Trần Khánh mơ màng mở mắt, hắn chợt phát hiện bản thân vừa bước vào một vùng không gian rất kỳ lạ.
Nói là vùng không gian, kỳ thật nó chỉ là một khối vật thể hình trứng, vừa vặn bao bọc toàn bộ thân thể hắn lại, giống hệt như trứng gà nhưng với kích thước của trứng khủng long.
Xung quanh hắn là một dạng vật chất trong suốt, kỳ lạ, với năm luồng ánh sáng có năm màu khác nhau, hệt như những ngôi sao, đang không ngừng quay xung quanh người hắn.
Đỏ, xanh, đen, trắng và vàng.
Đột nhiên…
“A, hắn tỉnh lại rồi kìa.”
“Này ngươi ngủ hơi lâu đấy.”
“Chúng ta muốn trở về nhà.”
“Đúng vậy.”
“Ta không có ý kiến.”
Trần Khánh mờ mịt hỏi: “Các ngươi là ai? Nhà của các ngươi ở đâu? Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Chúng ta vốn là phần tinh hoa bên trong ngũ tạng của ngươi đó. Nhà của chúng ta… một lát nữa ngươi sẽ biết thôi.”
“Ngươi ngủ khá lâu, chúng ta cũng không biết là bao lâu nữa.”
Trần Khánh cười nói: “À xin chào. Các ngươi có biết chúng ta đang ở đâu không?”
“Chúng ta không biết, nhưng thời gian sắp đến rồi, chỉ cần chờ một chút ánh sáng nữa thôi.”
Trần Khánh ngơ ngác hỏi: “Ánh sáng gì cơ?”
Cùng lúc đó, phần vỏ trứng xung quanh đột nhiên biến thành màu đen huyền ảo, tựa như đêm tối, bên trên lại có những điểm tròn lấp lánh, tựa như ánh sao.
“Thời gian đến rồi!”
“Chúng ta chuẩn bị về nhà đây.”
Năm luồng ánh sáng tự xưng là tinh hoa ngũ tạng đột nhiên chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn, chúng lao thẳng về phía nhau, không ngừng xoáy tròn, xoáy tròn, cuối cùng biến thành một hạt giống nhỏ trong suốt, tuyệt đẹp.
Ngay khi hạt giống nhỏ nọ được hình thành, những điểm sáng trên vỏ trứng càng thêm rực rỡ, chói mắt.
Rất nhanh, tựa như chúng đã sáng đến một điểm cực hạn nào đó, rồi bóc tách khỏi vỏ trứng, biến thành hàng nghìn hàng vạn những điểm sáng lấp lánh, lao mình về phía hạt giống nhỏ kia.
Hạt giống nhỏ nhận được chất dinh dưỡng, nhanh chóng lớn lên, dần dần biến thành hình một đóa hoa sen long lanh, lấp lánh.
Đóa hoa sen kia càng ngày càng lớn, lớn tới mức vượt ra bên ngoài vỏ trứng, đồng thời bao trọn cả Trần Khánh và quả trứng nọ vào trong mình.
Rồi… quả trứng vỡ ra.
Trần Khánh xuất hiện bên trong đóa hoa sen ấy.
Thông qua từng cánh hoa mỏng manh, trong suốt, hắn nhìn thấy khung cảnh xung quanh mình.
Nơi này… hệt như một phòng thí nghiệm khoa học, được kết hợp bởi hai màu trắng và đen, sang trọng, tinh tế!!!
Đóa hoa sen đang chứa hắn ở bên trong đang đứng sừng sững trên một cái đài cao.
Rốt cuộc, đây là đâu chứ?
Đột nhiên…
“Cậu thanh niên gì đó ơi, đứng dậy thôi, ngay bên cạnh cậu có quần áo đấy. Ừm… nếu cậu không thích mặc bộ quần áo đó cũng được, chỉ cần suy nghĩ kiểu quần áo mà mình thích, nó sẽ tổ hợp lại theo đúng yêu cầu của cậu.”
Ai… là ai đang nói vậy?
Đến lúc này, Trần Khánh mới nhìn thấy bên dưới đài cao kia, có một nhóm người, già trẻ lớn bé, phương Tây phương Đông… đủ cả.
