Thẩm Bất Phàm cởi áo ngoài rồi cũng leo lên giường nằm, hắn không dám nhìn Văn Minh Ngọc cho nên xoay lưng về phía y. Qua đi thật lâu cũng không nghe thấy Văn Minh Ngọc nói gì hắn mới quay qua nhìn thì thấy y đã ngủ rồi. Y mệt như vậy sao, hay là ghét hắn rồi?
Hắn không muốn!
Hắn từ đầu luôn biết Văn Minh Ngọc ghét hắn nhưng đến khi y không còn muốn nói chuyện với hắn nữa thì hắn thật sự không chịu nổi. Hắn thì ra quan tâm đến Văn Minh Ngọc như vậy sao, hắn chẳng lẽ đã động lòng rồi, chẳng lẽ hắn thích y sao?
Làm sao có thể!
Thời gian ngắn như vậy, hắn xuyên qua chưa bao lâu, tiếp xúc cùng Văn Minh Ngọc cũng không nhiều sao có thể thích y được, hắn chỉ là đang cảm thấy tội lỗi mà thôi. Nghĩ vậy Thẩm Bất Phàm liền xua đi việc có thể hắn thích Văn Minh Ngọc, hắn chính là thấy có lỗi với y mà thôi.
- Nhìn ta như vậy làm gì?
Văn Minh Ngọc đột nhiên mở mắt ra dọa cho Thẩm Bất Phàm sợ hết hồn, khi không lại không nói không rằng mà trợn hắn làm gì chứ!
- Ta…
Thẩm Bất Phàm không biết nên nói lý do gì, tùy tiện nói sang vấn đề khác.
- Lần này cùng Cẩm Ngọc Nghiên đến thôn Hồng Ký ta thật sự rất lo lắng. Minh Ngọc sư huynh, huynh nghĩ xem ta có thể là ca ca của muội ấy thật hay không?
- Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Ta không muốn vào hoàng cung.
Hắn nói thật, hoàng cung là nơi như thế nào hắn đại khái biết ít nhiều. Xem qua nhiều phim cung đấu cũng đủ để hắn biết cho dù là nam nhân hay nữ nhân khi sinh ra trong hoàng cung đều không nhận được kết cục tốt đẹp. Nếu hắn thật mạnh thì tốt rồi, cũng sẽ không bị ai ức hiếp, nhưng hắn không phải là Thẩm Bất Phàm nguyên bản, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết.
- Không ai ép ngươi.
Văn Minh Ngọc kéo Thẩm Bất Phàm qua để hắn gối đầu lên tay chính mình, hắn cũng không có từ chối, cho dù khó xử cỡ nào thì chuyện gì có thể làm cũng đều đã làm rồi, có chối cũng không được.
- Minh Ngọc!
- Hửm?
Thẩm Bất Phàm suy nghĩ không lâu, cũng không chín chắn, hắn là một người luôn chiều theo cảm xúc nhất thời của chính mình. Hắn cũng không bài xích việc nằm ở trong lòng của Văn Minh Ngọc.
- Đợi Chúc Tiên đại hội kết thúc…
- Làm sao?
Văn Minh Ngọc không biết Thẩm Bất Phàm rốt cuộc là muốn nói cái gì.
- Đợi Chúc Tiên đại hội kết thúc, sau khi sư phụ xuất quan rồi nếu huynh vẫn còn muốn thành thân với ta, thì ta sẽ đáp ứng huynh.
- Được.
- Nhưng mà huynh nhất định phải vào bảng thanh thiếu niên xuất sắc nhất đấy!
- Được.
Văn Minh Ngọc dễ dàng đáp ứng hắn, cũng không sai, y năng lực có thừa muốn vào bảng thiếu niên anh tài cũng không có gì là không thể.
Mỗi một người đều có thể lựa chọn môn phái cho chính mình để tu luyện, để lớn lên, đây chính là chồi non đang xới đất trồi lên. Khi được mười sáu tuổi sẽ được tham gia đại hội Chúc Tiên, và năm mươi người đứng đầu bảng sẽ được đến Chúc Tiên thiên môn học tập tu luyện. Chúc Tiên thiên môn do thiên giới lập ra, cảnh giới so với tất cả các đại môn phái đều cao hơn rất nhiều. Nhưng mà Chúc Tiên đại hội năm năm mới tổ chức một lần, Thẩm Bất Phàm lại đúng thời điểm cùng Văn Minh Ngọc tham gia khảo thí.
Trong năm mươi người được đến Chúc Tiên thiên môn học tập thì ba mươi người dưới bảng vào lớp sơ cấp, mười người giữa bảng vào lớp trung cấp còn mười người đứng đầu sẽ vào lớp anh tài. Trên lớp anh tài còn có lớp bán tiên, sau khi tốt nghiệp lớp bán tiên có thể được các tiên gia chọn làm đệ tử, chỉ điểm phi thăng.
Thẩm Bất Phàm nguyên tác trong đại hội Chúc Tiên đạt hạng nhất, Văn Minh Ngọc hạng thứ hai, còn hạng thứ ba chính là một vị huynh đệ sau này sẽ đồng sinh cộng tử với hắn, sống sót đến cuối truyện.
- Ngươi cũng phải làm cho tốt, ta muốn cùng ngươi vào Chúc Tiên thiên môn học tập.
Thẩm Bất Phàm gật đầu, Văn Minh Ngọc ham cái gì chứ, bọn hắn ở trong Chúc Tiên bị các bán tiên hành chết đi sống lại. Hắn là nhân vật chính bạch nguyệt quang cho nên không có ghim ai bao giờ nhưng Văn Minh Ngọc thì ghim hết người này đến người khác, đến cuối truyện còn đem bọn họ đánh cho ra bã.
Văn Minh Ngọc không biết Thẩm Bất Phàm nghĩ gì mà lại suy tư như vậy liền đặt tay lên gáy hắn, áp hắn vào sát mặt chính mình.
- Huynh làm gì!
Văn Minh Ngọc không trả lời mà trực tiếp hôn lên môi hắn, Thẩm Bất Phàm lui một chút y liền tiến tới một chút cho đến khi nào hắn chịu thỏa hiệp mới thôi. Thẩm Bất Phàm bị hôn đến mơ hồ, hắn là một trạch nam chưa từng yêu ai, lần trước say không tính nhưng lần này hắn hoàn toàn tỉnh táo. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn chính là…
Thì ra mùi vị nụ hôn tốt như vậy!
Thẩm Bất Phàm bị Văn Minh Ngọc đến mơ hồ, hai tay cũng vòng qua cổ y từ lúc nào.