Thẩm Bất Phàm nhắm mắt lại không dám nhìn, ngón tay của yêu nam nọ du tẩu trên hông hắn, hắn lúc này nữa thân trên đã hoàn toàn bại lộ ra trước không khí. Thân thể này của Thẩm Bất Phàm đúng là thân thể dành riêng cho nam chính, trắng trẻo nhưng lại không kém phần săn chắc, nếu nói cao lớn thì không bằng Văn Minh Ngọc, nhưng nếu đứng cạnh y thì sẽ không kém cạnh một chút nào. Yêu nam kia nở một nụ cười, mắt phượng thu hẹp nhìn chằm chằm thân thể của Thẩm Bất Phàm, ngón tay luồng vào trong lưng quần hắn.
"Cốc.. Cốc.." đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn cuộc vui của yêu nam, y nghiến răng một cái.
- Là ai?
Không có tiếng trả lời, yêu nam liền đi ra. Thẩm Bất Phàm âm thầm mừng trong lòng, chỉ mong yêu nam sau khi gặp người nọ, nói chuyện một lúc liền quên chuyện muốn làm với hắn đi.
Yêu nam đi tới trước cửa, âm thanh rì rì chửi rủa trong cổ họng, y vừa mở cửa ra liền nhận ngay một cái đạp bay vào giữa phòng.
Văn Minh Ngọc cứ vậy không chút nương tình triệu kiếm một đường đâm thẳng cổ họng của yêu nam sau đấy thi triển thuật pháp dỡ bỏ kết giới của căn phòng. Tuy rằng một kiếm này không thể giết chết được yêu nam nhưng mà cũng làm y phải chịu khổ sở, kiếm được rút ra làm cho cổ y khoét ra một cái lỗ lớn.
- Minh Ngọc!
Thẩm Bất Phàm không biết là đang gọi, hay là đang thút thít ở trong lòng. Ngay lúc Văn Minh Ngọc xuất hiện hắn như nhìn thấy được ánh sáng, giống như người trong hang động tối tăm được mở ra một con đường dẫn dắt ra ngoài. Văn Minh Ngọc đi tới cạnh giường, ánh mắt như có như không liếc qua thân thể chỉ còn mỗi quần dài của hắn.
- Khi không ngươi lại cắm đầu cắm cổ chạy làm gì?
- Tại vì... ta cảm giác có người đi theo sau. Nhưng sao... huynh biết ta chạy?
Văn Minh Ngọc trợn trừng mắt không nói, Thẩm Bất Phàm cũng không dám hỏi vì vậy không khí đột nhiên im lặng đến đáng sợ.
- Ai nha, hai người các ngươi nếu đã hàn huyên xong rồi thì có thể trả giường lại cho ta làm chuyện chính sự có được không?
Đúng là không sợ chết, Văn Minh Ngọc liền chĩa kiếm phóng tới đâm lên bụng của yêu nam, y liền la lối khóc lóc om sòm.
- Đại gia, đại gia a, ta tuy là yêu nhưng chưa có giết người, ngươi, ngươi đừng có giết yêu vô tội!
- Rơi vào tay ta, vô tội hay không do ta quyết định.
Văn Minh Ngọc giơ kiếm muốn chém rụng cái đầu của yêu nam nhưng rất may y đã tránh được, tiếng la lối càng inh ỏi hơn.
- Ta, ta, ta chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ ám ngươi.
- Vậy chúc ngươi sớm thành lệ quỷ, hoan nghênh ngươi đến ám.
Nói rồi Văn Minh Ngọc lấy túi phục yêu ra thu yêu nam vào trong, tiếng chửi rủa càng dữ làm y đau đầu muốn chết liền dứt khoát niêm phong miệng túi, một chút âm thanh gì cũng không nghe nữa. Sau cùng nhìn người còn đang nằm ở trên giường, nữa thân trên lồ lộ ra ngoài làm y nóng muốn chết.
- Đường đường là đệ tử Cao Sơn phái mà ngay cả một yêu quái cấp thấp như vậy cũng không bắt nổi, mười năm qua ngươi rốt cuộc học hỏi được cái gì?
Y lại nói, vừa nói vừa kéo áo của Thẩm Bất Phàm lên, sửa sang lại đàng hoàn, còn cột lại đai lưng cho hắn.
- Chiêu trò lừa người, hái hoa tặng tiểu sư muội, làm trò mua vui cho đại sư tỷ sao lại giỏi như vậy mà gặp yêu quái lại co giò chạy!
Thẩm Bất Phàm không nói, người hái hoa, người pha trò căn bản có phải là hắn đâu, là Thẩm Bất Phàm trong nguyên tác mới đúng. Nhưng hắn sao có thể nói ra vì vậy liền không nói, mà Văn Minh Ngọc cũng chỉ rì rì mắng nhưng lại không hề có ý định bỏ hắn lại một mình ở đây. Y vậy mà bế hắn lên, còn là tư thế bế công chúa?
- Minh... Minh Ngọc sư huynh.... Hay là đợi ta hồi phục thể lực.
- Sao, ta bế ngươi khiến ngươi khó chịu?
- Một chút...
Thật ra là không có khó chịu, chỉ là cảm thấy một nam nhân bế một nam nhân hình như có gì đó không đúng. Văn Minh Ngọc cũng không có ép hắn vì vậy lấy luôn ổ của yêu nam làm nơi nghỉ ngơi, y đặt hắn nằm lại trên giường.
