Chương 84: [Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới

Alibaba (2)

Phiên bản dịch 5007 chữ

Những người thợ này đều là những người có tay nghề cao, phân công công việc rõ ràng, người đo đạc, người vận chuyển, người san bằng mặt đất..., mọi thứ đều diễn ra vô cùng trật tự.

- Lão tiền bối, chúng ta sẽ cố gắng hoàn thành phần khung nhà trong đêm nay, ngày mai trước khi trời tối sẽ hoàn thành toàn bộ căn nhà, để ngài có thể dọn vào ở.

Đại trưởng lão cam kết với Triệu Kính Chi.

- Vậy thì làm phiền mọi người rồi.

Triệu Kính Chi cảm thấy rất vui mừng, người dân Thiên Phong thành thật thà, chất phác.

- Lão tiền bối, đây là chuyện chúng ta nên làm, ngài là ân nhân lớn nhất của Thiên Phong thành chúng ta.

Đại trưởng lão vội vàng nói.

Dương Phong đứng dậy khỏi ghế:

- Ai, hai ngày tới lại không được nằm đây phơi nắng nữa rồi.

Tiếng động thi công bên ngoài hơi ồn, Dương Phong đi vào trong tiệm, ngồi trên ghế, ngẩn người.

Một lát sau, vợ chồng Triệu Kính Chi cũng đi vào, nói với Dương Phong:

- Dương chưởng quỹ, hôm nay lão phu khai hoang được một mẫu đất, chia thành hai phần, một phần trồng rau, phần còn lại, ngươi thấy có nên trồng cây ăn quả không?

- A! Hay là cứ để đó đã, để ta suy nghĩ xem nên trồng gì.

Haiz, nếu hệ thống có thể cho hắn vài loại hạt giống linh quả, linh thảo thì tốt biết mấy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ đóng cửa.

Triệu Tung Minh phải trở về Thiên Phong thành xử lý công việc, còn Ngụy Khiếu Huyên ở lại, cùng Đại trưởng lão giám sát tiến độ thi công.

Dương Phong:

- Thiên Thiên, đi gọi Triệu lão bọn họ đến đây ăn cơm.

Nói xong, hắn đi vào trong bếp.

- Vâng, chưởng quỹ.

Hổ Thiên Thiên chạy ra khỏi cửa tiệm.

Hôm nay, Dương Phong muốn ăn đồ nướng. Hắn lấy bếp nướng và than củi ra ngoài, sau đó bê thịt gấu đã được sơ chế sẵn ra.

Tuy rằng đây là thế giới tu luyện, những người có thiên phú đều dốc hết thời gian cho việc tu luyện, còn những người không có thiên phú thì phải phục vụ cho người tu luyện, vất vả mưu sinh.

Đối với những người bình thường, chỉ cần có cái ăn là được rồi, làm gì có thời gian nghiên cứu xem làm thế nào để biến thức ăn trở nên ngon miệng hơn.

Còn đối với người tu luyện, nghiên cứu những thứ này là vô cùng mất mặt, bởi vậy, kỹ thuật nấu nướng ở đây vô cùng lạc hậu.

Dương Phong nhóm lửa than, sau đó xiên thịt gấu vào que, đặt lên bếp.

Thỉnh thoảng, hắn lại lật thịt, đến khi thịt săn lại thì phết một lớp dầu lên.

Dương Phong không ngừng lật xiên thịt gấu, thỉnh thoảng lại phết mỡ lên. Xiên thịt trên lò lửa cháy tí tách, tỏa hương thơm phức.

Tiểu Bạch và Hổ Thiên Thiên ngồi cạnh, hai cặp mắt dán chặt vào xiên thịt trên tay Dương Phong, nước miếng thi nhau chảy xuống.

Dương Phong thấy thế bèn trêu chọc:

- Hai ngươi có chút tiền đồ được không? Gia vị còn chưa rắc mà đã chảy nước miếng rồi, lát nữa còn bay lên trời mất!

Hai con hổ nào có thèm để ý, mắt vẫn dán chặt vào lò nướng.

Thấy lửa đã vừa tới, Dương Phong rắc gia vị lên xiên thịt.

- Xèo... xèo...

Từng giọt mỡ vàng ruộm theo thớ thịt chảy xuống, rơi vào bếp than, bốc lên mùi thơm nức mũi.

Mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa khắp gian hàng, theo gió bay ra ngoài đường.

- Thơm quá! Thơm quá! Dương chưởng quỹ lại làm món ngon gì thế?

Triệu Kính Chi vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm.

- Ực...

Triệu Tung Minh, Ngụy Khiếu Huyên và Ngụy gia Đại trưởng lão đồng loạt nuốt nước miếng.

Thơm! Thơm quá!

Lần trước được nếm thử một lần, Triệu Tung Minh và Ngụy Khiếu Huyên vẫn luôn tâm tâm niệm niệm món ngon của Dương Phong, nay rốt cuộc lại được thỏa mãn.

- Ục ục...

Tiếng bụng réo rắt vang lên, tuy mọi người cố gắng kiềm chế nhưng mùi thơm quá đỗi mê người, chỉ cần khẽ hít một hơi là đã như muốn tan vào trong đó.

- Ha ha, đây gọi là thịt nướng, chờ chút nữa là được ăn ngay, đừng vội!

Nghe tiếng bụng của mọi người, Dương Phong cười nói.

Thời gian trôi qua, mỡ trên thịt gấu chảy ra càng nhiều, hương thơm ngào ngạt bay thẳng vào mũi.

Tiểu Bạch và Thiên Thiên đứng dậy, chống hai chân trước lên lò nướng.

- Này, hai ngươi chú ý hình tượng chút đi! Đừng có để nước miếng rơi vào thịt nướng!

Dương Phong bất đắc dĩ nhắc nhở hai con hổ tham ăn.

Cuối cùng, trong sự mong chờ của năm người hai thú, thịt gấu cũng đã chín!

Dương Phong gắp thịt ra đĩa.

Mọi người nôn nóng cầm lấy xiên thịt, lớp vỏ ngoài vàng ruộm, bên trong hồng hào, tỏa ra mùi thơm nức cùng hơi nóng. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng.

Không kìm được, mọi người đưa xiên thịt vào miệng cắn một miếng.

Tuyệt!

Quá tuyệt!

Tuyệt vời ông mặt trời!

Miếng thịt nóng hổi, thơm lừng, đậm đà gia vị, vừa mềm vừa giòn, mặn ngọt cay cay hòa quyện, tạo nên bản giao hưởng tuyệt diệu trong miệng. Mọi phiền muộn đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác hạnh phúc như đang bay bổng.

Tiểu Bạch và Thiên Thiên không câu nệ như vậy, chúng há to miệng, mỗi lần một miếng lớn.

Dương Phong cũng cầm một xiên thịt, vừa ăn vừa nhìn mọi người với vẻ mặt hài lòng. Ăn xong một xiên, hắn lại tiếp tục nướng thêm. Trong miệng lẩm bẩm hát:

- A li ba ba, a li ba ba là một thanh niên vui vẻ...

Đúng lúc này, bia đá trên quầy bỗng nhiên phát sáng.

Bạn đang đọc [Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới của 341 Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    20d ago

  • Lượt đọc

    16

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!