Bởi vậy, chính vì Túc Tam Lý là hợp huyệt của kinh mạch Túc Dương Minh Vị, cho nên tác dụng của nó không chỉ có thể tăng giảm khí huyết, còn có thể khai thông khí ở dạ dày. Cho nên, châm thứ vào Túc Tam Lý có thể bồi bổ, chữa trị những phần tổn hại trong tạng phủ, tăng trong giảm đục, dẫn đường cho chỗ đàm bị ứ đọng, điều trị tỳ vị.
Huyệt Nội Quan là con đường phải đi của kinh mạch khi qua màng tim, nếu không qua Thủ Thiếu Dương, có thể làm thanh mát lồng ngực và trái tim, lưu thông khí qua tam tiêu, xứng đôi cùng Túc Tam Lý có thể phụ trợ cơ chế tăng giảm khí hóa của Túc Tam Lý, đồng thời cũng có thể ích khí dưỡng huyết, tĩnh tâm bình chí (tâm trạng bình tĩnh).
Có thể nói, một khi phối hợp hai huyệt vị này với nhau, đủ để đạt tới tác dụng kiện tỳ cường tâm.
Nhưng Trần Khánh lại kích thích hai huyệt vị này phối hợp với nhau làm cơ sở, rồi song song với châm hai huyệt vị này, hắn còn châm cả huyệt Khí Hải và Tam Âm Giao.
Sở dĩ hắn làm như vậy, chủ yếu là vì khí huyết của Tào Song Song không lưu thông trôi chảy.
Cái gọi là khí huyết không lưu thông trôi chảy, khả năng cao là vì khí không đủ, không thể thúc đẩy máu tươi lưu động.
Huyệt Khí Hải này có tác dụng khơi thông nguyên khí, điều khí lưu thông máu, mà hiệu quả chủ yếu của Tam Âm Giao lại là khơi thông hạ tiêu, điều trị can thận.
Hai huyệt này phối hợp với nhau có thể mang đến công hiệu bổ can ích thận.
Bởi vậy, cách làm của Trần Khánh là kiện tỳ cường tâm trước, sau đó lại bổ can ích thận, tiến hành đúng theo nguyên tắc lý luận đã nói ở trên: ‘Trước khi chữa can cần ổn tỳ, trước khi chữa thận phải cường tâm’.
Có thể nói, lúc này Trần Khánh đã phát huy sở học và tri thức châm thứ của bản thân tới cực hạn rồi.
Phải biết rằng, hiện tại có rất nhiều cái gọi là trung y viện, ở thời điểm kê đơn cho người bệnh, bọn họ đều kê tới một, hai chục vị dược liệu.
Hành vi này chẳng khác nào dùng loạn thương đánh muỗi (mệt mỏi mà không mang lại tác dụng gì).
Đúng, bọn họ kê nhiều loại dược liệu cũng không thành vấn đề, mục đích trị liệu vẫn là kiện tỳ, cường tâm, bổ can, bổ thận, vân vân… thôi.
Nhưng bọn họ lại không biết, ở thời điểm mấy chục vị dược liệu cùng một lúc tổ hợp với nhau, khiến cho dược tính hỗn tạp, chẳng còn một chút hiệu quả trị liệu nào nữa.
Cũng cùng loại lý luận như vậy áp dụng cho châm thứ, có vài vị bác sĩ trung y chỉ thấy huyệt vị này có vấn đề là mặc định cho rằng bệnh nhân bị một loại bệnh nào đó, tiếp theo châm loạn một hồi, chỉ thiếu chút nữa đã châm bệnh nhân thành con nhím.
Về cơ bản, chỉ những bác sĩ trung y không học hành chỉn chu mới làm ra loại hiện tượng này.
Những bác sĩ trung y lợi hại chân chính, chưa bao giờ kê quá nhiều vị dược liệu vào đơn bốc thuốc.
Ví dụ như một người mà Trần Khánh cực kỳ quen thuộc, đó là Triệu Ninh Quân. Ở thời điểm trị liệu cho người bệnh, bình thường ông chỉ kê chừng bảy tám vị dược liệu, nhiều nhất sẽ không vượt quá mười ba vị.
