Thương Uyên giới có tổng cộng chín đại cấm khu.
Từ thời đại thần thoại chúng đã đứng sừng sững cho tới bây giờ, mãi mãi trường tồn, chưa bao giờ gặp qua biến cố gì.
Nhưng bây giờ một ngôi mộ gần như có thể xưng là Đại Đế cấm khu đã an nghỉ vô số năm, giờ phút này lại bị rung chuyển, tựa như có thần ma ở trong từng ngôi mộ la hét, rít gào.
“Hắn...... đến...... rồi!”
“Hắn...... không...... bị...... quy...... tắc...... thiên...... địa...... trói...... buột!”
“Thiên...... Đạo! Mạt...... thế...... của...... ngươi...... đến...... rồi!”
Trong một cỗ quan tài bằng đồng thau cực lớn nằm ở chỗ sâu nhất của ngôi mộ này truyền đến tiếng cười khàn khàn, giọng nói đứt đoạn nối tiếp nhau tràn ngập vẻ điên cuồng.
U Đô thành, một trong chín đại cấm khu cũng có quỷ thần đang phập phồng, y như là lệ quỷ đang cười, vô cùng âm trầm khủng bố.
Tại các đại cấm khu như Trảm Thần Đài, Tiên Ngục, Ôn Nhu Hương, Anh Hùng Mộ,… cũng đang bộc phát động tĩnh trước nay chưa từng có.
“Chẳng lẽ các đại cấm khu im ắng ức vạn năm tuế nguyệt sắp thức tỉnh rồi?"
Đám cự đầu Ma đạo ở chung quanh cấm khu Thái cổ hoàng tộc đều hoảng sợ không thôi.
Thậm chí ngay cả Đại Thánh, Chuẩn Đế đã mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện cũng lâm vào kinh hãi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã tới gần ngày Huyết Quật lại bị mở ra.
Ầm ầm ầm!!!
Huyết Vân vẫn đang cuồn cuộn không ngừng, càng ngày càng điên cuồng.
Một màn này để cho Lang Bạt lão ma nhìn thấy mà da đầu tê dại.
Hai phe chính ma và một số thế lực lớn khác cũng có loại cảm giác sởn gai ốc.
“Hơn hai mươi ngày rồi mà huyết vân còn chưa tan! Thiên kiếp có thời gian dài nhất cũng không hơn hai mươi ngày a!”
Đùng!!!
Theo một đạo huyết sắc lôi điện đánh xuống, toàn bộ huyết vân tán loạn ở trong không trung, rốt cục biến mất khỏi thiên địa.
Quy tắc thiên đạo không cho phép phàm thể tu hành nhưng cũng chỉ giới hạn trong quy tắc, không thể hủy diệt phàm thể đã bước vào con đường tu hành.
“Tiêu Dao vậy mà thật sự thành công!”
Nhìn thấy một màn này, Tứ Tổ kích động không thể tự kiềm chế.
Nhưng hắn kích động mà đồng thời cũng cảm thấy bất an.
Dị tượng kinh khủng này hiện ra chứng tỏ con đường tu hành của Tiêu Dao sẽ gian nan hơn tất cả mọi người từ cổ chí kim, mà thân thể của hắn so với bất kỳ đạo thể hay thần thể nào đều cường đại hơn.
“Một phàm thể vậy mà có thể bước vào con đường tu hành! Tiểu tử kia rốt cuộc đã tu luyện như thế nào?”
"Thật không thể tưởng tượng nổi! Chờ hắn đi ra vừa nhìn liền biết!"
Hai mắt Lang Bạt lão ma lóe lên tinh quang, nhìn chằm chằm Huyết sơn.
Ngoại trừ hắn ra thì đám cự đầu ma đạo còn lại cũng nhìn chăm chú, hận không thể lập tức nhìn thấy Diệp Tiêu Dao để nhìn thấu đến cùng.
Bọn hắn rất tò mò về đứa trẻ tám tuổi này.
Đám người chính đạo cũng giống như thế.
Lúc này tại bên trong Huyết Sơn, không ai nhìn thấy dị tượng trên bầu trời.
Diệp Tiêu Dao tuy có cảm ứng nhưng cũng không biết tình huống cụ thể.
Trải qua hơn hai mươi ngày gian nan phá ải, hắn rốt cục tại tầng hai mươi bảy của Hắc Tháp đứng lên, nội thị đan điền.
Trong đan điền của hắn bóng tối vô tận đã bị bạch quang mông lung chiếu rọi, chân khí màu trắng bàng bạc lưu chuyển trong cơ thể hắn hỗn hợp với thiên địa nguyên khí và còn mang theo một tia đỏ sẫm.
Đây là biểu tượng của Huyết Tiên đạo thể!
Điều này làm cho Diệp Tiêu Dao có cảm giác lực lượng mạnh mẽ, so với lúc hắn ở Thức Tỉnh Cảnh còn cường đại hơn gấp đôi.
“May cho ta là đã thôn phệ được một tên Huyết Tiên đạo thể Đại Thành, nếu không chất lượng tu vi của ta hiện tại sợ là ngay cả đạo thể bình thường cũng không bằng.” Diệp Tiêu Dao cảm khái muôn vàn.
Tu vi chính là gốc rễ của tu sĩ, hắn biết rõ phàm thể cho dù bước vào con đường tu hành thì chân khí trong cơ thể cũng sẽ không thể sánh bằng so với những thể chất khác.
Nhưng Hỗn Độn Tiên Ma Công đã cho hắn vô hạn khả năng.
“Hiện tại chân khí của ta so với những đạo thể kia còn mạnh hơn một phần!”
"Nếu như ta lại thôn phệ đạo thể hay thần thể khác, ta tin tưởng chân khí của ta sẽ có chất lượng càng thêm cường đại!"
Ánh mắt Diệp Tiêu Dao lóe lên tinh quang, vô cùng chờ mong nói ra.
Đây chính là một trong những sự khủng bố của Hỗn Độn Tiên Ma Công.
Diệp Tiêu Dao vẫn có cảm giác khó chịu, hắn cảm giác bốn phương thiên địa nguyên khí vô cùng bài xích hắn, tựa như hắn không được thiên địa dung chứa.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn hao phí thời gian dài như vậy mới có thể bước vào con đường tu hành.
“Xem ra cảnh giới của ta càng cao thì loại cảm giác này sẽ càng rõ ràng!” Diệp Tiêu Dao cười nói, vì hắn đối với chuyện này không thèm để ý chút nào.
Muốn loại trừ ta sao?
Vậy ta sẽ trực tiếp cướp đoạt!
Tựa như lúc trước thiên địa nguyên khí cùng năng lượng Thanh Liên muốn thoát ra khỏi cơ thể Diệp Tiêu Dao thì liền bị hắn cứng rắn luyện hóa thành lực lượng của hắn. Mà đã là lực lượng của hắn thì sẽ không thể thất thoát.
Diệp Tiêu Dao rốt cục đã hiểu được vì sao từ cổ chí kim Đại Đế lại khẳng định phàm thể không cách nào bước vào con đường tu hành, bởi vì không một ai có thể chịu đựng được loại cảm giác thiên địa bài xích này.