Dịch giả: Đường Huyền Trang
Ở một vùng ngoại ô cách thành Cửu Hoa không xa, Nạp Lan Kiệt đang đi vào trong một thông đạo cực kỳ bí mật.
Trong thông đạo rất âm u và ẩm ướt, nơi này không có ánh sáng, bất kỳ ngọn lửa nào thắp lên ở chỗ này đều bị tắt ngay lập tức.
- Đại công tử.
Đúng lúc này, bên trong bóng tối truyền đến một giọng nam, giọng nói này ôn hòa rất có lực hấp dẫn.
- Vật kia không dễ khống chế, thật sự muốn dùng đến nó sao?
- Tộc U Xà thích hợp nhất là để ám sát, đây là một quân cờ tuyệt hảo, bởi thế mới có câu nuôi binh nghìn ngày chỉ dùng trong một giờ, nuôi thứ này nhiều năm như vậy, hao tốn vô số tài nguyên của ta, nếu không thể dùng, chẳng phải là phế vật?
Một giọng nói âm u truyền đến.
- Nếu bị lộ ra ngoài, thì chỉ coi như là một con quái vật nổi cơn điên, không liên quan gì đến chúng ta.
- Huống chi, bản thân nó cũng là một con yêu vật bị điên!
Âm thanh âm u kia lại lên tiếng.
- Lấy chủ quán nhà tiểu điếm kia thử gia hỏa này một chút, người làm hỏng đại sự của ta, nhất định phải chết!
- Được rồi.
Bên trong bóng tối lại truyền đến một âm thanh trầm thấp, âm thanh vô cùng huyền ảo, không giống bất kỳ ngôn ngữ hiện tại nào, cùng lúc đó, toàn bộ thông đạo đột nhiên sáng lên, nhìn kỹ, thì chính là một là bùa có màu vàng kim.
Thông đạo càng vào sâu thì càng phức tạp, bên trong đó dường như có một đôi mắt ầm tà, từ từ mở ra.
- Đi, trước tiên hãy giết chết thiếu niên tên Phương Khải kia!
------------
- Cái gì? Ngươi mở quán làm ăn mà không cho người ta chơi?
Đôi mắt Nạp Lan Hồng Vũ trừng lớn như chuông đồng.
- Lão gia tử, còn nhớ đánh cuộc lúc nãy?
Phương Khải bình tĩnh nói:
- Không được hô to gọi nhỏ, cùng các khách hàng khác đối xử như nhau, ngài cao tuổi như thế rồi, sẽ không vì già mà không tuân thủ, nói không giữ lời chứ?
-...
Khuôn mặt Nạp Lan Hồng Vũ tối đen, trừng mắt nhìn Phương Khải nói:
- Lời lão phu nói là nhất ngôn cửu đỉnh... Nhưng cửa hàng nào có quy định như ngươi?
Phương Khải chỉ vào bảng đen nói:
- Quy định của tiệm chúng ra viết rất rõ ràng, mỗi ngày mỗi người 6 giờ.
-...
Nạp Lan Hồng Vũ nhìn bảng đen, đúng là có viết, vội vàng hỏi Phúc Lão.
- Lúc trước có ghi không? Làm sao lão phu không có ấn tượng?
Phúc Lão xấu hổ nói:
- Có.
-...
Nạp Lan Hồng Vũ phiền muộn, khẽ vuốt râu, nghĩ nghĩ, vung tay lên.
- Loại quy định này thì có gì tốt? Lão phu làm chủ, về sau cái quy định này không lên có, chủ quán ngươi cũng có thể kiếm thêm Linh Tinh phải không?
- Rất xin lỗi.
Phương Khải nói.
- Quy định của bốn điếm không thay đổi, người không tuân thủ, bản điếm sẽ vĩnh viễn không tiếp đãi!
- Lại nói bây giờ chúng ta phải đóng cửa, cho nên, muốn chơi thì ngay mai đến.
Hắn nhìn sắc trời bên ngoài một chút, lập tức quay lại nhìn hai người.
- Không phải lúc trước hai vị lão gia nói đây chỉ là một kiện pháp khí ảo ảnh thôi sao? Đã không có gì lạ, cần gì phải cố chấp, lão gia tử ngài vừa nói nhất ngôn cửu đỉnh hay chỉ là khoác lác khoe khoang.
Nạp Lan hồng vũ xấu hổ, bây giờ mới nhớ tới lúc trước mình có nói mấy lời này.
Nếu như chỉ thuận miệng một câu thì cũng thôi, thế mà hết lần này tới lần khác mình còn bồi thêm câu nhất ngon cửu đỉnh?
Bây giờ mà không đi, khắc gì mình tự vả mặt mình?
Nghĩ tới đây, đành phải khinh thường nói:
- Lão phu hiếm lạ lắm sao? Pháp khí này của ngươi bất quá là so với pháp khí khác tinh tế hơn một chút, đã vậy, ngày mai lão phu sẽ quay lại nghiên cứu!
