Trần Khánh dở khóc dở cười đáp: "Tôi chỉ là một bác sĩ trung y phổ thông bình thường thôi, có thể mang thân phận gì chứ?"
Lâm Hòa Hải không tin: "Anh đừng trêu chọc tôi nha, rõ ràng là người vừa rồi rất tôn kính anh đó. Theo tôi suy đoán, khẳng định là y thuật của anh rất cao minh, đúng không nào?"
Trần Khánh cười nói: "Cũng tạm thôi."
Lâm Hòa Hải nói: "Kỳ thật, tôi theo học thầy nhiều năm như vậy, cũng từng trị liệu cho không ít người bệnh, nhưng còn không đạt tới trình độ chỉ dựa vào danh tiếng đã khiến người ta chủ động chạy tới tìm mình xem bệnh. Phỏng chừng anh đã bắt đầu học trung y từ lúc còn rất nhỏ?"
Trần Khánh gật gật đầu: "Tôi học từ lúc sáu, bảy đi, tới nay cũng ngót nghét mười chín năm rồi."
Lâm Hòa Hải đã hiểu: "Khó trách, anh học sớm hơn tôi tới ba, bốn năm."
Nghe được thông tin này, cuối cùng cảm xúc trong lòng Lâm Hòa Hải cũng cân bằng trở lại.
Bởi vì ba, bốn năm sau, hẳn là gã cũng có thể trở thành một vị bác sĩ rất có danh tiếng trong Minh Nhân Đường rồi.
Hai người trò chuyện một lát, thời gian phỏng vấn đã tới rồi.
Nhậm Đại Vĩ đi tới xác nhận danh sách với mọi người một chút, sau khi biết toàn bộ những ứng cử viên đều đã đến đủ, gã lập tức điểm danh, điểm đến người nào, đối phương sẽ rời khỏi phòng học lớn này, đi vào văn phòng nhỏ bên cạnh, toàn bộ những người ngồi bên trong đều là ban giám khảo của buổi phỏng vấn ngày hôm nay.
Trong ban giám khảo lần này, có nhân viên chính phủ, ví dụ như lãnh đạo ủy ban y tế Giang Hạ, hiệu trưởng trường học, còn có chuyên gia trung y thâm niên, như Quách Bạch Gia và học trò của ông.
Sau khi từng vị bác sĩ trung y lần lượt rời khỏi phòng, sau khi Lâm Hòa Hải bên cạnh Trần Khánh cũng đi ra ngoài, không đến mười phút tiếp theo, hắn cũng nghe được tên mình.
"Trần Khánh, đến cậu rồi, mau tới đi."
Trần Khánh nghe tiếng, nhanh chóng đứng dậy rồi đi ra ngoài, nhưng còn chưa bước vào cửa, hắn đã nhìn thấy Lâm Hòa Hải vừa phỏng vấn xong, đang đứng ngoài hành lang, chớp mắt với mình.
Trần Khánh cười cười, lập tức đi vào văn phòng phỏng vấn, nhưng ở thời điểm hắn đi vào, đưa mắt nhìn về phía ban giám khảo, vẻ mặt lập tức chuyển thành thú vị.
Quách lão, viện trưởng Khổng, công cụ nhân [1] của ủy ban y tế Phan Tịnh Tịnh, hiệu trưởng Lưu Phúc Lý...
Hay rồi, tất cả đều là người quen!
[1] : Công cụ nhân là người giúp đỡ người khác mà không cần gì hết, cho nên thường bị người ta sử dụng như một thứ công cụ hình người.
“Xin chào các vị lãnh đạo.”
Sau khi Trần Khánh tiến vào, hắn lập tức mở miệng chào hỏi mọi người, và ngồi xuống vị trí của người phỏng vấn.
Chờ tới lúc ban giám khảo nhìn thấy Trần Khánh, vẻ mặt mỗi người lại phát sinh những phản ứng khác nhau, nhưng có một điểm chung, là mọi người đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong lúc nhất thời không biết nên mở đầu như thế nào.
Bởi vì với hắn, phỏng vấn kiểu này có thực sự cần thiết hay không?
“Khụ khụ, cái kia, Quách lão, ông có gì muốn hỏi không?” Lãnh đạo ủy ban y tế Lục Vinh nhìn về phía Quách Bạch Gia.
Với danh tiếng trước mắt của Trần Khánh ở Giang Hạ, nếu hắn còn không đủ tư cách dạy trung y ở trường tiểu học, chỉ sợ bọn họ còn phải đào thải rất nhiều người vừa vượt qua phỏng vấn trước đó rồi.