- Dù sao trời cũng còn chưa sáng, ngươi nghỉ ngơi.
- Huynh đi đâu?
Văn Minh Ngọc lại tiếp tục như cũ mở cửa sổ ra leo lên, dựa lưng vào cửa ngủ. Hắn thật sự tò mò, y chưa bao giờ té lộn cổ ra ngoài bao giờ sao?
- Huynh nằm giường ngủ đi.
Vừa nói xong hắn liền hối hận, hình ảnh của mấy ngày trước ùn ùn hiện về. Hắn, chơi, ngu, rồi, có, đúng, không? Mà Văn Minh Ngọc không cho hắn cơ hội để hối hận, y ngay lập tức nhảy xuống đi tới chỗ hắn, dịch hắn vào trong rồi vô cùng tự nhiên nằm xuống.
Thẩm Bất Phàm: .....
Cũng quá là tự nhiên rồi, Minh Ngọc ca ca, ngươi không biết gì thì có thể tự nhiên như không nhưng ta rất chột dạ ngươi có hiểu hay không hả?
Nhưng hắn còn lâu mới dám nói ra miệng vì vậy dứt khoát im lặng luôn, hắn nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nhưng chưa giả vờ được một khắc thì hắn ngủ luôn, ngủ một cách dứt khoát không đề phòng.
Văn Minh Ngọc nằm bên cạnh nhìn Thẩm Bất Phàm đã ngủ say sưa, đứa nhỏ này là không đề phòng y làm ra chuyện gì, hay là đã mệt mỏi quá đây? Mặc kệ là vì sao, Văn Minh Ngọc dịch người vào trong, y dang tay để đầu Thẩm Bất Phàm gối lên vai chính mình ôm lấy hắn đi vào giấc ngủ.
Qua đi thật lâu Thẩm Bất Phàm rốt cuộc tỉnh dậy, cơ thể đã có thể cử động lại được, hắn mở mắt ra liền thấy mặt mình áp lên một khuôn ngực rắn chắc rộng lớn.
.....?!!!
Văn Minh Ngọc đang ôm hắn ngủ?!
Khoan đã, hình như là hắn ôm mới đúng, tay quàng qua vai của y, chân gác lên hông của y.
Khoan đã.... mẹ nó, chân hắn... gác, lên, đũng, quần của Văn Minh Ngọc aaaaa!
Cũng may mắn là Văn Minh Ngọc chưa có thức nếu không hắn không biết úp mặt vào đâu, mẹ nó y đang cương, là do sinh lý buổi sáng hay là do hắn gác đến cương đây hả?!!
Thẩm Bất Phàm hơi dịch người một chút, hắn cố gắng thu chân lại càng cảm thấy động chạm nhiều hơn, vật kia to lớn thế nào hắn đều có thể cảm nhận rõ. Hắn cứ vậy cạ tới cạ lui, đầu gối cứ rụt về rồi lại thụt ra mãi cho tới khi hắn nghe thấy được âm thanh trầm thấp ở bên tai mới căng cứng người không dám động đậy.
- Ngươi làm gì?
Hắn thật sự không có làm gì cả nhưng hiện giờ chính chủ bắt tận tay day tận mặt như thế này thì hắn giải thích có ý nghĩa gì sao? Có ý nghĩa sao?
- Ta.. ta phủi kiến!
Thẩm Bất Phàm hùng hồn đưa ra một lý do hết sức chính đáng sau đấy liền rút chân về, tay ở trên đũng quần Văn Minh Ngọc phủi phủi.
.....Nhưng mà hình như có cái gì đó không đúng, hắn lại chơi ngu rồi aaaa! Văn Minh Ngọc ngay lập tức bắt lấy tay hắn.
- Chơi vui vậy sao?
Không vui! Một chút cũng không vui! Hắn chầm chậm lắc đầu, không dám nhìn thẳng Văn Minh Ngọc cho nên chỉ liếc mắt ngước lên lén lén nhìn. Không hiểu sao hắn lại nhìn thấy Văn Minh Ngọc hình như rất vui vẻ, dọa hắn làm y vui như vậy sao? Ngay sau đó âm thanh của hệ thống đã chứng minh điều hắn nghĩ là đúng.
"Giá trị đi tìm chết: 9500.
Giá trị đi tìm chết: 9000.
...
Giá trị đi tìm chết: 6000.
Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Giá trị nghịch thiên hiện tại: 480.
Giá trị vạn nhân mê: 300.
Giá trị lão công bảo hộ: 1000."
Giá trị lão công bảo hộ gì gì đó sao lại đột nhiên tăng cao như vậy? Rồi hắn chợt nghĩ ra, là vì hắn là người bị yêu nam bắt đi, Lý Tư Mẫn không xảy ra chuyện gì cho nên mới đạt được giá trị cao như vậy. Hắn âm thầm thở ra một hơi, Tư Mẫn yên tâm đi, lão công nhất định bảo vệ muội tốt nhất có thể, không để bất kỳ một ai ức hiếp muội. Đợi khi Thẩm Bất Phàm này mạnh lên rồi thì ngay cả Văn Minh Ngọc cũng không còn là đối thủ, ta liền đá đít hắn đi thật xa tránh để muội chướng mắt y.
Thẩm Bất Phàm hùng hồn thề thốt mà không hay biết Văn Minh Ngọc đã sớm thu hết mọi biểu hiện vô tư này của hắn vào mắt, y khẽ liếm mép một cái, ánh mắt tối tăm.