Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Quán của ngươi? Chơi trò chơi?
Vẻ mặt Lam Yên có vẻ hơi khinh thường, vốn còn tưởng rằng ở đây buôn bán một vài mốn đồ quý giá, hay là cửa bí mật vào chợ đen nào đó, thì đặt cửa hàng ở nơi vắng vẻ này còn phù hợp. Cũng vì đó mà có thể hiểu được tại sao ở đây đông người.
Nhưng chủ quán lại hỏi là: "Chơi trò chơi?"
Chẳng lẽ quán này chính là để chơi trò chơi?
Lam Yên có chút không hiểu.
Tịch Tiểu Vân đứng bên cạnh Từ Tử Hinh, nhìn thấy Từ Tử Hinh nhiều lần dùng tiểu đao giết Hunter, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Vị sư tỷ này, làm sao hôm nay vừa đến, mọi người hình như đều lợi hại hơn?
- Bởi vì mới ra phiên bản phim a.
Từ Tử Hinh thuận miệng trả lời.
- Bên trong có rất nhiều kỹ xảo cách đấu, rất nhiều người trong chúng ta bị mắc lại bởi Hunter, sau khi xem một lần, liền có thể dùng đao giết Hunter.
- Lợi hại vậy sao? Đây chẳng phải giống như võ đạo truyền thừa trong truyền thuyết?
Tịch Tiểu Vân thở nhẹ một tiếng.
- Có chút giống đi, phiên bản phim còn rất đặc sắc! Xuất hiện cả zombie triều! Có quái vật mới, Licker!
Từ Tử Hinh vừa chơi vừa giới thiệu, trong quán nét khó gặp được vài nữ sinh, cho nên vẫn tương đối chiếu cố nữ sinh nhìn nhu thuận này.
- Có muốn thử một chút không?
- Phiên bản phim lợi hại vậy?
Tịch Kỳ vốn chỉ cắm đầu vào chơi trò chơi bỗng giật mình, khó trách bọn Tống Thanh Phong hôm nay lại lợi hại thế, không phải là vì nguyên nhân này chứ?
- Chủ quán! Phiên bản phim làm sao xem?
Mấy người lập tức hô.
Vốn bọn Lâm Thiệu còn lấy Tịch Kỳ ra làm trò cươi, đành phải che trán:
- Bị bọn hắn phát hiện...
- Mọi người đến sớm đều biết, mấy ngươi dấu được bao lâu?
Tống Thanh Phong trợn mắt nhìn mấy người.
Tiếng nghị luận của mọi người tuy không lớn, nhưng nghe cẩn thận thì vẫn có thể nghe rõ.
- Võ... Võ đạo truyền thừa?
Lâm Yên bị chấn kinh, tiểu điếm này có cái gì mà lại dính đến võ đạo truyền thừa thế này?
- Võ đạo truyền thừa cái gì?
Nàng lấy lại tinh thần, sắc mặt lạnh lùng, nói với Nạp Lan Minh Tuyết:
- Vì để mê hoặc nhân tâm, quán này còn phí không ít tâm cơ.
Một tiểu điếm mà thôi, làm sao có thể có cái gì dính tới võ đạo truyền thừa được chứ?
- Không biết thì đừng có mà nói a?
Vừa lúc Phương Khải đi tới, liên nghe thấy đánh giá một câu như vậy, chỉ vào bảng đen.
- Ta viết rõ ràng, thích thì chơi, không thích thì đi.
- Dùng cách này để khiến người khác hiếu kỳ, sau lại làm cách ngược lại, đuổi người khác đi.
Lam Yên nhìn Phương Khải từ trên xuống dưới.
- Tuổi còn trẻ, tâm cơ không tệ.
Phương Khải đúng là bó tay rồi.
- Mẹ nó, thiểu năng!
- Ngươi nói cái gì?
Mặc dù không hiểu "Mẹ nó thiểu năng" là có ý gì, nhưng Lam Yên cảm nhận theo bản năng, cái này tuyệt đối không phải từ ngữ khen ngợi, tay của nàng, lập tức đặt lên trường kiếm bên hông.
Phương Khải không để ý đến chuyện này, coi như là không nhìn thấy, chỉ vào bảng đen:
- Gây chuyện ở quán, hậu quả ta cũng viết rõ, nghĩ kỹ rồi hãng rút kiếm.
Lam Yên liếc nhìn, cười có chút khinh miệt:
- Vĩnh viễn không tiếp đón? Đây chính là cái gọi là phản kháng của kẻ yếu sao?