Hóa ra bọn họ tập trung hết bên dưới đài cao, nên vừa nãy, hắn phóng tầm mắt nhìn ra xa mới không phát hiện được.
Khoan đã, người nọ vừa nhắc đến cái gì nhỉ?
Quần áo…
Trần Khánh hốt hoảng nhìn xuống người mình, đúng là… trần như nhộng. Hắn vội vàng vơ lấy bộ quần áo bên cạnh, mặc vào người.
Ừm… là một bộ Hán phục, cũng không đến nỗi phải thay đổi.
Hắn mặc quần áo xong, lại nhanh chóng bước xuống đài. Bông hoa sen nọ như một thứ ảo ảnh, không hề ngăn cản hắn bước xuyên qua nó. Nhưng cái đài cao bên dưới lại là thực thể.
Chẳng lẽ đây là phòng thí nghiệm nghiên cứu không gian đa chiều nào đó?
Không, nói là phòng thí nghiệm thì quả trứng vừa nãy đâu?
Và vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Ký ức cuối cùng hắn còn nhớ đó là hắn ngồi trên ghế bành, đang nói chuyện với Đinh Đinh Đang Đang nhà Hứa Văn Diệu, đột nhiên…
Đúng, chẳng phải hắn đã chết rồi sao?
Vậy, nơi này là… Địa Phủ? Không, nhìn giống Thiên Đàng hơn, nhưng hắn có theo đạo Thiên Chúa đâu mà được lên Thiên Đàng. Thêm nữa, là Thiên Đàng sao không có thiên sứ, lại có một đống người thế này?
Ôm theo một bụng nghi hoặc, Trần Khánh bước xuống dưới đài, lập tức mở miệng chào hỏi: “Chào mọi người, xin hỏi nơi này là đâu vậy?”
Tất cả mọi người đều gật đầu cười với hắn.
Một vị lão tiên sinh đứng trước đám đông, chợt mở miệng cười nói: “Chúng ta cũng không biết nó tên là gì, nên đã tự đặt cho nó một cái tên là ‘Phòng thí nghiệm’. Cậu tên là Trần Khánh đúng không? Xin chào, ta tên là Tôn Tư Mạc.”
Vừa nghe đến đây, Trần Khánh lập tức sửng sốt. Đúng là… ngoại hình của vị lão tiên sinh này rất giống hình tượng Tôn Tư Mạc trong tranh vẽ. Nhưng…
Hắn không nhịn được, khẩn cấp mở miệng hỏi: “Xin hỏi lão tiên sinh, người có biết cái tên Thiên Kim Yếu Lược, Thiên Kim Dược Phương không?”
Vị lão tiên sinh khẽ vuốt râu, mỉm cười nói: “Đầu óc nhanh nhạy đó, đúng là người trẻ tuổi mà. Cậu không nhớ lầm đâu, đó chính là tác phẩm của ta.”
Trần Khánh không nhịn được, vội vàng hỏi: “Lão tiên sinh, rõ ràng cháu còn nhớ mình đã rời khỏi thế gian rồi, khi tỉnh lại đã xuất hiện ở nơi này, chẳng hay đây có phải là Địa Phủ hay không?
Tôn Tư Mạc cười cười, nói: “Đây không phải Địa Phủ. Ít nhất là theo ta nghĩ thế. Được rồi, để ta nói cho cậu hiểu nhé.”
“Thứ nhất, đóa hoa sen vừa đưa cậu đến nơi này chính là phần quan trọng nhất của nơi đây. Tất cả chúng tôi đã từng bước ra từ nơi đó. Chúng tôi gọi nó là Tiên Chủng. Ta nhận được Tiên Chủng khá muộn, nên lúc xuất hiện ở nơi này mới có dáng vẻ của một ông lão thế này, còn cậu nhận được Tiên Chủng khá sớm, nên khi xuất hiện ở đây, mới có dáng vẻ của một thanh niên.”
