Chương 79: [Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới

Khẳng khái kích dương thúc giục người ta đi tiểu

Phiên bản dịch 4905 chữ

Còn có cái hệ thống chết tiệt kia nữa, người khác chỉ cần tùy tiện ăn một miếng thịt là có thể đột phá, còn mình phải vất vả khổ sở hoàn thành nhiệm vụ mới có thể tăng lên tu vi, một chút cũng không có tính người.

Dương Phong không thèm nghĩ lại xem, chỗ tốt gì hắn cũng chiếm hết, vậy người khác còn sống thế nào?

Tiểu Bạch, Ngân Hoàng Thiên Chuẩn, Hổ Thiên Thiên không có tâm tư để ý đến bọn họ, đều đang chuyên tâm ăn uống.

Tiểu Bạch càng ăn càng hăng say, cái miệng nhỏ nhắn nhét đầy thức ăn. Hổ Thiên Thiên càng ăn càng cảm động, nước mắt nước mũi giàn giụa.

- Trời ơi, sao có thể ngon như vậy chứ.

Lần đầu tiên được ăn thức ăn ngon như vậy, nghĩ đến sau này chỉ cần canh giữ cửa cho chủ nhân của tộc trưởng là có thể ngày ngày được ăn, hắn liền cảm động đến rơi lệ.

Ngân Hoàng Thiên Chuẩn cũng thầm nghĩ: Trước kia rốt cuộc mình đã ăn những thứ gì vậy? Đây mới gọi là mỹ thực, đây mới gọi là cuộc sống! Đáng tiếc là mình không thể ở lại đây lâu, nếu không ở lại đây canh giữ cửa cho Dương chưởng quỹ giống như Hổ Thiên Thiên cũng tốt! Tu luyện ở chỗ này, được ăn mỹ thực như vậy, trời ơi! Đây mới là cuộc sống! Bất quá sau này mình phải thường xuyên qua đây mới được!

Sau khi cơm nước no nê, vợ chồng Triệu Kính Chi xoa xoa bụng phình to, thiên ân vạn tạ cáo từ rời đi.

Ngân Hoàng Thiên Chuẩn cũng lưu luyến không rời, nói về sau sẽ thường xuyên ghé chơi, Dương Phong biểu thị hắn có thể ngày nào cũng tới, dù sao nơi này là cửa hàng!

Dương Phong làm thẻ hội viên cho Hổ Thiên Thiên, nạp kim tệ vào thẻ hội viên, coi như tiền lương trông cửa cho nó đi! Dương đại chưởng quỹ ta đây đâu phải loại nhà tư bản bóc lột sức lao động.

Hổ Thiên Thiên không phải ma sủng của Dương Phong, nên sẽ không có phúc lợi cửa hàng, cũng không thể miễn phí sử dụng một số thứ trong cửa hàng.

Sáng sớm hôm sau,

Dương Phong từ trên giường đứng dậy, tối qua ở thử luyện bí cảnh, hắn có thể dùng cảm giác né tránh được vài lần công kích của Ải Nhân Bạc, tiến bộ rất rõ ràng.

Sau khi rửa mặt đơn giản, chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Bạch và Hổ Thiên Thiên, ăn xong đẩy cửa tiệm, bắt đầu một ngày buôn bán.

- Ngọa tào, chuyện gì thế này!!!

Cách cửa hàng chừng năm mươi mét, có một hàng dài thanh thiếu niên mặc trang phục chỉnh tề, ước chừng hơn ba trăm người.

Đám người Ngụy Phách Thiên thấy Dương Phong mở cửa tiệm, lập tức tiến tới nói rõ tình huống!

- Dương chưởng quỹ, là thế này, hôm nay là ngày Thiên Phong thành chúng ta đi phủ Thiên chủ tham gia thi đấu vòng loại Thanh Tú Võ Đạo hội, chúng ta thương lượng một chút, hy vọng Dương chưởng quỹ có thể nói vài lời khích lệ những người trẻ tuổi đi thi đấu!

- Ồ ~ việc này có thích hợp không?

Dương Phong nghi hoặc hỏi, Thiên Phong thành đi tham gia thi đấu vòng loại Võ Đạo hội thì liên quan gì đến ta?

- Là thế này, Dương chưởng quỹ, trong số bọn họ có rất nhiều đứa trẻ đều đề cao tu vi cảnh giới ở cửa hàng của ngươi, bọn chúng cũng sùng bái ngươi vô cùng, hy vọng trước khi bọn chúng 'xuất chinh' đi tham gia thi đấu vòng loại Thanh Tú Võ Đạo hội này, ngươi có thể khích lệ bọn chúng một phen, nếu như ngươi không thích hợp, vậy thì trên đời này không còn ai thích hợp nữa!

Ngụy Phách Thiên thề son sắt nói, cao nhân sâu không lường được như Dương chưởng quỹ mà còn không thích hợp, vậy thì còn ai thích hợp nữa? Người như Dương chưởng quỹ tùy tiện nói vài câu, cũng có thể trở thành tài phú quý giá nhất trên đường đời của những đứa trẻ này.

- Vậy được rồi, vậy ta sẽ nói vài câu, nếu như nói không tốt, các ngươi không thể trách ta đâu đấy!

Đây là lần đầu tiên Dương Phong gặp phải trường hợp này, hắn cũng không biết nên nói gì. Hắn chậm rãi đi về phía đội ngũ, vừa đi vừa suy nghĩ.

Dừng lại cách đội ngũ năm mét, hắn biết mình nên nói gì, hai chân chậm rãi rời khỏi mặt đất, lơ lửng trên không cách mặt đất chừng ba mét, như vậy có thể nhìn rõ những thiếu niên này, cũng có thể để cho những thiếu niên này nhìn rõ hắn.

Nhìn những thiếu niên này, người quen biết có, người xa lạ cũng có, tất cả đều tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, mỗi người một vẻ, nhưng đều có khuôn mặt cương nghị, ánh mắt kiên định, khí thế ngút trời!

- A, nhìn khí thế này của các ngươi, quả nhiên có vài phần 'không phá Lâu Lan thề không trở về' đấy!

Dương Phong vừa dứt lời, đám thiếu niên đã ngơ ngác.

Không phá Lâu Lan thề không trở về? Câu này là có ý gì? Là thơ sao?

Tuy nghe không hiểu, nhưng cảm giác rất khí thế!

- Các ngươi có phải cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể từng bước một tiến về phía mục tiêu, cuối cùng có một ngày sẽ thực hiện được ước mơ không? Các ngươi sai rồi, khi các ngươi càng cố gắng, cho dù có cố gắng đến chết, cuối cùng phát hiện thiên phú mới là thứ quan trọng nhất, đến lúc đó các ngươi còn muốn cố gắng nữa không?

- Cái gì??

- Hả???

- Cái này...

- Dương chưởng quỹ rốt cuộc muốn nói gì vậy?

Mọi người càng thêm hoang mang.

Lời nói tiếp theo của Dương Phong khiến đám thiếu niên chưa từng trải sự đời thiếu chút nữa sụp đổ.

Bạn đang đọc [Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới của 341 Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    20d ago

  • Lượt đọc

    12

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!