- Thật đúng là... Người không có tri thức...
Phương Khải càng ngày càng bó tay, hắn phát hiện ra là không thể nói với nữ tử tự cho là đúng này, dứt khoát phất phất tay.
- Ngươi cứ tự nhiên.
- Có người muốn nháo sự?
Sắc mặt Lương Thạch trầm xuống, đứng lên.
- Người nào dám nháo sự ở đây?
Tống Thanh Phong cũng nhìn lại.
- Chán sống hay sao?
Ngô Sơn cũng nhìn lại.
Vốn nơi này không lớn, không ít người phát hiện ra động tĩnh ở chỗ Phương Khải, sắc mặt tất cả đều trở lên khó coi.
- Tiệm này nhìn có vẻ nhiều người, nhưng thực ra tất cả đều là người của ngươi?
Lam Yên bừng tỉnh đại ngộ.
- Nhưng ngươi cho rằng nhiều người liền hữu dụng sao?
- Đang làm gì thì làm đi!
Phương Khải trừng mặt nhìn mấy người.
- Ai động thủ trong tiệm đều coi là nháo sự, các ngươi cũng vậy!
Lương Thạch sững sờ, vẻ mặt đau khổ.
- Chủ quán, là chúng ta giúp ngươi a.
Ngô Sơn hét lên:
- Quy định có viết như vậy sao?
- Đừng làm loạn!
Sắc mặt Tống Thanh Phong có vẻ ngưng trọng, Nạp Lan Minh Tuyết!
Thân phận của nữ tử áo trắng này, cho dù là hắn, cũng cực kì kiêng kị!
- Chủ quán là vì tốt cho các ngươi! Các ngươi nhìn huy hiệu trên chuôi kiếm của nữ tử này.
- Đại bàng bắt rắn, huy hiệu của Nạp Lan gia!?
Cả đám người đều hít một trận khí lạnh, mấy người đang còn muốn ngo ngoe lập tức câm như hến.
Nhìn mấy người dừng bước, Lam Yên nhìn Phương Khải khinh bỉ một cái:
- Xem ra người của ngươi, không giúp được gì cho ngươi a.
Sắc mặt Phương Khải vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra tâm tình của hắn lúc này.
- Quy định trong quán, tất nhiên là mọi người phải tuân thủ.
- Vậy ngươi thì sao?
Lam Yên nhìn Phương Khải cười nói:
- Sẽ không phải ngay cả chính ngươi cũng muốn tuân thủ chứ?
- Không có ý tứ.
Phương Khải cười nói:
- Nếu như không cần thiết, ta cũng sẽ không động thủ.
- Ngươi xem thường ta sao?
Lam Yên nắm chặt thanh kiếm, sắp rút ra khỏi vỏ.
Đến thời điểm này mà còn dám tùy tiện đùa giỡn? Nàng định cho tên chủ quán không biết trời cao đất rộng này một chút giáo huấn! Dạy dỗ hắn về sau phải biết tôn kính người bề trên, nói chuyện phải cẩn thận!
Chỉ là thấy Lam Yên rút kiếm, Phương Khải chẳng những không lùi một bước, ngược lại, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi.
- Lam Yên.
Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên, thấy một bàn tay trắng như tuyết, ấn lên chuôi kiếm sắp ra khỏi vỏ của nàng.
Tất cả kình đạo bị ấn vào bên trong, hóa thành một làn gió nhẹ, thổi cho quân áo Phương Khải bay nhẹ về sau.
Tất cả thế tấn công, đều bị hóa giải thành vô hình!
Một người võ giả mặc áo xám đứng sau tất cả mọi người, lưng đeo kiếm sắt, hai mắt đang nhắm lại, cũng thu tay đang đặt trên chuôi kiếm về.
- Các ngươi có phát hiện không, chủ quán đừng nói là động, ngay cả mắt cũng không nháy một cái!
Hắc Đại thấp giọng nói.
- Chủ quán là cao thủ, đây không phải là chuyện chúng ta sớm biết rồi sao.
Lương Thạch nói.
- Đánh Bạo Quân mà vô thương cũng không phải chuyện đùa.
- Núi Thái Sơn có đổ xuống mặt cũng không đổi sắc!
Ngô Sơn tặc lưỡi.
- Khẳng định là cao thủ!
- Nhưng nói thật, còn chưa bao giờ thấy chủ quán xuất thủ....
