Quyển 2 - Chương 87: Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Gặp phải Kỷ Đông Nham

Phiên bản 11486 chữ

Vòi phun nước cao vút mang lại chút mát mẻ cho tiết trời nóng nực.

Quay trở lại sân golf, từ xa Tố Diệp đã thấy chủ tịch Lưu đi về phía này, sau khi thấy cô thì niềm nở vui vẻ, chào tạm biệt cô, còn mời cô nếu rảnh thì tới những cửa hàng của ông ta dạo chơi. Tố Diệp cũng chào hỏi đại khái. Từ lời nói và nét mặt rạng rỡ của ông ta không khó để nhận ra, cuối cùng ông ta và Niên Bách Ngạn đã đạt được những thỏa thuận liên quan.

Cuối cùng, chủ tịch Lưu còn dặn dò một câu bên tai cô: “Có một ông anh rể tài giỏi như vậy, cô Diệp, cô tìm đúng thầy rồi đấy.”

Lúc này Tố Diệp mới hiểu ra, thì ra chủ tịch Lưu vẫn tưởng rằng cô chuẩn bị đi theo Niên Bách Ngạn học kinh doanh. Đợi chủ tịch Lưu đi rồi, cô mới phóng tầm mắt ra xa. Không khó để nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Niên Bách Ngạn, anh đang nói chuyện cùng một người đàn ông. Người đàn ông đó cũng cao to ngang ngửa anh, có vẻ “bên tám lạng, người nửa cân”.

Ngược chiều ánh sáng, bóng của hai người đàn ông trông đều như mơ như thực, giống như ảo ảnh được khắc trong ánh nắng, không thể ước lượng được có bao nhiêu phần là giả. Tố Diệp hơi híp mắt lại, ánh mắt lúc này mới nhằm thẳng vào người đứng bên cạnh Niên Bách Ngạn, dáng hình đó trông có vẻ quen thuộc, đã gặp ở đâu nhỉ?

Đang mải suy nghĩ liền thấy anh ta quay đầu lại, vừa hay nhìn về phía Tố Diệp bên này. Bước chân cô hơi khựng lại. Kỷ Đông Nham? Sao anh ta cũng tới đây?

Khi cô bước tới, còn chưa đợi Niên Bách Ngạn lên tiếng, Kỷ Đông Nham đã thể hiện một biểu cảm vừa kinh ngạc vừa bất ngờ, sải bước tới trước, kéo cô lại: “Cưng à, sao em biết anh tới đây?”

Sự nhiệt tình của anh ta giống như một ngọn lửa, dưới buổi chiều oi bức này càng khiến người ta cảm thấy hầm hập. Chỉ có điều, cô đã nhìn lầm rồi. Ban nãy khi đối diện với Niên Bách Ngạn, khuôn mặt hơi nghiêng của anh ta rõ ràng lạnh như băng, khoảnh khắc quay đầu lại thậm chí cô còn nhìn thấy đầu mày Kỷ Đông Nham nhíu chặt, vô cùng không phù hợp với vẻ mặt tươi cười hớn hở của anh ta thường ngày.

So với sự hăm hở của Kỷ Đông Nham, quần áo anh mặc hôm nay trông càng nhiệt tình hơn. Chiếc mũ bóng chày màu trắng, một chiếc áo thể thao màu cam cùng với chiếc quần rộng màu be. Cả người trông tràn trề sức sống. Cộng thêm khi cười ánh mắt rực lửa, khóe mắt quyến rũ hoang dã, không muốn chú ý tới anh ta cũng khó.

“Thật xin lỗi, tôi không biết là anh ở đây.” Tố Diệp nghẹn lời vì câu nói của anh ta. Tục ngữ có câu “Không ra tay đánh người đang cười”. Qua mấy lần tiếp xúc, cô cảm thấy Kỷ Đông Nham cũng không phải người xấu. Trông anh ta có vẻ vô lại, không đứng đắn, nhưng con người cũng khá chân thành, thế nên đáp lại câu nói của anh ta ít nhiều cô cũng muốn giữ cho anh ta chút thể diện: “Tôi còn tưởng anh ngố các trò thể thao, không ngờ còn biết đánh golf.”

“Buồn cười, anh chỉ sợ độ cao mà thôi.” Kỷ Đông Nham nháy mắt với cô.