“Trên thực tế, Tiên Chủng giống như một Big Data. À, đừng ngạc nhiên vì sao ta lại biết được chuyện này, hà hà, trên thực tế, chúng ta xuất hiện ở nơi này, tuy là một không gian riêng biệt nhưng lại có liên kết cực kỳ chặt chẽ với thế giới bên ngoài kia nha. Chúng ta có thể quan sát thế giới thông qua những hình ảnh này.”
Nói đến đây, lão tiên sinh Tôn Tư Mạc đột nhiên phẩy tay một cái, trước mặt ông nhanh chóng xuất hiện một màn ảnh, bên trên đó là một tấm bản đồ phẳng của thế giới, hệt như Google Maps vậy.
Làm xong chuyện đó, lão tiên sinh Tôn Tư Mạc lại nói tiếp: “Thông qua thứ này, chúng ta có thể quan sát bất cứ chuyện gì mà chúng ta muốn. Đương nhiên, nó cũng có một chút hạn chế về hình ảnh nhạy cảm, nhưng mà những người được Tiên Chủng lựa chọn, đều có nhân phẩm tốt, và quá trình thử thách để xuất hiện tại nơi này, cũng không đơn giản. Ừm… ít nhất là những người như chúng ta yêu nghiên cứu khoa học hơn những thú vui tầm thường khác.”
Trần Khánh không nhịn được lập tức hỏi: “Thưa lão tiên sinh, như vậy hệ thống kia chính là Tiên Chủng? Và những kỹ năng mà cháu học được chính là dữ liệu được lưu lại trong Tiên Chủng? Như vậy, những dữ liệu nọ đến từ đâu? Tiêu chuẩn được Tiên Chủng lựa chọn là gì? Và người nhận được Tiên Chủng phải trải qua những gì mới được xuất hiện tại nơi này?”
Lão tiên sinh Tôn Tư Mạc cười nói: “Đúng là một tên nhóc ham học hỏi. Để ta giải đáp cho cháu nghe nhé.”
“Hệ thống mà cháu nhận được không phải Tiên Chủng, nó chỉ là một dạng biểu hiện của Tiên Chủng để phù hợp với mỗi một người được lựa chọn mà thôi. Lấy ví dụ như những thời kỳ lịch sử khác nhau, hình thái biểu hiện của nó cũng sẽ khác nhau. Có khi là một người thầy trực tiếp giảng dạy, có khi là món bảo vật mang đến thật nhiều tài nguyên để người sở hữu nó có thể thoải mái nghiên cứu, vận hành, có khi chỉ đơn giản là một quả táo rơi thẳng xuống đầu nhưng lại đủ khả năng gợi lên linh quang của nhà khoa học nọ…”
“Cháu có thể hiểu, Tiên Chủng là một loại tiềm năng được trao cho người nó lựa chọn, và nó sẽ dựa vào rất nhiều yếu tố để hỗ trợ đối phương thành công trên con đường sự nghiệp của mình. Người được nó lựa chọn không chỉ giới hạn trong lĩnh vực trung y như cháu và ta, ngược lại nó bao hàm cực kỳ nhiều lĩnh vực khác nhau. Mỗi một thời kỳ, nó sẽ tự lựa chọn lĩnh vực cho mình, bởi vậy mà trên thế giới này có rất nhiều thiên tài, trên mọi lĩnh vực.”
“Những kỹ năng mà cháu, cũng như những người khác học được, đều xuất phát từ nền khoa học của toàn thế giới, và được chúng ta, những con người đi trước nhập vào kho dữ liệu khổng lồ của Tiên Chủng. Trên thực tế, mỗi ngày chúng ta đều đang nghiên cứu, chúng ta say mê nghiên cứu cũng như thích thú được khám phá những tri thức mới lạ mà con người trên thế giới kia ngày ngày sáng tạo nên.”
“Như một vòng tuần hoàn khép kín, chúng ta ở trên này nghiên cứu, nhằm thúc đẩy tiến độ trưởng thành của Tiên Chủng, chờ Tiên Chủng chín muồi, nó sẽ lựa chọn một người trên thế giới kia, dùng những kiến thức chúng ta đã nạp vào bên trong nó, để hỗ trợ đối phương cống hiến cho thế giới bên dưới. Cùng lúc ấy, những con người khác của thế giới bên dưới, lại không ngừng học tập nghiên cứu, sáng tạo, phát minh, để những con người như chúng ta ở trên này tham khảo, học tập. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, thúc đẩy nhau cùng phát triển.”