Hắc Đại có chút thất vọng, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
- Vốn còn tưởng lần này có cơ hội được gặp, làm sao lại không đánh?
- Nữ nhân này tính tình nhìn thì cao ngạo, nhưng trên thực tế lại rất khôn khéo!
Tống Thanh Phong cười lạnh một tiếng, nói với Hắc Đại.
- Nể tình ngươi là người cùng chơi sinh hóa, khuyên ngươi tốt nhất là đừng giở trò linh tinh, miễn cho việc bị nữ nhân này đùa chết.
- Nào dám!
Hắc Đại cười ha ha nói.
-... Chủ quán mặc dù lợi hại, nhưng không đến mức trấn định đến tình trạng như thế chứ.
Tống Thanh Phong nhắm mắt lại, so với mọi người ở đây, chỉ có hắn hiểu rõ thân phận Phương Khải nhất, trong thời gian ngắn, một thiếu niên ngay cả võ giả cũng không phải, tuyệt đối không có khả năng trưởng thành nhanh như vậy!
- Khẳng định còn chỗ dựa khác...
Tống Thanh Phong thầm nghĩ trong lòng.
- Xem ra là tên tu sĩ đứng sau!
Lam Yên cũng có chút không hiểu:
- Nạp Lan tiểu thư, tại sao?
Chỉ thấy con ngươi đen nhánh lạnh như băng của nữ tử áo trắng kia, hiện lên một tia quang mang thâm thúy, nàng từ từ tiến lên phía trước:
- Nếu nàng thật sự rút kiếm, có thật vẻn vẹn chỉ là "Vĩnh viễn không tiếp đón" hay không?
- Mặc dù ta cảm thấy dùng cái từ "vẻn vẹn chỉ là" có chút không ổn.
Phương Khải bật cười.
- Nhưng đúng là như thế, không muốn chơi thì rời đi, nghiêm cấm nháo sự, đây chính là quy củ của quán.
- Được.
Nạp Lan Minh Tuyết nhẹ gật đầu.
- Vậy thì chúng ta chờ một chút.
- A!?
Lam Yên cảm giác như mình nghe nhầm, nhìn Nạp Lan Minh Tuyết mà tràn đầy vẻ kinh ngạc.
- Chúng ta...? Chờ.., chờ?
Những người khác cũng cảm thấy ngạt thở:
- Nữ nhân này lại còn nói là muốn chờ?!
Giả sao?
Nhưng ngay lập tức, bọn hắn nhìn thấy Nạp Lan Minh Tuyết khẽ gật đầu.
- Tại sao lại thế...?
Lam Yên cảm giác đầu mình sắp điên.
- Nơi như này...?
Thật vất vả nàng mới phản ứng được, nhìn bốn phía một phen, rất nhanh nhìn thấy cái ghế bành của Phương Khải:
- Tiểu thư, hay là... Ngồi ở đây?
Tay của nàng vừa định giơ lên, thì bị một cái tay khác đè lại.
Ngay sau đó, nàng liền nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của Phương Khải.
- Cái ghế kia là của ta.
!!??
- Thật có lỗi, quán không chuẩn bị nhiều ghế như vậy!
Phương Khải lại tiếp tục nằm bệ vệ trên cái ghế.
- Ngươi-------!?
Cả khuôn mặt của Lam Yên đều biến xanh, đây không phải là chủ quán chứ?
Các nàng có phải là khách hàng hay không?
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Phương Khải, đôi mắt như muốn giết người!
Đương nhiên, đối với mấy chuyện như vậy Phương Khải cũng không để vào mắt.
- Khởi Nguyên?
Đúng lúc đó, có một người trẻ tuổi mặc áo bào màu vàng vừa đi đến cửa.
Sau lưng hắn, có hai tên cũng mặc áo bào màu vàng giống vậy, một người cao gầy, một người mập lùn, để cho người ta nhìn vào, chắc là cùng thuộc về một thế lực của nhà nào đó.
- Mấy ngày nay ở Thanh Phong Minh Nguyệt các, nghe nói rất nhiều đến một cái quán ven đường tên là Khởi Nguyên.
Ánh mắt Tiêu Ngọc Luật tỏ ra một chút khinh thường.
- Nghe nói quán này rất thần kỳ, ta ngược lại lại muốn xem, một cái quan ven đường thì có cái gì thần kỳ.
Hắn đẩy cửa vào, rất nhanh liền nhìn thấy nội dung viết trên bảng đen.
