Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Tử âm tường?
Phương Khải mở tủ âm tường ra xem, quả nhiên nhìn thấy bên trong có thêm một khẩu súng bắn tên lửa nặng nề màu đen!
Khẩu súng bắn tên lửa màu đen này, thân súng to lớn, cao ước chừng bằng nửa người, hình dạng giống với một khẩu súng khổng lồ, mà cũng không phải là súng bắn tên lửa loại phổ thông vác trên vai, loại thiết kế súng bắn tên lửa này là loại xách tay.
-Đây không phải khẩu súng khi qua cửa của Resident Evil 1 bản remake kia cho hay sao?
Phương Khải tặc lưỡi.
- Cái đồ chơi này cũng có thể lấy ra sao?
Mặc dù đây là loại súng bắn tên lửa giống khẩu súng mà trực thăng ném xuống được cải biến thành loại xách tay, nhưng uy lực một phát bắn nổ Bạo Quân, vẫn không hề giảm đi chút nào!
Phương Khải đem súng bắn tên lửa vác trên lưng, mở cửa đi ra ngoài.
Mưa càng lúc càng lớn.
- Nạp Lan tiểu thư ——!
Một tiếng kinh hô bén nhọn vang cả bầu trời đêm, Lam Yên hoảng sợ nhìn sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết trắng bệch ngã nhào trên đất, chân tay bắt đầu luống cuống!
- Ngươi rất kỳ quái, người âm thầm bảo vệ ngươi vì sao lại chưa từng xuất hiện?
Thủ lĩnh sát thủ lạnh lùng cười cười.
- Hắn sẽ không xuất hiện.
Sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết lạnh lùng, đây có lẽ là khốn cảnh lớn nhất mà nàng gặp phải trong cuộc đời này!
Cho dù mỗi ngày bình thường ở Nạp Lan gia vẫn như giẫm trên băng mỏng, nhưng tuyệt đối chưa có một lần bị buộc đến bước này!
- Ta nên nói ngươi quá tự tin, hay vẫn là nói ngươi ngu xuẩn đây? Tiểu thư.
Nhìn thấy Nạp Lan Minh Tuyết không còn uy hiếp, cuối cùng sát thủ áo đen cũng lấy cái mũ rộng vành xuống, là một khuôn mặt nam tử thon gầy, mũi ưng.
- Dĩ vãng hành tung của ngươi luôn luôn không cố định, mỗi khi đi đến một nơi, đều sẽ tiền trạm của người điều tra ra rõ ràng, coi như đại thiếu gia vẫn luôn muốn mệnh của ngươi, cũng đều không có cơ hội.
- Đại thiếu gia để cho ta hướng tới chủ cửa hàng kia, cố gắng nói một tiếng cám ơn, có thể khiến cho tiểu thư luôn luôn cẩn thận cũng có lúc lộ ra sơ hở... Thật đúng là có chút khó lường!
Hắn chậm rãi giơ thanh đao trong tay lên, mắt hiện ra vẻ hung ác.
- Chẳng qua ngươi không có cơ hội nghe được!
Nạp Lan Minh Tuyết từ từ nhắm mắt lại.
Biết rõ hiện tại mỗi một bước đi của mình đều như giẫm trên băng mỏng, chỉ có thể trách mình quá bất cẩn!
Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đã đi tới tuyệt lộ, cho dù nàng thông minh tỉnh táo như thế nào đi nữa, cũng không nghĩ ra phương pháp hóa giải tình huống này.
Đúng là mỉa mai!
Trong nội tâm nàng lặng lẽ nói.
Lưỡi đao, xen lẫn cuồng phong thét gào, nhắm thẳng mặt nàng mà đến, đao quang trắng sáng, đâm vào mắt khiến cho nàng không mở mắt ra được!
Nàng có thể cảm giác được một luồng khí tức băng hàn nồng đậm đến cực điểm, có lẽ sau một khắc, nàng sẽ bị luồng đao quang này mạnh mẽ xé nát!
Nhưng sau một khắc, nàng lại chỉ nghe được một sắt thép va chạm, âm thanh vang lên một tiếng lanh lảnh!
Keng!
Hơi lạnh thấu xương tan thành mây khói!