Dứt lời liền hừ lạnh một tiếng, lập tức đi ra cửa.
Sau khi ra cửa, khuôn mặt của Nạp Lan Hồng Vũ xoắn lại như bánh quai chèo!
----------
Sau khi Nạp Lan Hồng Vũ về, tiểu điếm cũng đóng cửa.
Phương Khải vừa quét dọn vệ sinh, vừa lau trán, thầm nghĩ:
- Nên tuyển một người nhân viên, không cần làm gì khác, chỉ cần thu ngân với quét dọn là đủ rồi.
Phương Khải vỗ vỗ trán, vốn đã sớm nghĩ đến điều này.
Chỉ là đến giờ vẫn chưa thi hành, bây giờ quán nét càng lúc càng lớn, cũng đến lúc mình nên thi hành rồi.
- Hay là ngày mai viết thông báo...?
Phương Khải vuốt cằm.
- Cứ vậy đi...
Sau khi lên lầu, Phương Khải khoanh chân lên giường.
Theo thực lực tăng lên, thời gian ngủ của hắn cũng giảm bớt.
Bởi vậy ban đêm, hắn không phải nghỉ ngơi mà là ngồi tu luyện.
Trên thực tế, thứ mà hắn có thể học cũng không nhiều, thuật cách đấu trong Resident Evil tăng lên năng lực cận chiến, súng bắn tên lửa làm thủ đoạn đánh viễn trình, mà Minh Tường của Thánh Kỵ Sĩ có thể hội tụ khí vào thể nội.
Do không có nhiều lựa chọn, cho nên Phương Khải như kiểu ai đến cũng không từ chối, có cái gì liền học cái đấy, không bí tịch, không ai chỉ đạo.
Dựa theo ký ức mà tu luyện, kiểu gì cũng đúng.
Vốn lấy thiên phú của hắn mà nói, những thứ như "Khí" không phải dễ càng nắm được như vậy, chẳng qua sau khi được T-virus cường hóa, trí nhơ với năng lực điều thiển tăng lên, lại thêm việc thường xuyên vận dụng trong trò chơi, cho nên có thể nói bây giờ là lô hỏa thuần thanh.
Mà ngay tại lúc hắn đang tu luyện, chẳng biết từ lúc nào, trên trần nhà xuất hiện một đạo bóng mờ vô cùng quỷ dị.
Bóng mờ này vô thanh vô tức dao động trên trần nhà, giống như một con rắn đang ẩn mình trong bóng tối, chậm rãi tới gần Phương Khải.
Không biết tại sao, hôm nay Phương Khải phát hiện có chút buồn bực mất tập trung, không có cách nào tập trung tinh thần, nội khí.
" Kiểm tra thấy có gì đó dị thường."
Đúng lúc này, hệ thống trong đầu vang lên.
- Hướng 0 giờ, kiểm tra thấy có gì đó dị thường, mời kí chủ luôn luôn đề phòng.
- Có gì đó dị thường? Hướng 0 giờ?
Phương Khải vội vàng ngẩng đầu lên xem.
Lập tức nhìn thấy một đôi mắt màu vàng kim vô cùng lạnh lẽo.
Khi nhìn vào đôi mắt màu vàng kim này, Phương Khải cảm thấy như có một dòng xoáy vô hình khổng lồ, muốn hút mình vào trong đó!
Hắn muốn động, nhưng lại phát hiện mình không cách nào động đậy được! Hắn cảm thấy toàn thê vô cùng nặng nề, giống như là bị bóng đè.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất nhiên hắn biết mình không thể nào bị bóng đè, lấy thực lực của hắn, cô hồn dã quỷ bình thường không phải đối thủ của hắn, bởi vậy chỉ có một khả nằng, pháp thuật!
Người tới là một tu sĩ?!
Nhưng nhìn đôi mắt màu vàng kim này, không thể nào là đôi mắt của con người.
- Yêu?
Phương Khải giật mình, đã đến thế giới này một khoảng thời gian, Phương Khải đã gặp qua võ giả, gặp qua tu sĩ, chỉ duy nhất yêu vật là chưa gặp qua!
Lại càng không cần phải nói đến yêu vật tà dị như thế này, chỉ nhìn lên một cái, liền chế trụ mình!
Dưới bóng đêm, chỉ thấy trên nóc nhà dân cư nhỏ bé, có một nam tử đang ngồi, mặt mũi hẹp dài, trên gương mắt có vô số lân phiến, có một đôi mắt màu vàng kim.
- Thả ta ra chỉ vì giết một tên phế vật này?
Trong mắt nó hiện lên vẻ lạnh lẽo khát máu, còn trong phòng, Phương Khải chỉ nhìn thấy một bóng rắn to lớn, mạnh mẽ mở miệng ra, cắn về phía mình!