Tố Diệp nhớ lại lần đó anh ta bị cô một cước đá bay, kêu gào thảm thiết mà rất muốn cười. Đương nhiên cô cũng chẳng nhịn được thế nên cũng cười thành tiếng: “Coi như tôi hiểu ra rồi, anh chỉ hợp với mấy môn thể thao dành cho người già thôi.”

“Cưng à, em nói anh như vậy anh đau lòng lắm đấy.” Kỷ Đông Nham đột ngột áp sát vào mặt cô, nở nụ cười xấu xa.

Tố Diệp quay ngoắt đi: “Cẩn thận tôi cho anh nếm một chiêu “Vô ảnh cước”* đó.”

*Tên một loại tuyệt kỹ võ công của võ thuật gia danh tiếng Hoàng Phi Hồng. Trong thực tế nó là chiêu giương Đông kích Tây, sau khí quấy nhiễu mục tiêu của kẻ địch thì giơ chân công kích đối phương.

“Được, em tới đi…”

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn vẫn im lặng nãy giờ bỗng bất ngờ gọi tên cô, lãnh đạm nói một câu: “Chúng ta phải đi rồi.”

“Ồ.” Tố Diệp thu lại nụ cười: “Anh từ từ chơi một mình đi nhé, cẩn thận cảm nắng, bướm hoa!”

Ai ngờ Kỷ Đông Nham đột ngột giơ tay ra giữ chặt tay cô lại, giọng nói buồn buồn: “Anh vừa mới tới em đã đi sao? Chẳng tình cảm gì cả!” Ánh mắt anh ta lúc này mới nhìn sang Niên Bách Ngạn, như cười như không: “Tổng giám đốc Niên! “Quân tử luôn giúp người khác hoàn thành nguyện vọng”. Tôi và Tiểu Diệp mấy ngày không được gặp nhau rồi. Cho dù anh tìm cô ấy có chuyện gì hệ trọng cũng ngừng lại được không. Hay là thế này, anh đi, Tiểu Diệp ở lại.”

Tố Diệp đứng bên thầm quan sát hai người. Từ lúc nãy tới bây giờ, cô có thể cảm nhận được rõ ràng con sóng lớn ngầm dâng lên giữa hai người họ. Lúc này đây cô trở thành con cờ bị hai người này lấy ra để công kích điểm yếu của đối phương. Nghĩ tới đây tự nhiên cô bỗng thấy không vui, nhưng vẫn không thay đổi biểu cảm, chỉ không ngừng đề cao cảnh giác. Một khi hai người “bóp cò” hoặc coi cô là con rối để giật dây, mỗi người kéo một bên cánh tay cô, vậy thì đòn kẹp chân và võ Thái cực quyền luyện tạm ổn của cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô sẽ cho hai gã đàn ông này một bài học nhớ đời.

Thế nhưng, màn kịch cẩu huyết hai người đàn ông tranh giành một cô gái hay xuất hiện trong tiểu thuyết không hề xảy ra với cô. Khi mặt trời trên đỉnh đầu bỏng rát chiếu xuống đỉnh đầu cô xèo xèo như rán mỡ, cô mới nghe thấy Niên Bách Ngạn từ tốn nói một câu: “Tôi thật sự không tìm được lý do để giúp người đạt ước nguyện.”

Kỷ Đông Nham bước lên, đưa tay ôm Tố Diệp vào lòng, cười híp mắt nói với cô: “Vậy đi, em nói với anh ta hai chúng ta có quan hệ gì?”

“Hả?” Tố Diệp chớp chớp mắt. Răng gã này cũng trắng thật đấy, đợi chuyện này xong xuôi cô phải hỏi xem anh ta tới đâu làm răng mà được trắng và đẹp như vậy.

“Hả cái gì mà hả, nói với tổng giám đốc Niên, hai chúng ta có quan hệ gì.” Kỷ Đông Nham đưa tay lên gõ nhẹ vào vành mũ của cô, thanh âm vui vẻ dễ nghe.

Cô bất giác nhìn sang Niên Bách Ngạn.

Ánh mắt anh cũng đang nhìn về cô, nhưng anh vẫn điềm tĩnh, không thể bắt được một tia giận hờn nào. Tố Diệp khẽ nhướn mày, bản thân mình thậm tệ thế sao? Còn tưởng tượng ra cảm giác bị hai người đàn ông giành qua giành lại. Kết quả, cô hoàn toàn thua cái gương mặt Poker, không có chút biến chuyển gì của Niên Bách Ngạn rồi.

