Diễn giải thì dài, nhưng chung quy lại chỉ cần tóm tắt bởi một dòng thôi, khi bác sĩ cảm nhận được Khí Chí, là có thể rút châm!
Căn bản là không có một chút nội dung cứng nhắc nào hướng dẫn bác sĩ cần phải lưu châm ba mươi phút như vừa nói.
Cho nên, thoạt nhìn cứ tưởng lưu châm ba mươi phút là khoa học nghiêm cẩn, kì thực lại là vớ vẩn tột cùng.
Tựa như rất nhiều người học tây y thường xuyên cười nhạo trung y khi bốc thuốc thường xuyên dùng mấy từ ngữ như "Một chút", "Số lượng vừa phải", bọn họ cho rằng, trung y không nói được số lượng rõ ràng, là thế nào cũng được…
Loại thái độ này làm sao có thể chữa bệnh được?
Nhưng bọn họ lại không biết, loại tính linh hoạt này mới chính là điểm trí tuệ của trung y.
Bởi vì gần như phương thức bốc thuốc của trung y, đều căn cứ vào bệnh trạng người bệnh.
Nếu như các trường đều dạy học sinh liều lượng đã được quy định cụ thể, không thể tùy ý thay đổi được, như vậy xin hỏi, khi hắn gặp phải những người bệnh không được nêu tới trong sách giáo khoa, hắn sẽ làm gì?
Là lớn mật thay đổi liều lượng, điều chỉnh đơn thuốc, hay là cứ bê nguyên liều lượng trong sách giáo khoa ra ngoài?
Chỉ nhìn một cái đốm trên người con báo mà tưởng rằng đã nhìn thấy cả con báo!
Cũng bởi vì trong quá trình dạy học, các trường thường nêu ra rất nhiều cái gọi là "Khoa học", "Nghiêm cẩn", "Giảng số liệu", mới khiến cho trung y hiện tại càng trở nên không biết xem bệnh.
Bọn họ đã bê nguyên si tư tưởng của tây y để rập khuôn máy móc tư duy logic trong trung y.
Bản thân phương hướng, đường lối đã sai rồi, làm sao có thể cho ra kết quả chính xác được?
Trần Khánh đọc kỹ bình luận mang theo lệ khí khá lớn của người bạn trên mạng, sau đó chỉ cười cười.
Hắn có cần phải tranh chấp với đối phương hay không?
Hình như là không quá cần thiết đâu.
Đối phương có thể gõ cái bình luận này, chứng minh rằng đối phương tin tưởng cực kỳ vững chắc vào nội dung mà mình vừa nói ra.
Một khi đã như vậy, Trần Khánh có thể dùng ba câu hai từ thuyết phục được đối phương ư?
Đương nhiên là không có khả năng rồi!
So sánh với lãng phí thời gian tranh luận với loại người đã bị đóng dấu về tư tưởng này, thì hắn ra đọc bài post của người khác, còn thú vị hơn.
Kết quả là, Trần Khánh tiện tay trả lời đối phương bằng năm chữ.
"Ngươi nói gì cũng đúng!"
Sau khi gõ xong, Trần Khánh tiếp tục lướt xem những bài post khác.
Ai biết đâu chỉ chưa đầy nửa phút sau, giao diện trước mặt Trần Khánh lại nhảy ra đến mấy tin nhắn.
Vẫn là người kia gửi tới.
"Làm sao? Chột dạ rồi ha? Ha hả."
"Chính vì trên diễn đàn có mấy loại người như các ngươi mới trở nên chướng khí mù mịt đó."
"Tự học thì cứ thành thành thật thật tự học đi, đừng cả ngày thích lên mặt dạy đời."
? ? ?
Ô hay thật!
Hắn đã không thèm phản ứng đối phương, đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước?
Rốt cuộc là ai thích lên mặt dạy đời đây?
Giữa những hàng chữ của tên này đều để lộ ra một loại cảm giác rõ ràng về sự ưu việt, cũng khó trách đối phương sẽ cắn chặt lấy hắn không tha.