Trần Khánh nghe đến đây, lập tức nắm bắt được một điểm mấu chốt: “Thưa lão tiên sinh, ông vừa nói là Tiên Chủng cũng có tiến độ trưởng thành ư? Nó là cái gì vậy?”
Lão tiên sinh Tôn Tư Mạc bật cười nói: “À… Sau khi nó hoàn tất một chu kỳ ở thế giới bên dưới kia, thường là một chu kỳ sẽ kéo dài chừng 81 năm, nó sẽ quay trở lại nơi này, rơi vào trạng thái ngủ đông, chờ những người như chúng ta nghiên cứu, phát minh ra thành tựu, lấp đầy tiến độ của nó.”
“Trước khi tiến vào nơi đây, cậu có nhìn thấy năm luồng sáng năm màu đúng không? Tiên Chủng hiện tại đang ở trong hình thái ngủ đông, tương đương với một bông hoa sen trong suốt. Khi tiến độ đầy, nó sẽ phân tách thành năm luồng sáng nọ và bay xuống thế gian, nhập vào thân thể người được chọn. Cháu có biết chúng nó là gì không?”
Trần Khánh lập tức trả lời: “Lúc ấy, chúng nó có nói mình là tinh hoa ngũ tạng của cháu.”
Lão tiên sinh Tôn Tư Mạc gật đầu nói: “Đúng rồi, nhưng trước đó, chúng nó không biết nói chuyện như vậy đâu. Đây là nghiên cứu mới nhất của lão Biển Thước đó. Lão nghĩ rằng, nếu ngũ tạng của chúng ta cũng có thể nói chuyện, và trực tiếp cảnh báo cho chủ thể của nó hoặc bác sĩ điều trị biết chúng nó đang cảm thấy như thế nào, chẳng phải mọi người sẽ biết cách chăm sóc sức khỏe của mình hơn sao? Chẳng phải đám bác sĩ chúng ta cũng sẽ chữa bệnh dễ dàng hơn sao? Chuyện ngũ tạng của cậu biết nói chuyện là thành công bước đầu của lão ấy đó. Từ đây đến mục tiêu còn dài lắm, nhưng coi như thành tựu đã rất xuất sắc rồi.”
Trần Khánh không khỏi cảm thán nói: “Lão tiên sinh thật tài giỏi, không biết lão tiên sinh đang ở đâu ạ? Từ nhỏ cháu đã mong muốn được gặp và trò chuyện cùng mọi người rồi.”
Lão tiên sinh Tôn Tư Mạc nói: “Cháu có nhìn thấy những căn phòng màu trắng ở xung quanh nơi này không? Chúng chính là phòng nghiên cứu riêng dành cho mỗi người trong số chúng ta. Những người đang có mặt tại đây đều đã hoàn thành bước nghiên cứu mấu chốt, mới rời khỏi phòng thí nghiệm ra bên ngoài thư giãn một chút. Những người không xuất hiện tại nơi đây là vì bọn họ đang trong giai đoạn nghiên cứu. Hà hà, chúng ta vốn là những kẻ cuồng nghiên cứu học hỏi mà…”
“Cậu cũng vậy còn gì? Thông qua Tiên Chủng, chúng ta có thể xem xét quá trình và những thành tựu trong cuộc đời trước kia của cậu. Một người thường xuyên ôm cuốn sách y học trên tay như cậu, rất là hợp khẩu vị của ta nhé.”
Trần Khánh ngượng ngùng cười cười: “Đã để lão tiên sinh chê cười rồi.”
Lão tiên sinh Tôn Tư Mạc cười nói: “Lại nói về tiêu chuẩn lựa chọn của Tiên Chủng, theo ta, nó thường xuyên lựa chọn những người vừa thông minh, vừa ham học hỏi và có phẩm chất tốt. Ta chỉ đoán được vậy thôi, còn yêu cầu nào khác thì không biết. Nhưng ta lại biết yêu cầu để xuất hiện tại nơi này. Chắc hẳn cháu cũng nhìn thấy hạng mục thành tựu trong hệ thống của cháu nhỉ? Chỉ khi thành tựu đầy, Tiên Chủng mới mang cháu đến nơi đây.”
