Dịch giả: Đường Huyền Trang
Trải qua một phen nghiệm chứng, Phương Khải mới phát hiện, đúng là Tiêu Ngọc Luật thật sự đến xin lỗi.
Chuyện của Tiêu Ngọc Luật, so đo hay không so đo, đối với song phương đều như thế.
Phương Khải hắn sẽ không chủ động đi trêu chọc ai, mà vĩnh viễn không tiếp đãi Tiêu Ngọc Luật, cũng sẽ không hủy bỏ.
Cho nên Phương Khải chỉ nhìn hắn rồi nhẹ gật đầu.
- Vậy là... Không sao...?
Tiêu Ngọc Luật hơi sũng sờ, nhìn Phương một chút, thầm nghĩ: "Coi như ngươi thức thời!"
Liếc thấy Phương Khải nhìn lại, vội vàng thu hồi ánh mắt, tranh thủ thời gian đi về phía sau Tố Thiên Cơ, để tránh Phương Khải đổi ý!
Sau khi lẻn đi còn liếc trở về một cái, nhìn thấy dường như Phương Khải không có ý định đổi ý, lúc này mới thở dài một hơi.
- Tiểu...
Hắn muốn nói tiểu tử kia, lời vừa đến miệng, vội vàng đổi giọng:
- Tiểu lão bản nhìn thấy bản thiếu anh tuấn tiêu sai, khí vũ hiên ngang...
Lời còn chưa nói hết, liền nhìn thấy Tố Thiên Cơ trừng mắt!
- Ặc...
Tiêu Ngọc Luật lập tức nói ngắn gọn.
- Xong việc!
Lúc này Tố Thiên Cơ mới thu hồi ánh mắt.
Sau lưng Nạp Lan Hồng Vũ cùng Ngân Long Tẩu là một đám đệ tử mà Tố Thiên Cơ, cùng một đám đệ tử của Ngân Long Tẩu, còn có Vương Khoan, An Hổ Uy, tất cả một đống người đứng vây quanh đấy, vừa ăn Haagen-Dazs vừa xem, có thể nói tràng diện vô cùng náo nhiệt!
Sau khi được chứng kiến Ngự Kiếm Thuật đại thành, mọi người cảm thấy đây cũng chỉ là trò chơi, nhưng dù sao vẫn có chút mong đợi.
Cái này giống như vào một tiểu thế giới để lịch luyện, Tố Thiên Cơ nhớ có một lần, lúc mà nàng mới bắt đầu tu hành, thì nghe thấy tin tức của một tiểu thế giới, lúc đó sư tôn mang theo mấy vị sư huynh đi đến địa phương đó, cho đến khi trở lại, mấy vị sư huynh đều không thấy, ngay cả sư tôn cũng bị trọng thương.
Không nghĩ tới lần này bế quan ra, ngay cả loại vật như này con người cũng có thể chế tạo?
Nàng cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.
Càng quan trọng hơn, chính là ở trong này sẽ không bị thương, mà chết còn có thể chơi lại!
Xem như tu vi thấp, thậm chị võ giả bình dân, chỉ cần tốn thời gian, đều có thể học được những võ học cao cấp mà lúc trước chỉ có thể ngưỡng mộ.
Đương nhiên, đến bao giờ mới học được thì vẫn phải dựa vào tư chất của từng người.
Thời đại đang biến hóa! Đúng vậy, trong nội tâm của nàng đang cảm khái như thế!
Mấy người đứng sau Nạp Lan Hồng Vũ, có thể nói vừa xem vừa có suy nghĩ riêng.
Đệ tử của Tố Thiên Cơ với Ngân Long Tẩu nghĩ:
- An thành chủ mới nói, thăng cấp trong trò chơi có thể tăng lên thực lực, nếu như chơi tốt như lão bản, vậy tốc độ tăng lên, thậm chí còn nhanh hơn tốc độ tu luyện của một thiên tài gấp mấy lần!
Mấy tên đệ tử bắt đầu tính toán cho bản thân:
- Nếu như tốc độ tu luyện của chúng ta có thể đạt được như này, vậy chẳng phải rất nhanh có thể vượt qua đám đệ tử thiên tài trong môn phái!