Vốn dĩ cô muốn giải thích quan hệ của mình và Kỷ Đông Nham, nhưng đang định lên tiếng thì đổi ý trong phút chốc, cô nhìn Niên Bách Ngạn khẽ mỉm cười: “Đính hôn từ trong bụng mẹ.”

“Cưng à, cuối cùng em cũng thừa nhận quan hệ của hai chúng ta rồi sao? Anh có cần cảm động tới rơi nước mắt không?” Kỷ Đông Nham đang ôm cô thanh âm đột nhiên cao vút, gương mặt điển trai gần như kích động đến méo mó, liền sau đó nhanh chóng cúi đầu khẽ thơm nhẹ lên má cô.

Đầu mày Niên Bách Ngạn khẽ nhíu lại.

“Tổng giám đốc Kỷ! Cái tính thích đùa cợt của cậu đến giờ vẫn không đổi.” Anh lên tiếng, giọng điệu và sắc mặt dửng dưng tự nhiên như nhau, nhưng lời nói thì sắc sảo: “Mấy lời này mang ra dỗ dành mấy cô gái khác thì không tồi, nhưng trừ Diệp Diệp ra.” Rồi anh nhìn về phía Tố Diệp: “Mấy chuyện đính ước trong bụng mẹ này, em vẫn phải hỏi bố em trước mới được.”

Tố Diệp nhìn anh không chớp mắt, thờ ơ đến vậy ư?

Kỷ Đông Nham nghe hiểu lời anh nói, mỉm cười tự nhiên: “Tôi tự hỏi sao anh lại ở cùng với Tiểu Diệp, thì ra cũng chỉ là thân phận anh rể. Tiểu Diệp thích ai, đi với ai, thậm chí sẽ lấy người nào, tôi nghĩ đều do cô ấy quyết định phải không? Người làm anh rể như anh quản quá rộng sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy.”

Niên Bách Ngạn nghe xong cũng mỉm cười, tuy rằng hơi nhạt. Anh không hề đối chọi gay gắt với Kỷ Đông Nham nữa mà nhìn về phía Tố Diệp: “Vậy em tự mình quyết định đi, đi theo tôi, hay ở lại?”

“Bắt tôi quyết định?” Tố Diệp bắt đầu suy đoán suy nghĩ của anh, sao lại giao quyền chủ động cho cô? Trong này nhất định có bẫy. Nếu cô trả lời đi theo anh, vậy thì đương nhiên sẽ đánh lại Kỷ Đông Nham một đòn không vang nhưng có lực. Nhưng, anh không sợ quyết định của cô là ở lại sao? Một khi cô quyết định ở lại, vậy thì cũng có nghĩa là trong cuộc chiến ngầm trông có vẻ rất êm đềm này, Niên Bách Ngạn đã thất bại thảm hại.

Niên Bách Ngạn này rốt cuộc đang tính toán điều gì?

Còn Kỷ Đông Nham đứng bên cạnh ôm cô dường như cũng đang đợi đáp án. Anh ta không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn cô. Không cần ngẩng lên, cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đốt cháy đỉnh đầu mình.

Tình thế tựa hồ trở thành thế cầm cự. Tố Diệp có thể ngửi thấy mùi khói lửa đối địch giữa hai người đàn ông, giống như ánh nắng trên đỉnh đầu, chỉ cần chạm nhẹ sẽ bỏng rát, mà cô thì không muốn mình bị bỏng.

Cũng đúng lúc này, không xa bất ngờ vang lên một giọng nói vui vẻ, trong phút chốc tưới lên dập tắt ngọn lửa, cứu thoát Tố Diệp. Khoảnh khắc ấy, Tố Diệp thật sự phải cảm ơn người phụ nữ ấy, nhưng sau đó, cô cũng thật sự căm ghét cô ta.

“Cậu chủ Kỷ! Thật ngại quá để anh đợi lâu rồi.”

Tố Diệp nhân tiện nhìn qua, chính là người phụ nữ cô vừa chạm mặt ở nhà vệ sinh. Cô ta rõ ràng là đã đi dậm thêm phấn, môi hồng răng trắng, lớp trang điểm vừa đủ khiến đôi mắt vốn đã đẹp của cô dài hẳn ra, mang đầy sức quyến rũ của một con hồ ly tinh. Cô ta bước lên vài bước, nhìn thấy Niên Bách Ngạn ánh mắt liền chuyển thành mừng rỡ: “Anh… Anh là tổng giám đốc Niên phải không?”

