Cát Lĩnh Nam lặng lẽ nhìn Yên Hoa Thánh Tộc một lần cuối rồi đưa đệ đệ Cát Diệu Chi rời đi. Y từ nhỏ đã nuôi trong lòng ý niệm bảo vệ đệ đệ là người duy nhất mang dòng máu thánh tộc còn sót lại, nhưng cũng bởi vì dòng máu thánh trong người đứa nhỏ này cho nên không ít lần bị hãm hại. Y nhìn đứa nhỏ đang bị trói nằm một góc trong xe ngựa, Cát Diệu Chi lúc này chỉ mới mười bốn tuổi, dung nhan non nớt nhưng lại tràn ngập dục vọng. Đứa nhỏ này là bị người hạ độc làm cho hóa rồ, gặp ai cũng sẽ nhào vào muốn cưỡng bức. Nếu là cưỡng nữ nhân còn dễ hiểu, những kẻ xấu kia lại làm cho Cát Diệu Chi trở thành một tên biến thái thích thượng nam nhân.
Y đưa Cát Diệu Chi đến một thôn nhỏ hẻo lánh, cũng có mời các danh y đến chữa trị nhưng không có cách nào trị được. Cát Diệu Chi không phải là mất hết thần trí, lúc độc chưa phát tác thì hoàn toàn có thể làm chủ chính mình, nhưng trong đầu vẫn luôn có ý niệm “muốn thượng mười nam nhân”. Cát Lĩnh Nam khẽ thở dài, y chẳng còn cách nào khác phải dùng thân hút độc của Cát Diệu Chi ra, mỗi ngày một chút, qua đi hơn bốn năm cũng chỉ hút đi được chưa đến hai thành độc dược.
Hai thành độc dược trong cơ thể Cát Lĩnh Nam y hoàn toàn có thể chế ngự được, chẳng qua giống như trúng một loại xuân dược loại nhẹ mà thôi, dùng tay cũng có thể giải tỏa được. Nhưng không ngờ một lần độc dược trong người y phát tác, y phải nhốt mình trong phòng tự giải quyết mất hai ngày, lúc ra ngoài thì Cát Diệu Chi đã đi đâu mất. Đến lúc tìm ra được thì Cát Diệu Chi đã gây ra phiền phức ở thôn Tứ Trùng đến tận mười mấy người.
Cát Diệu Chi tuy rằng trúng độc nhưng vẫn vô cùng thông minh, y giả trang nữ nhân để dụ nam nhân đến, cuối cùng thượng người ta đến chết đi sống lại, gây ra hậu họa còn khiến cho người ta sau này mỗi lần động dục đều sẽ như phát điên.
- Diệu Chi… Đệ gây ra phiền phức rồi có biết không? Ta nghe ngóng được thôn Tứ Trùng mời đến Văn Minh Ngọc đại sư huynh của Cao Sơn phái để diệt trừ đệ đó có biết không?
- Hừ. Còn không phải tại huynh nửa năm mới đem đến cho ta một người hay sao, bao nhiêu năm qua ta đâu có thỏa mãn chứ!
- Cũng không đến mức mới có chưa đến một tháng đã làm với mười mấy người, đệ đúng là…
Cát Lĩnh Nam đem xích sắt cố định Cát Diệu Chi lại, y không muốn đứa nhỏ này lại lợi dụng lúc y sơ hở mà chạy đi làm việc xấu nữa đâu. Với năng lực của Cát Diệu Chi thì sau nửa năm cũng có thể thoát ra được, trong thời gian đó chịu khó một chút, y sẽ tìm cách. Y biết được sư phụ của Văn Minh Ngọc là một dược sư y thuật cao thâm, nếu có thể đến được Cao Sơn thì khả năng Cát Diệu Chi chữa trị được cũng có thể xảy ra. Chỉ là y lúc này đã hóa yêu bởi vì hút phải gần đến ba thành độc dược của Cát Diệu Chi mà ra, không thể xông vào kết giới Cao Sơn được. Đây là cơ hội duy nhất.
Y rình rập ở nhà trọ Nhất Trùng mất mấy ngày, lựa người nhát gan nhất trong đám người đến từ Cao Sơn mà ra tay, chính là Thẩm Bất Phàm. Y cố làm ra vẻ giống như muốn thành thân với người này, chọc tức Văn Minh Ngọc, y nhìn thấy trong ánh mắt của Văn Minh Ngọc rõ ràng quan tâm nhất chính là đứa nhỏ này.
Cuối cùng đạt được ý nguyện, Văn Minh Ngọc quả nhiên tới.
Nhưng thật không may người này lại quá thông minh, phát hiện ra hết thảy mọi kế hoạch của y, nhưng cũng rất may mắn Văn Minh Ngọc không phải là hạng người không nói lý lẽ, Văn Minh Ngọc hứa với y sẽ chuyển lời đến sư phụ của chính mình chữa trị cho Cát Diệu Chi. Cát Lĩnh Nam vì vậy chấp nhận đi theo Văn Minh Ngọc trở về Cao Sơn, chỉ cần có một chút cơ hội để chữa trị cho Cát Diệu Chi thì y cũng sẽ làm.
- Cát Lĩnh Nam, người này là Cát Lĩnh Nam!
Y không ngờ là Thẩm Bất Phàm đối với tên của y lại gây ra bất ngờ đến như vậy, nhưng sa vào ánh mắt của y nổi bật nhất chính là nam nhân ngồi bên cạnh Thẩm Bất Phàm. Người này dung nhan đoan trang, ngồi nhấp từng ngụm trà, ăn bánh cũng thật nhã nhặn. Cát Lĩnh Nam chưa từng yêu ai, đây là lần đầu tiên y thấy rung động như vậy, y đã từng có suy nghĩ muốn lấy một người như vậy nhưng lại bởi vì Cát Diệu Chi xảy ra chuyện cho nên suốt bao nhiêu năm qua cũng không có thời gian để mà nghĩ đến chuyện yêu đương.
Cát Lĩnh Nam say mê nhìn Trang Thu Vũ vẫn không dành cho y một ánh mắt nào, mọi ánh nhìn của hắn đều dành cho Thẩm Bất Phàm ngồi bên cạnh.
- Thu Vũ huynh, đẹp có đúng không? Tặng cho huynh.
Trang Thu Vũ nhíu mày nhìn con chim được thắt bằng lá trước mặt, hắn không nhận cũng không bày ra biểu tình gì. Cát Lĩnh Nam trên đường đi cùng Văn Minh Ngọc trở về Cao Sơn có đi ngang qua chợ, nhìn thấy con chim được thắt đẹp như vậy liền nghĩ tới việc mua tặng Trang Thu Vũ, nhưng hắn một ánh nhìn cũng không dành cho.
- Vậy cái này thì sao?
Cát Lĩnh Nam đưa ra một con ngựa gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ. Lần này Trang Thu Vũ không có bày ra vẻ mặt vô cảm như vừa rồi, hắn đưa tay nhận lấy.
- Cảm ơn.
Cát Lĩnh Nam còn chưa kịp vui mừng thì Trang Thu Vũ đã đem ngựa gỗ đặt vào trong tay Thẩm Bất Phàm đang làm ra vẻ mặt thích thú. Cát Lĩnh Nam siết chặt nắm tay, xem ra, muốn có được Trang Thu Vũ trước mắt phải loại trừ Thẩm Bất Phàm này mới được.