Vương Khoan thì nghĩ sâu xa hơn một chút:
- An thành chủ mới vừa giải thích tác dụng của trò chơi, với tu vi như chúng ta cùng với lấy tiến độ chơi trò chơi của An thành chủ, thì tiến bộ cũng không tệ lắm, chí ít là có thể so với tự mình tu luyện, quả nhiên chủ nhân tiệm này cũng có chút thủ đoạn, như này đúng là không tệ...
Tu sĩ có tu vi giống như bọn hắn, trên cơ bản là phải tích lũy từng ngày từng tháng, hậu tích bạc phát, tu luyện một ngày với tu luyện mười ngày thì hiệu quả cũng không rõ ràng, muốn đột phá, phải tích lũy vài chục năm cộng với một ít trợ lực từ ngoại vật.
Nói cách khác, hiểu quả hiện thị không rõ lắm, những có thể đem việc tích lũy mỗi ngày thay bằng chơi trò chơi, coi như là một phương pháp giải trí, dù sao chơi bất kỳ cái gì khác, đều chỉ là cách thức vui vẻ thể xác với tinh thần, lãng phí thời gian.
- Chẳng qua... Hai vị lão gia tử này, không biết có tăng lên hay không...?!
Vương Khoan nhìn bóng lưng Nạp Lan Hồng Vũ một lúc, hai vị lão gia tử này đã kẹt ở cảnh giới của mình một thời gian cực kỳ dài!
Nếu có... Dù chỉ là một tia...
Hắn không dám nói, cũng không dám hỏi, mà đứng bất động thanh sắc để xem.
Đương nhiên, ai cmn đều không biết, dường như mỗi ngày trong lòng đều có một sợi dây vô hình kéo mình đến quán nét, không nhất định là vì thực lực hay võ học, mà có thể gọi nó là một cái tên "Nghiện nét".
Khi An Hổ Uy tiết lộ những tin tức này, thì Tiêu Ngọc Luật chạy đi xin lỗi, hắn còn chưa biết mình đã bỏ qua cái gì, càng không biết những thứ này đã không có duyên với hắn, hắn vẫn tiếp tục đứng sau xem, không dám lắm miệng.
- Không phải chỉ là một cái trò chơi thôi sao? Đáng giá các ngươi phải như này?
Tiêu Ngọc Luật nhếch miệng khinh thường.
Mãi đến khi Tố Thiên Cơ lên máy, Tiêu Ngọc Luật cuối cùng cũng hiểu một chút:
- Lý Tiêu Dao là một tên tiểu lưu manh, làm sao vừa lên Tiên Linh đảo liền cưới được lão bà xinh đẹp như Linh Nhi?
- Muốn cưới cũng phải là anh tuấn bất phàm như bản thiếu!
Tố Thiên Cơ là một đại trạch nữ bế quán gần trăm năm không ra khỏi cửa, đột nhiên chơi một trò chơi như này, quả thật là khắp nơi đều mới lạ!
- Hử... Dược liệu trong trò chơi này là dùng linh thảo gì? Một viên bán ven đường, mà ăn một miếng có thể nhanh chóng hồi phục thương thế?!
Đều nói người trong trò chơi là một bộ mặt khác của người chơi đúng là không sai, vừa đến một cái thế giới khác, Tố Thiên Cỡ đã lộ ra không ít.
Thí dụ như nói, nếu ở bên ngoài, coi như phát hiện ra chuyện như vậy, cũng sẽ không biểu nộ bất kỳ sắc thái nào, nhiều nhất là kêu đệ tử lấy vài viên về nghiên cứu, nhưng ở nơi này, dù sao cũng là Lý Tiêu Dao, nàng lấy luôn mấy quả để trực tiếp nghiên cứu tại chỗ.
Đợi đến khi gặp được Tửu Kiếm Tiên, thì thuận miệng ngâm hai câu " Ngự kiếm cưới gió đến...", Tiêu Ngọc Luật đứng phía sau thấy vậy liền sửng sốt:
- Lý Tiêu Dao này là do cô cô ta điều khiển?
Tiêu Ngọc Luật đứng phía sau, không chỉ xem Tố Thiên Cơ chơi, đồng thời còn nhìn sang An Hổ Uy và Nạp Lan Hồng Vũ ở bên cạnh.
Chỉ một thoáng mất tập trung, thì Tố Thiên Cơ ở bên này đã làm một đại trạch nữ rất lâu rồi không đi ra ngoài...