"Huyệt Nội Quan, Túc Tam Lý, huyệt Khí Hải, Tam Âm Giao, ừm, thủ huyệt thực tinh chuẩn, xem sắc mặt của cô bé này, còn nhỏ tuổi lại xảy ra tình huống lậu dương thương mệnh (tiết dương khí quá nhiều làm tổn thương cơ thể), đúng là cha mẹ thật sơ ý mà." Triệu Ninh Quân nói.
Tuy ông ấy không trực tiếp thiết chẩn, nhưng trung y có tới tứ chẩn, và đến từng tuổi như Triệu Ninh Quân rồi, ông chỉ dựa vào vọng chẩn nhìn khí sắc của Tào Song Song, cũng đủ để phán đoán ra tình huống đại khái của cô bé rồi.
Lại kết hợp với thủ đoạn trị liệu của Trần Khánh, về cơ bản đã có thể kết luận ra Tào Song Song đã mắc chứng bệnh gì rồi.
"Nhóc con này học được châm thứ từ khi nào rồi?" Trần Tùng ngơ ngơ ngác ngác hỏi.
Mà điểm mấu chốt ở đây chính là hắn không chỉ học xong châm thứ, dường như còn học cực kỳ tốt nữa.
Triệu Ninh Quân nở nụ cười, nói: "Anh làm ba ba của nó cũng không biết, còn hỏi tôi sao?"
Trần Tùng lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Quả thật, ông ấy làm ba ba của Trần Khánh cũng có chút vô trách nhiệm, nhưng nhìn thấy hiện tại con trai mình chữa bệnh thành thạo như thế, thậm chí còn nhận được lời khen ngợi của Triệu Ninh Quân, trong lòng ông ấy cũng cực kỳ vui sướng, hài lòng.
"Di? Nhóc con này vận dụng loại thủ pháp gì đây?" Bỗng nhiên Trần Tùng nhìn thấy thủ pháp châm thứ sau khi hạ châm của Trần Khánh, vô cùng quái lạ.
Có chút giống như thủ pháp đạo y ra đời sớm nhất từ vài chục năm trước. Loại thủ pháp này có điểm khác nhau cực kỳ rõ ràng với thủ pháp châm thứ sau khi trung y hiện đại làm ra thay đổi.
(Đạo y: lấy cơ sở lý luận bên trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử làm nội dung cốt lõi, lại hình thần kiêm thủ đoạn chữa trị của y học, phát triển thành lưu phái Đạo Y Học. Đạo y không phải đạo giáo, chỉ là trong quá trình đạo giáo đưa lý luận của tư tưởng trường sinh bất tử áp dụng vào thực tiễn, một vài học giả đạo sĩ trong giáo, dạy cho những học giả đạo gia ngoài giáo thủ đoạn "dĩ đạo lợi sinh, dĩ y tế thế", từ đó mà tự nhiên diễn hóa thành một lưu phái y học)
Trần Khánh là một học sinh thuộc phái Học Viện, không có đạo lý nào lại am hiểu thủ pháp đạo y.
Đây là học với ai vậy?
Lúc này Triệu Ninh Quân cũng phát hiện ra thủ pháp của Trần Khánh có chút không tầm thường.
"Là có chút kỳ quái, hơn nữa thủ pháp thi châm cũng vô cùng thành thạo, không giống như vừa mới học." Triệu Ninh Quân nói.
Trần Tùng hỏi: "Chẳng lẽ nhóc con này theo học của giảng viên trong trường?"
Triệu Ninh Quân lắc đầu: "Không có khả năng. Trong toàn bộ giới Trung Y này, không có mấy người am hiểu loại thủ pháp trung y truyền thống như vậy, phái Học Viện lại càng không học loại thủ pháp châm thứ này. Hiện giờ, theo tôi được biết, chỉ có hai loại bác sĩ trung y còn có thể am hiểu về loại thủ pháp như vậy, một loại là tự học trung y, một loại khác chính là đạo y trong đạo quán."
"Theo như tôi quan sát, thì khả năng cao là đứa nhỏ Tiểu Khánh này đã theo học châm thứ từ người trước, hơn nữa thời gian học còn không ngắn. Anh xem, ở thời điểm thằng bé niệp chuyển đề sáp, gần như không có bất cứ do dự và tạm dừng nào, nếu không trải qua thời gian dài luyện tập, tuyệt đối không làm được như vậy đâu."
Trần Tùng gật gật đầu: "Xem ra cháu cần bớt chút thời giờ hỏi nhóc con này xem rốt cuộc là nó đang học y với ai..."