- Một cái quán nát, thế mà kim nguyên cũng không lấy, trực tiếp thu Linh Tinh?
- Ai là chủ quán?
Hắn lập tức hô một tiếng
- Là ta!
Phương Khải lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Chỉ thấy bên hông của tên nam tử trẻ tuổi đeo một viên bạch ngọc tỏa ra linh khí, eo quấn băng gấm thanh ngọc, đầu đội tử quan, chỉ cần nhìn cách ăn mặc này, liền biết thân phận bất phàm, lại càng không cần phải nói, ba người vừa xuất hiện, xung quanh phát ra linh khí nhàn nhạt, thân phận cũng theo đó mà lộ ra: Đây là ba tên tu sĩ!
Ở chỗ vắng vẻ này, cho dù đã từng có tu sĩ đi qua, cũng là xe hoa che vũ, chưa từng lộ ra nửa phần diện mạo.
Nhìn thấy chân chính tu sĩ, chỉ sợ đây vẫn là lần đầu tiên.
Đương nhiên, thân phận của Tiêu Ngọc Luật, không chỉ đơn giản là tu sĩ như vậy!
Tiêu Ngọc Luật chính là cháu trai của Thiên Cương trưởng lão Tiêu Trường Long, Lưu Vân Đạo cung thuộc Vô Vi Đạo minh.
Lúc còn trẻ, Tiêu Trường Long từng tham gia cuộc chiến dựng lập quốc của Đại Tấn, sau đó lên chức trưởng lão, đã từng nhận chức Đại tế tự ở Đế Kinh gần trăm năm, cho dù sau này hồi lão quy tông, thì ở hai địa phương như Đế Kinh và Giang Nam, vẫn có địa vị cực kỳ cao quý.
- Tu sĩ?
- Là tu sĩ?
Ở đây, không phải ai cũng có tư cách liên quan đến tu sĩ, bởi vậy không ít người tỏ ra kinh ngạc.
Cho dù là bọn người Tống Thanh Phong, sắc mặt cũng nặng xuống, tu sĩ bình thường còn dễ nói, nhưng Tiêu Ngọc Luật...
Chuyện này không dễ xử lý!
Tiêu Ngọc Luật nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, nếu là quý tộc còn dễ nói, không nghĩ tới còn có võ giả thân phận thấp trà trộn ở đây.
Ánh mắt của hắn rơi trên người Phương Khải, vẻ khinh miệt trong mắt lại tăng thêm mấy phần.
- Nghe nói tiệm này của ngươi rất có ý tứ, rất thần kỳ?
- Nói như vậy cũng không sai.
Phương Khải vẫn bình tĩnh, dường như đối với hắn mà nói, thân phận của đối phương, cùng bình dân phổ thông không khác gì nhau.
Tiêu Ngọc Luật hướng về tên mập mạp họ Lưu vẫy vẫy ngón tay.
- Lưu sư đệ, đi xem thử cái quán rách nát này có cái gì thần kỳ.
- Được!
Tên mập mạp họ Lưu nhếch miệng cười một tiếng.
- Đến đây, để Bàn gia ta nhìn xem cửa tiệm này của ngươi có cái gì thú vị nào?
- Nếu để cho gia hài lòng còn tốt, nếu không khiến gia hài lòng...
- Bây giờ không còn chỗ, muốn thử thì ra sau xếp hàng.
Không đợi hắn nói xong, Phương Khải có chút không chịu nổi, đành ngắt lời.
- Xếp hàng...?
Không chỉ Lưu mập mạp nghe choáng váng, mà dường như tất cả mọi người ở đây cũng thấy choáng!
Đây không phải vấn đề chơi trò chơi, mà là...
Lưu mập mạp cười, thế mà tiểu tử này còn bắt mình xếp hàng? Chẳng lẽ không biết mình là ai?
- Ngươi muốn chết sao?
Lưu mập mạp quét mắt sáng, liên đưa tay nắm lấy cổ áo Phương Khải.
- Để tất cả bọn hắn cút xuống là được rồi? Cần phải xếp hàng sao?
Phương Khải vẫn thờ ơ.
Lưu mập mạp càng nổi giận hơn, một tên chủ quán nhỏ, chẳng những bắt hắn xếp hàng, thế mà còn không thèm nhìn hắn?
- Có tin lão tử đập một cái là chân chó của ngươi gãy hay không?
- Điệu bộ này, là muốn gây sự thật?
Bọn người Hắc Đại ngẩn ngơ.