Chờ sau khi Tố Thiên Cơ quen thuộc với thế giới này, thì có thể thấy, nó cũng không chỉ đơn giản là để học một chút kiếm thuật, võ học như vậy.
"Đào hoa ổ lý đào hoa am
Đào hoa am lý đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.
Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền tọa,
Tửu túy hoàn lai hoa hạ miên.
Bán tỉnh bán túy nhật phục nhật
Hoa lạc hoa khai niên phục niên.
Dịch:
Trong thành hoa đào có am hoa đào
Trong am hoa đào có tiên hoa đào
Người tiên hoa đào trồng cây hoa đào
Lại hái hoa đào thay cho tiền mua rượu
Tỉnh rượu, thấy một mình ngồi trước hoa
Say rồi lại nằm ngủ dưới hoa
Nửa say nửa tỉnh ngày lại ngày
Hoa rụng hoa nở năm này qua năm khác."
Bên trong câu thơ nói chính là Tô Châu.
Thành Tô Châu là một nơi tràn đầy mưa bụi ở Giang Nam, một nơi tràn đầy tình thơ ý họa.
Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng.
" Cô tô thành ngoại hàn sơn tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.
Dịch:
Ngoài thành Cô Tô là chùa Hàn San
Tiếng chuông lúc nửa đêm vẳng đến thuyền khách."
Thi nhân Trương Kế trong lúc nhân sinh không được như ý, đã ở đây viết xuống một bút thiên cổ thất truyền!
Sau khi kết thúc trảm yêu trừ ma đầy mệt mỏi trên đường đi, đó là lúc sắp đến tòa thành lớn đầu tiên - Tô Châu.
Thế giới trong Tiên Kiêm Kỳ Hiệp tương đối giống với thế giới của Tố Thiên Cơ, ngoài trừ là việc có thể nhìn thấy tu sĩ võ giả đi ở khắp đường.
Cô nương tri kỷ xinh đẹp lại ôn nhu như Linh Nhi, quả thất rất ít người có thể ghét được, Tố Thiên Cơ càng là điển hình.
Chợ đêm, đèn hoa dày đặc khiến cho người ta say mê, dòng người trên đường kín như dệt, Tố Thiên Cơ chậm dãi đi trong đám người, cùng với việc Diablo cầy đồ, giết Boss, nghiên cứu phối hợp kỹ năng, thì bên trong Tiên Kiếm lại giống như một dạng sinh hoạt.
Đây là một loại khác biệt với thế giới thực, có khoái ý cũng có không màng danh lợi, có vừa lòng sống nhàn nhã qua ngày, cũng có nhiệt huyết ân cừu, những thứ mà trong lòng mỗi người hướng tới, đều có thể tìm thấy ở đây.
Nó không lấy tính sở trường của trò chơi, mà nó lại đem khoái ý trong nhân thế, cùng với sâu trong nội tâm của mỗi người thể hiện ra ngoài.
Mà tất cả điều này, đều được thể hiện hết sức tinh tế trong thế giới trò chơi, khiến cho người ta lưu luyến quên đường về!
Tính ưu nhã của trò chơi, không cần mệt mỏi chuyện tu luyện, không cần tính toán bản thân thu hoạch được bao nhiêu, mà đây là một cái tâm cảnh, chỉ cần dừng bước tĩnh tâm trải nghiệm, vậy là đủ.
- Linh Nhi thật đáng yêu, đến đây, mua cho ngươi một cái kẹo hồ lô!
Lúc này, Tố Thiên Cơ bắt đầu trải nghiệm điểm này, chú tâm vào thế giới trò chơi vô cùng chân thật, hưởng thụ một chút thời gian yên tĩnh mà khó mới có được.
- Những đồ trang sức của phàm nhân này thật đẹp, Linh Nhi đến đây, đeo lên nhìn xem có đẹp không!
- Cái trâm bạc này cũng đẹp, thử cái này một chút!
- Linh Nhi, hoa đăng bên kia cũng rất đẹp!
-....
Mặc dù có hơi lệch với cách chơi, nhưng Tố Thiên Cơ chơi rất cao hứng.
- Dường như trò chơi này rất có ý tứ...
Đây là suy nghĩ trong lòng của Tố Thiên Cơ, mà không mảy may phát giác, người khác chơi là tiên hiệp, còn nàng chơi chính là chăm sóc thiếu nữ.