“Đương nhiên, thành tựu rất khó để hình dung cụ thể, chỉ hiểu đơn giản là những việc làm của chúng ta, giúp ích được cho rất nhiều người, nhưng chỉ một mình chúng ta cống hiến thôi thì chưa đủ, chúng ta còn phải truyền kinh nghiệm và học thức của mình lại cho đời sau nữa. Lấy ví dụ như mấy cuốn sách của ta, tri thức của lão Biển Thước, Ngũ Cầm Hí của lão Hoa Đà, Bản Thảo Cương Mục của lão Lý Thời Trân…”
“Đó chỉ là lĩnh vực trung y thôi nhé, trong cộng đồng của chúng ta ở nơi này còn có rất nhiều nhà khoa học, chuyên gia trên đủ mọi lĩnh vực nữa cơ. Chúng ta cũng thường xuyên giao lưu học hỏi bọn họ. Về sau, khi cháu quen với mọi người ở nơi này cháu cũng sẽ biết thôi.”
“Bởi vậy, đạt được thành tựu rất khó, và chỉ giới hạn trong một chu kỳ nhất định của Tiên Chủng thôi, nên không phải ai cũng có thể xuất hiện tại nơi này.”
“Được rồi, những gì cần nói, ta đã nói cho cháu nghe cả. Hà hà, trong quãng thời gian tồn tại ở nơi này, lão phu đã làm hướng dẫn viên cho khá nhiều người rồi đó. Rất vui được gặp cháu ở nơi này.”
Trần Khánh ôm theo cõi lòng rung động không thôi khi vừa được tiếp nhận quá nhiều thông tin như vậy, hắn lễ phép cảm ơn lão tiên sinh rồi bước tới chào hỏi từng người đang có mặt tại nơi này.
Có thể kể ra đủ những cái tên lẫy lừng trong lịch sử như Albert Einstein, Nikola Tesla, Marie Curie, Charles Darwin, Leonardo de Vinci… xuất hiện tại nơi này.
Đúng như lão tiên sinh Tôn Tư Mạc nói, những con người đã từng cống hiến rất lớn cho thế giới, đều có cơ hội được xuất hiện tại nơi đây, tiếp tục nghiên cứu và thúc đẩy Tiên Chủng.
Tiên Chủng cũng như một phần mềm dạy học dành riêng cho bọn họ, bọn họ có thể truyền kiến thức, kinh nghiệm của mình vào Tiên Chủng để nó đi tìm một thiên tài đời sau khác, làm một đứa học trò đủ tiêu chuẩn đạo đức, đủ khả năng thay bọn họ mang những kiến thức kia về với quê hương của bọn họ là Trái Đất.
Đứa học trò ấy sẽ thay bọn họ làm những điều bọn họ còn đang ấp ủ và thực hiện dở dang tại thế giới kia.
Hắn không biết Tiên Chủng là gì, nó có giống Thiên Đạo mà những nhà văn thường nhắc đến trong tiểu thuyết của bọn họ hay không, nhưng hắn biết những con người đang có mặt ở nơi này chính là những vì sao, vẫn thường ngày quan sát thế giới, thường ngày ảnh hưởng đến thế giới dưới kia.
Hiện giờ, hắn cũng trở thành một vì sao trên đó.
Và tiếp sau đây, hắn - một trong số rất nhiều học trò của những con người vĩ đại trên đây, sẽ tiếp nối bước chân bọn họ, tiếp tục nghiên cứu, sáng tạo, tiếp tục làm công việc hắn yêu thích, chờ một ngày nào đó, Tiên Chủng sẽ mang toàn bộ những gì hắn có, chuyển xuống một con người dưới kia, để đối phương đi hoàn thành những gì hắn và những con người trên này đang ấp ủ.
Bọn họ đã mất đi nhưng trên thực tế vẫn còn tồn tại mãi mãi…