Chương 82: [Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới

Đánh không lại thì làm sao bây giờ? Gọi phụ huynh

Phiên bản dịch 4957 chữ

Vì muốn biết cho rõ ngọn ngành, ba tên gia nhập cuộc chiến, trợ giúp các dong binh tiêu diệt lũ ma thú.

Dưới sự dò hỏi, bọn họ được biết nhóm người này tự xưng là Liên Hoa dong binh đoàn đến từ Thiên Phong thành, thứ thần dược bọn họ dùng có tên là Hồi Xuân đan, có thể lập tức chữa lành mọi vết thương không nguy hiểm đến tính mạng.

Loại đan dược này được mua tại một cửa tiệm tên Duyên Qua Tới Tới Tới, nằm bên cạnh Thiên Ba hồ. Để tỏ lòng cảm tạ, nhóm dong binh còn tặng cho ba người mấy viên Hồi Xuân đan và Hồi Khí đan.

Chờ Liên Hoa dong binh đoàn rời đi, ba người thử nghiệm công hiệu của loại đan dược, kết quả là vô cùng kinh hãi. Trên đời này vậy mà lại tồn tại loại thần dược diệu kỳ đến thế, đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ, kiến sở vị kiến.

Bởi vậy, ba người dựa theo lời chỉ dẫn của Liên Hoa dong binh đoàn tìm đến đây, trong lòng còn mang theo mưu đồ bất chính. Nếu như sau lưng cửa tiệm này không có thế lực nào chống lưng...

Tôn nhị nương chỉ nói cho bọn chúng biết vị trí, mà không hề tiết lộ bất kỳ thông tin nào về cửa tiệm, nàng ta nào ngờ ba tên này lại nảy sinh ý đồ xấu.

Ba người đi đến cửa tiệm, thấy Hổ Thiên Thiên đang nằm nhoài ở đó. Vương Văn Phương vốn là nữ nhi, vừa nhìn thấy con hổ nhỏ đáng yêu liền không kiềm chế được.

- A!!! Đáng yêu quá đi, sư huynh, huynh xem kìa, hổ con kìa, đáng yêu quá!

- Sư muội, muội thích, chúng ta mua là được!

Trần Vĩnh Phi bước tới, ra vẻ kẻ lắm tiền nhiều của.

- Đây là hổ bổn tiệm nuôi để trông cửa, không bán!

Dương Phong cực kỳ chướng mắt loại người có tiền là ra vẻ ta đây, bèn lên tiếng nhắc nhở!

- Ồ... Không biết ngươi là?

Trần Vĩnh Phi nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là kẻ đang nằm trên chiếc ghế kỳ quái kia lên tiếng.

- Ta? Là chưởng quỹ của cửa tiệm này.

Dương Phong liếc nhìn bọn chúng!

- Cái gì? Ngươi là chưởng quỹ của cửa tiệm này?

Ba người Trần Vĩnh Phi kinh ngạc nhìn Dương Phong, nhận ra trên người hắn ta không hề có chút linh lực nào, rõ ràng chỉ là một phàm nhân!

Nhưng một tên phàm nhân, sao có thể mở tiệm bán loại đan dược thần kỳ này ở gần Huyễn Nguyệt Ma Sâm?

- Vậy ngươi bán Hồi Xuân đan và Hồi Khí đan?

Trần Vĩnh Phi quyết định hỏi cho rõ ràng.

Dương Phong:

- Đúng vậy!

Ba người Trần Vĩnh Phi nhìn nhau, tâm tư đen tối nảy sinh.

- Chưởng quỹ, vậy ngươi có bán đan phương của những loại đan dược này không?

Trần Vĩnh Phi thăm dò.

- Không bán!!!

Dương Phong liếc nhìn bọn chúng, thầm nghĩ: Lại thêm ba tên muốn ép mua ép bán?

- Bọn ta trả giá cao.

Trần Vĩnh Phi tiếp tục nói.

- Không bán!

- Nếu bọn ta nhất định phải mua thì sao?

Lúc này, Trịnh Tâm Chu đứng bên cạnh lên tiếng, giọng điệu mang theo ý xấu.

- Ồ, ý ngươi là muốn ép mua ép bán?

Dương Phong thầm mắng.

Mấy người đang ở trong tiệm, nghe nói có kẻ muốn ép mua ép bán liền vô cùng hưng phấn. Xem ra là tên ngu xuẩn nào, dám đến Duyên Qua Tới Tới Tới gây sự đây? Mọi người nhao nhao đi ra xem náo nhiệt!

Ba người nhìn thấy bảy, tám người từ trong tiệm đi ra, có chút giật mình, bất quá khi nhận ra tu vi của những người này cao nhất cũng chỉ là Võ Sư lục giai thì liền không còn chút sợ hãi nào nữa.

Bọn chúng có gì phải sợ? Trần Vĩnh Phi là Võ Linh trung giai, ngay cả Vương Văn Phương là kẻ có tu vi thấp nhất trong ba người cũng đã là Võ Linh nhất giai. Bọn họ có dốc hết sức cũng chẳng đủ để nàng ta khởi động.

- Bọn ta là người của Tử Đan Huyền Tông, mua đan phương của ngươi là niềm vinh hạnh của ngươi, đừng có mà không biết điều.

Trịnh Tâm Chu cười lạnh.

Nghe thấy giọng điệu này, Dương Phong khẽ cười:

- Ngươi đang uy hiếp ta?

- Ha ha, vị chưởng quỹ này hình như hiểu nhầm rồi, bọn ta nào có ý đó, chẳng phải đang bàn bạc với ngươi sao? Nếu ngươi không biết điều, vậy thì đừng trách bọn ta.

Trần Vĩnh Phi đứng bên cạnh thản nhiên nói.

Những người xem náo nhiệt thầm nghĩ: Kiêu ngạo thật, Tử Đan Huyền Tông thì ghê gớm lắm sao? Còn dám nói người ta không biết điều, ha ha, đại lão của Thương Lan Thiên Tông vừa nãy còn muốn xin được ở lại trông cửa cho Dương chưởng quỹ đấy!

- Ha ha, ta muốn xem xem, thế nào gọi là 'đừng trách'?

Dương Phong vừa nói vừa bắt chéo chân, nằm trên ghế xích đu, vẻ mặt trêu tức không chút che giấu.

- Tiểu tử, đừng có mà không biết xấu hổ!

Trịnh Tâm Chu tức giận quát.

- Vị chưởng quỹ này, chúng ta thật tâm thật ý muốn mua đan phương. Loại đan phương này ở chỗ ngươi chẳng khác nào minh châu phủ bụi, nếu có thể giao cho Tử Đan Huyền Tông bọn ta thì hay biết mấy. Tông môn của bọn ta là một trong năm thế lực lớn nhất Thiên Tần đế quốc, hơn nữa còn là tông môn luyện đan, trong môn phái có rất nhiều Luyện Đan Sư tài giỏi, nếu ngươi đồng ý, bọn ta nhất định sẽ phát dương quang đại, để nó phát huy hết giá trị của mình.

Vương Văn Phương bước ra, thành tâm khuyên nhủ, tuy nhiên ý tứ trong lời nói lại vô cùng rõ ràng: Loại đan phương này ở chỗ ngươi đúng là không phải vật phàm, giao cho bọn ta mới xứng đáng. Ngươi xem, thế lực sau lưng bọn ta lớn như vậy, mau giao đồ ra đây, chỉ có bọn ta mới xứng đáng có được nó.

Bạn đang đọc [Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới của 341 Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    20d ago

  • Lượt đọc

    5

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!