Người ngoài không dám chắc chắn cũng không có gì khoa trương, vì Niên Bách Ngạn rất ít khi lộ mặt trước báo giới.

Còn chưa đợi Niên Bách Ngạn lên tiếng, Kỷ Đông Nham lại nhiệt tình bước lên: “Nhà sản xuất Diêu, hôm nay coi như cô may mắn rồi. Tổng giám đốc Niên, kinh doanh toàn các thương hiệu cao cấp. Chỉ có anh ấy và tôi hợp tác lại thì bộ phim đó của cô mới càng có giá trị đầu tư.” Rồi anh ta kéo cô gái đó tới trước mặt Niên Bách Ngạn, giới thiệu một cách thuần thục: “Đây là nhà sản xuất phim điện ảnh tiếng tăm lẫy lừng, Diêu Mai. Rất nhiều bộ phim qua tay cô ấy đã đạt được giải thưởng quốc tế.”

Niên Bách Ngạn khẽ cúi đầu coi như đã chào hỏi: “Hân hạnh!”

“Hi, cậu chủ Kỷ quá lời rồi, trước mặt hai tinh anh đây sao tôi dám xưng tiếng tăm lẫy lừng chứ.” Diêu Mai như nhành củi khô bị lửa đốt cháy trong phút chốc. Cô ta giơ tay bắt tay Niên Bách Ngạn rất chặt, cả người vui mừng tới nỗi khoa chân múa tay: “Thật không ngờ tổng giám đốc Niên còn trẻ như vậy. Anh đúng là “thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi”, tôi rất muốn tìm một cơ hội để hợp tác với Tinh Thạch.”

*Ví với người có hành tung thần bí, không lộ chân tướng, cũng ví với lời nói úp mở, khiến người ta khó mà nắm bắt.

“Tôi nghĩ sẽ có cơ hội thôi.” Niên Bách Ngạn từ đầu chí cuối vẫn giữ nụ cười xã giao, nói xong lại nhìn Tố Diệp, giơ tay gọi cô: “Đi thôi, đừng làm lỡ dở việc bàn bạc của tổng giám đốc Kỷ.”

Tố Diệp liếc nhìn Diêu Mai, lúc đi qua người qua suýt nữa thì hắt xì hơi. Trời đất ơi, chắc chắn là lại xịt thêm nước hoa rồi. Cô từng nghe nói tới danh tiếng của Diêu Mai. Cô ta quan hệ rộng, có giao tình rất tốt với mấy vị đạo diễn nổi tiếng trên trường quốc tế. Chưa một ai dám tin một người phụ nữ Trung Quốc lại có thể đầu tư tiền bạc ra nước ngoài, thậm chí còn sinh lời nhanh chóng. Cô ta có bản lĩnh ấy. Năm ngoái tại liên hoan phim Cannes, một trong hai bộ phim được giải là do cô ta sản xuất.

Cô ta là một cao thủ trong việc lôi kéo nhà tài trợ. Ngày nay khi mà Bvlgari*, Tiffany** đều lần lượt nhảy vào ngành công nghiệp phim ảnh, cô ta càng không thể bỏ qua miếng mỡ béo bở trong thế giới đá quý này.

*Một thương hiệu trang sức nổi tiếng của Ý.

**Tiffany & Co: một thương hiệu thiết kế trang sức của Mỹ. (Chính là cái hình ở trên ^^)

Diêu Mai à Diêu Mai, hôm nay Tố Diệp cô coi như được lĩnh giáo rồi. Tên Diêu Mai làm gì chứ, tên là “lẳng lơ”* hợp hơn đấy. Nghe nói cô ta từng ly hôn ba lần. Những người phụ nữ khác giá trị sẽ càng ngày càng thấp theo số lần ly hôn, vậy mà người phụ nữ này ngược lại lại phát triển theo từng lần ly hôn. Đúng là ứng với câu nói: Đàn ông có tiền trở nên xấu xa, phụ nữ xấu xa thì tiền sẽ tới.

*Hai từ đồng âm

Bạn đang đọc Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau của Ân Tầm

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!