Hiển nhiên người nọ đã coi hắn trở thành bác sĩ trung y phái Sư Thừa chân chính rồi.
Trần Khánh lại ấn mở bài post vừa rồi, lướt đến chỗ bình luận của mình, hắn phát hiện ngoại trừ người có tài khoản "Một Vốc Nước Trong" đáp trả hắn, còn có vài người khác cũng bình luận.
"Anh giai, ngươi hơi quá rồi, người ta cũng chỉ căn cứ vào những gì bản thân hiểu được mà viết ra cho cộng đồng cùng học tập thôi, sao lại gọi là thích lên mặt dạy đời được?"
"Ủa? Ngươi làm sao vậy? Xem thường người tự học trung y chúng ta hả?"
"Con hàng này giới thiệu vắn tắt là đại học Trung Y Bắc Kinh, điển hình là phái Học Viện, khó trách nói chuyện lại chuyên chĩa mũi dùi vào người khác như vậy."
"Biết nhiều cũng không nên âm dương quái khí như vậy!"
"Ngươi có bệnh rồi!"
"..."
May mắn, người bình thường vẫn chiếm đa số.
Nếu đối phương đã khiêu khích thêm lần nữa, Trần Khánh cũng không định làm rùa đen rút đầu, hắn tóm lấy bàn phím, bắt đầu quá trình phản kích của mình.
Tới thời điểm này, những gì hắn muốn tuyệt đối không phải là thuyết phục đối phương, mà chỉ muốn cho đám người vây xem nhìn thấy, rút cuộc là ai đúng ai sai thôi.
Trần Khánh hiểu được, để những người không biết lên nắm quyền phát ngôn, chính là gây tai họa cho tất cả mọi người.
Huống chi, tài khoản mang tên “Một Vốc Nước Trong” này vừa dẫm lên đầu hắn bằng một câu bình luận ‘Vô tri’ (dốt đặc cán mai, không có tri thức, chẳng hiểu cái quái gì…)
Nếu Trần Khánh còn nhịn nữa, thì không phải tính cách của hắn rồi.
"Trong《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Linh Xu · Cửu Châm Thập Nhị Nguyên có một câu, ‘Khi châm mà khí chưa đến thì không thể kể đến bao lâu, khi châm mà khí đã đến (Khí Chí nghĩa là khí tới) thì thôi, không nên châm tiếp trở lại'. Là ý gì?"
"《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Linh Xu · Cửu Châm Thập Nhị Nguyên còn có một câu, ‘Khi nào khí đến, đó là châm có kết quả tốt. Dấu hiệu của kết quả tốt này, được ví như gió thổi tan đám mây che, sẽ sáng tỏ như thấy được trời xanh. Đạo của việc châm như vậy là đầy đủ rồi’. Là ý gì?"
"Khí Chí là được, Khí Chí là hữu hiệu, những nội dung này đã đủ để chứng minh hết thảy rồi, Khí Chí là lúc hiệu quả đạt tới, coi như châm thứ đã thành công, là nên chấm dứt, tại sao ý tứ của nó lại giống với Đắc Khí được?"
"Đắc Khí là cái gì? Hút vào bên trong châm, không cho khí ngang ngược, lấy yên tĩnh kéo dài, không để tà phát tán, hút xong lại chuyển châm, lấy Đắc Khí làm nguyên do, câu này xuất từ 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Tố Vấn · Ly Hợp Chân Tà Luận, xin hỏi, ý tứ của những lời này, có điểm nào giống với khái niệm Khí Chí hay không?"
"Khí Chí theo như lời ngươi nói, chính là mở rộng thành 'Khí Chí bệnh trạng’. Tuy rằng chỉ bỏ thêm hai chữ, nhưng ý tứ lại hoàn toàn thay đổi, lẫn lộn như thế, đương nhiên sẽ kéo khái niệm Khí Chí vô hạn đến gần với Đắc Khí. Nhưng thử hỏi, nếu khái niệm Đắc Khí và Khí Chí đều giống nhau, như vậy sau khi châm thứ tiến vào bên trong, thi hành phương pháp bổ tả, chúng ta nên chấm dứt ở lúc nào chứ?"