Nàng mở hai mắt ra, chỉ thấy một cái nòng súng thô to đen nhánh, vững vàng chặn chuôi đao lấp lánh hàn quang này!
Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, đưa nàng từ trong tay Tử thần trở về!
Quả thực nàng có chút nghĩ không thông, lúc này, sẽ có ai tới cứu nàng.
Phải biết ở thời gian này, tại cái khu bình dân vắng vẻ quạnh quẽ này, lại là đêm mưa như này, thì ngay cả thành vệ quân tuần tra ban đêm cũng không nguyện ý tới chỗ như thế này!
Lại càng không cần phải nói đến những người khác!
- Phương... Phương lão bản?
Lam Yên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người ngăn cản một đao này, trong lòng như muốn nổi lên sóng to gió lớn!
Làm sao có thể?! Vì sao Phương Khải lại đến đây lúc này?
Thực sự nàng không nghĩ ra lý do gì để Phương Khải chạy tới lúc này, nhưng quả thật là Phương Khải đang đứng trước mặt các nàng!
- Ai?
Nạp Lan Cức ngẩn người, nhìn về người ngăn cản một đao của mình phía trước.
- Bởi vì tiếng mưa rơi quá lớn nên không phát hiện ra sao?
Nạp Lan Cức nhìn kỹ người trước mặt một chút, dường như là một thiêu niên tuổi không lớn lắm, tu vi có vẻ không đến Võ Sư cảnh, có lẽ người trẻ tuổi có niên kỷ như này cũng xem như người nổi bật trong những người cùng trang lứa, nhưng ở trước mặt một tên Võ Tông, thật sự không khác gì con sâu con kiến!
Chẳng qua vừa rồi hắn giết người không có lực phản kháng, cho nên mới không dùng sức mà thôi.
- Phương Khải?
Lam Yên nhìn thấy Phương Khải, tựa như bắt lấy được một cọng cỏ cứu mạng, bất lực ôm cánh tay của hắn kêu khóc nói.
- Phương lão bản! Van cầu ngươi mau cứu Nạp Lan tiểu thư đi!
Trong nội tâm của nàng vô cùng hối hận, lúc trước nàng nên ngăn cản Nạp Lan Minh Tuyết tới đây, hiện tại hoàn toàn trúng kế của đối phương, ngay cả mấy cái át chủ bài của Nạp Lan Minh Tuyết đều bị phá giải, nàng thực sự không nghĩ ra biện pháp nào có thể chạy trốn dưới cục diện này!
Thiên phú của nàng, chết không có gì đáng tiếc, nhưng nàng cảm thấy, lấy thiên phú của Nạp Lan Minh Tuyết, thực sự không nên bởi vì một lần chủ quan mà uất ức chết đi!
- Ta ở đây không phải là tới cứu các ngươi hay sao?
Phương Khải hướng Nạp Lan Cức cười nói.
- Chúng ta thương lượng vài vấn đề, muốn giết người, đổi thời gian khác được không?
Phương Khải chỉ chỉ Nạp Lan Minh Tuyết, nghiêm trang nói:
- Không phải về sau truyền đi, nói là bởi vì chơi trò chơi ở quán net của ta quá muộn, dẫn đến việc trên đường trở về xảy ra chuyện, người làm lão bản như ta cũng là quá mất mặt phải không?
- Ồ?
Nạp Lan Cức ngẩn người, rất nhanh kịp phản ứng, lập tức cười lạnh một trận không chút kiêng kỵ.
- Hóa ra ngươi chính là chủ quán của tiểu điếm kia?
- Đúng vậy a.
Vẻ mặt Phương Khải không thay đổi nhẹ gật đầu.
- Vừa rồi không phải ngươi muốn cám ơn ta sao? Coi như cho ta chút mặt mũi đi.
- Nể mặt ngươi?
Nạp Lan Cức giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới này, khuôn mặt dữ tợn nói.
- Ngươi thì tính là cái gì? Cũng xứng để cho ta nể mặt ngươi?
- Thật đúng là lật lọng khiến cho người ta rất khó chịu.
Phương Khải nhún vai, mặt không thay đổi nói.
- Chẳng qua bản điếm dám kinh doanh trễ như vậy, đương nhiên cũng muốn cam đoan bản thân khách hàng được an toàn.
