hơi giống như phải quyết định một việc khó khăn nhất trong đời mình.
Sau đó nín thở cúi đầu vươn tay cầm lấy hộp cơm trong thùng rác với tốc độ cực kỳ nhanh đứng dậy....
Ngay lập tức anh giấu hộp cơm vào bộ đồ của mình với lương tâm cắn rứt.
Ánh mắt tìm kiếm xung quanh một chút, xác định không có ai phát hiện ra động tĩnh của mình anh mới chạy nhanh về phòng đóng cửa lại.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy một phút, rất nhanh và rất lén lút.
Sau khi ngồi xuống anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh cảm thấy ghê tởm hành động của chính mình, anh làm như vậy chỉ vì cảm thấy hành động vứt thức ăn vào thùng rác là không đúng chứ anh không hề có ý nghĩ nào khác.
Đúng vậy, chính là nó!
Cố Nam Hương đã đến căng tin ăn xong, hôm nay cô cảm thấy thức ăn đặc biệt ngon hơn mọi ngày.
Các nhân viên xung quanh đều đang nói với cô về phúc lợi của công ty:" Mặc dù trước đây.
đồ ăn cũng rất ngon...!nhưng hiếm khi được tổ chức tiệc buffet như hôm nay.."
Cố Nam Hương chỉ mỉm cười cũng không quan tâm đ ến hành vi hôm nay của Tư Bắc Thần.
Sau khi quay trở về phòng làm việc Cố Nam Hương đột nhiên nhớ đến hộp cơm sáng nay bị Tư Bắc Thần vứt đi, thật lãng phí mà cô chính là một đầu bếp siêu tiết kiệm đấy!.
Tuy nhiên khi Cố Nam Hương đến thùng rác để tìm hộp cơm đó thì không hề thấy.......