Nhưng lý là lý như vậy, còn chuyện lại không làm như thế được, nói cho cùng, chuyên gia trung y người ta cũng ở đây rồi, vẫn phải trưng cầu ý kiến của ông ấy một chút, không phải thế sao?
Quách Bạch Gia cười cười: “Được, vậy tôi sẽ hỏi một vấn đề.”
“Trần Khánh, nếu để cậu đảm nhiệm chức vụ giáo viên trung y này, cậu có dựa theo nội dung trong sách giáo khoa để dạy cho bọn nhỏ không?”
Chuyện này…
Quách lão đang cố ý làm khó dễ hả?
Mấy người Lục Vinh có chút lo lắng.
Phải biết rằng, tài liệu giảng dạy trung y kia chính là tác phẩm do nhóm đại sư danh y Quách lão bọn họ biên soạn, hàm lượng vàng tuyệt đối cao.
Nói đơn giản là dựa theo nội dung trên đó để dạy, chắc chắn không sai.
Nhưng nếu Quách lão đã hỏi vấn đề này, đương nhiên câu trả lời không thể đơn giản như vậy được.
Vấn đề là nên trả lời như thế nào để vừa có thể làm Quách lão hài lòng, vừa không đi chệch khỏi nội dung cốt lõi của vấn đề?
Đây là một cái bẫy!
Trần Khánh nghe được vấn đề này, lại chẳng chút do dự đã mở miệng đáp: “Sẽ không.”
Hai chữ này vừa nói ra, mấy người Lục Vinh liền nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây là… cậu ấy vừa giẫm thẳng vào mìn rồi sao?
Bọn họ thực sự không ngờ Trần Khánh lại trả lời dứt khoát như vậy.
Quách Bạch Gia cười nói: “A, vậy cậu muốn dạy như thế nào?”
Trần Khánh nói: “Điều này còn phải xem bọn nhỏ muốn học như thế nào đã.”
Trong mắt Quách Bạch Gia lóe lên tinh quang: “Khả năng tới đâu thì dạy tới đó?”
Trần Khánh nói: “Ngài có thể nghĩ như vậy cũng được.”
Quách Bạch Gia cười nhìn về phía Lục Vinh: “Ha ha ha, chủ nhiệm Lục, tôi hỏi xong rồi, tôi cảm thấy cậu ấy rất thích hợp, anh thì sao?”
Ách…
Lục Vinh lập tức nghẹn lời, chẳng lẽ vấn đề kia hoàn toàn không có bẫy ư? Ông ấy còn cho rằng Quách Bạch Gia muốn cố ý gây khó dễ cho Trần Khánh một chút cơ.
Nhưng nếu bên này đối phương đã gật đầu, Lục Vinh cũng không còn gì để nói nữa, sau khi hắng giọng một cái, ông ấy lập tức cười cười nhìn về phía Trần Khánh: “Trần Khánh, chúc mừng cậu đã trúng tuyển, tuy công việc này không có biên chế giáo viên, nhưng vẫn có đãi ngộ cơ bản nhất là tiền lương. Chờ sau khi trường học chính thức phát thông báo cho cậu, cậu có thể đến giảng dạy rồi. Tuy tạm thời chúng tôi còn chưa xác định được cụ thể là cậu sẽ dạy lớp nào, cấp nào, nhưng chương trình học cũng không nhiều lắm, một tuần hai tiết, nếu cậu có vướng mắc về mặt thời gian, cũng có thể thương lượng với hiệu trưởng Lưu của chúng ta, ông ấy có thể nhờ phòng giáo vụ phối hợp điều chỉnh thời gian khóa học giúp cậu.”
Quả nhiên là chuyện đặc thù cần dùng biện pháp đặc thù.
Bởi vì sau khi phỏng vấn xong, đối phương đã lập tức khằng định có thể tạo điều kiện phối hợp, nhằm sắp xếp thời gian giảng dạy thích hợp nhất cho hắn, từ trước khi khai giảng rồi.
Trần Khánh nói: “Như vậy, cứ sắp xếp lịch giảng dạy cho tôi vào thứ ba và thứ năm trong tuần, hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Lưu Phúc Lý gật đầu nói: “Được, để tôi sắp xếp.”
Lục Vinh thấy vậy cũng cười nói: “Buổi phỏng vấn hôm nay đã kết thúc, bác sĩ Trần, cậu có thể trở về nghỉ ngơi.”
Trần Khánh gật đầu, sau khi đơn giản nói lời tạm biệt với mọi người, hắn nhanh chóng rời khỏi văn phòng.