Nạp Lan Minh Tuyết khẽ thở dài một tiếng, không nghĩ tới ở thời điểm này, người tới cứu nàng lại là Phương Khải.
Mặc dù biết thực lực Phương Khải không yếu, thế nhưng đối diện là Võ Tông!
Coi như cường đại thì thế nào, một tên thiếu niên mười sáu tuổi chẳng lẽ lại có thực lực vượt qua Đại võ sư, đạt tới cảnh giới Võ Tông?
- Mặc dù rất cảm tạ ngươi, nhưng ngươi không phải Chris bên trong Resident Evil, cũng không phải nhân vật chính bên trong Diablo, xin ngươi đừng nên đem cảm xúc của bọn họ vào đây, hành vi không lý trí sẽ chỉ làm ngươi uổng công chịu chết.
Nàng có chút vô lực ngồi dưới đất, ngữ khí vẫn bình thản như cũ.
- Mặt đơ tiểu thư, lại thêm ác khẩu sẽ không gả ra được.
Phương Khải thành khẩn nói với nàng.
- Mặc dù bản thân ta là lần đầu tiên đánh nhau trong hiện thực, nhưng xin hãy có chút lòng tin đối với bản điếm?
- Mặt... Mặt đơ tiểu thư?
Lam Yên trừng to nháy mắt hai lần.
Còn có, là lần đầu tiên đánh nhau trong hiện thực!?
Nói như vậy ai sẽ có lòng tin a?! Lam Yên khóc không ra nước mắt.
Nạp Lan Minh Tuyết cũng ngẩn ngơ theo, mặt đơ!?
Phương Khải lấy súng bắn tên lửa vô hạn đang vác trên lưng xuống, hướng Lam Yên khoát tay áo, ra hiệu cho nàng mang theo Nạp Lan Minh Tuyết lui ra phía sau.
- Ừm?
- Giết hắn!
Nạp Lan Cức ra lệnh một tiếng, tám tên sát thủ đồng thời xông về phía Phương Khải!
Tám tên sát thủ này hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, tám người một tổ, chỉnh tề như một!
Ngay sau đó chỉ thấy Phương Khải bóp cò!
Sưu!
Một viên đạn hỏa tiễn kéo lấy vệt lửa dài bay ra ngoài!
- Thứ quỷ gì vậy?!
Một tên sát thủ ở giữa thấy ánh lửa lóe lên, chỉ kịp giương đao ngăn ở trước mặt!
Oanh!
Vụ nổ vô cùng kịch liệt, làm cho cả mặt đường đều bị chấn động mạnh mẽ!
Vốn tám tên Đại võ sư đang khí thế hung hãn, thì có bốn tên trực tiếp bị ngọn lửa thôn phệ!
- Không có chuyện gì là một phát đạn hỏa tiễn không giải quyết được.
Phương Khải nhếch miệng cười cười, lần nữa bóp cò, nhắm chuẩn, bắn ra, liền thành một mạch!
- Nếu mà có, thì lại bắn hai phát.
Sưu sưu!
Bốn tên sát thủ còn lại vừa mới bị vụ nổ tổn thương, trực tiếp bị nổ bay!
Trong chớp nhoáng này, Lam Yên cảm thấy đầu óc trống rỗng!
Nạp Lan Minh Tuyết cũng đồng dạng ngẩn ngơ.
- Lửa... Súng bắn tên lửa?!
Lam Yên hoảng sợ nói.
- Thứ này không phải hư cấu sao?!
Thế mà nàng lại thấy được vũ khí bên trong Resident Evil ngoài hiện thực!? Mà lại còn là súng bắn tên lửa có uy lực giống hệt trong Resident Evil!?
???
?
- Đã sớm nói với ngươi loại vật này có thể chế tạo ra mà.
Phương Khải bình tĩnh trả lời.
Đương nhiên, nếu để cho nàng biết Phương Khải còn tiêm T-virus vào thì không biết sẽ có biểu lộ gì.
Phương Khải giơ súng bắn tên lửa lên, nhắm chuẩn vào Nạp Lan Cức:
- Như vậy, hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi.
Lam Yên: "..."
Nạp Lan Minh Tuyết: "..."