Chương 83: [Dịch] Hệ Thống Trung Y

Ta Không Phải Mầm Bệnh, Ta Là Bác Sĩ!

Phiên bản dịch 6315 chữ

"Ai, Trần Khánh, có phải cậu đi nhầm phòng hay không?" Tiếu Khải lập tức mở miệng nói.

Trần Khánh không thèm phản ứng gã, lập tức đi vào phòng mạch số ba.

Tiếu Khải thấy Trần Khánh không nói lời nào, lại đuổi theo hỏi: "Cậu muốn làm gì vậy? Đây là phòng mạch số ba đó."

Trần Khánh ngồi phía trước bàn công tác, nhẹ nhàng nâng tay nhìn thời gian, lạnh nhạt nói: "Có vấn đề thì tự anh đến hỏi bác sĩ Vương đi. Tôi không có hơi sức đâu mà nói nhiều với anh. Đến giờ rồi, đừng cản trở người bệnh tới khám."

"Cậu..." Tiếu Khải lập tức nghẹn lời.

Chẳng lẽ Vương Xuân Lam nhờ cậu ta trực ban giùm?

Tiếu Khải nhìn nhìn bên ngoài phòng mạch số ba đã có năm người đăng ký vào khám, khóe miệng lập tức bĩu dài ra.

Được thôi, để tôi chống mắt lên nhìn xem cậu có thể ứng phó được hay không!

Hừ!

Trong mắt Tiếu Khải, Trần Khánh chỉ là một người mới vừa bắt đầu làm việc không bao lâu, những loại bệnh mà hắn có thể nhận biết và đưa ra phương án chữa trị, ít tới mức có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nếu ở phòng mạch số bốn, một ngày chỉ cần khám cho khoảng tám, chín người, hơn nữa những bệnh nhân tới đó chỉ mắc một vài bệnh tật có chút thông thường.

Trần Khánh có thể lăn lộn êm xuôi cũng không có gì quái lạ.

Nhưng phòng khám bệnh số 3 lại khác, lưu lượng người đổ dồn vào đây khá lớn, hơn nữa, khó tránh khỏi bên trong những người này sẽ có một vài chứng bệnh khó trị.

Gã cũng không tin Trần Khánh có thể chữa khỏi cho tất cả mọi người có mặt tại phòng khám này!

Suy nghĩ thay đổi, Tiếu Khải cũng không nói nhiều thêm nữa.

Trong đầu gã đang mường tượng ra loại hình ảnh Trần Khánh xem bệnh không tốt, bị người bệnh khinh thường, nếu vận khí của hắn cực tốt, đụng tới một người bệnh tính tình kém cỏi, thậm chí còn có thể bị người ta trực tiếp mở miệng chửi mắng nữa cơ.

Khung cảnh kia… chỉ cần nghĩ tới thôi cũng thấy rất thú vị rồi.

Sau đó, Tiếu Khải trở lại phòng khám bệnh số 2, những người bệnh đang chờ đợi bên ngoài phòng mạch số ba vừa nhìn thấy có bác sĩ đến, lập tức chạy vào.

Nhưng ngay khi bọn họ nhìn thấy Trần Khánh, một thanh niên cực kỳ trẻ tuổi đang ngồi bên trong, xung quanh lập tức nổi lên tiếng thì thầm.

"Tê, bức ảnh chụp bác sĩ treo bên ngoài đâu có trẻ như vậy..."

Ở thời điểm Chung Chí Vinh bước vào phòng khám, ông ấy còn cố ý nhìn kỹ tin tức của hai vị bác sĩ được treo bên ngoài phòng mạch.

Một người tên là Vương Xuân Lam, một người tên là Dịch Đại Bưu.

Mà người trực ban buổi chiều rõ ràng là Vương Xuân Lam, một vị bác sĩ trung y hơn bốn mươi tuổi.

Vì sao khi ông ấy vừa tiến vài lại phát hiện bác sĩ bên trong là một thanh niên hơn hai mươi tuổi rồi?

Tình huống này làm ông ấy kinh ngạc tới ngây cả người.

"Ha hả, đại thúc, mời chú ngồi xuống đây trước đi. Bác sĩ Vương có việc gấp phải đi ra ngoài một lát, chừng một giờ, anh ấy sẽ trở lại, cho nên cháu tạm thời trực ban thay anh ấy." Trần Khánh giải thích.

À!

Ra là trực ban thay!

Chỉ có một giờ thôi sao?

Chung Chí Vinh thầm tính toán thời gian một chút, sau đó hàng chân mày lập tức cau lại.

Lúc hai giờ rưỡi ông ấy còn phải đi làm, không kịp chờ vị bác sĩ kia quay lại rồi.

Nếu không cứ để nhóc con này xem cho vậy?

Nhưng mà chàng trai trẻ này có xem được hay không đây?

Chung Chí Vinh hơi do dự nhìn ra bên ngoài phòng mạch.

Nếu hiện giờ ông ấy lại qua phòng khám bệnh khác đăng ký, hiển nhiên lại phải chờ đợi rồi…

Rút cuộc hôm nay gặp phải chuyện quái gì đây chứ! Xui xẻo tận mạng luôn rồi!

Sắc mặt Chung Chí Vinh có chút khó coi.

"Nếu cậu là bác sĩ trực ban thay mà xem không rõ bệnh, thì có thu tiền hay không?" Chung Chí Vinh trực tiếp hỏi.

Ông ấy đăng ký vào khám là phải mất tiền, thế mà Hán Y Đường này lâm thời đổi bác sĩ, nếu người trực ban thay không nhìn ra tình huống bệnh trạng của ông ấy, không phải ông ấy đã lỗ lớn hay sao?

Không được, chuyện này nhất định phải hỏi cho rõ ràng!

Trần Khánh cười nói: "Chú cứ yên tâm, nếu cháu không nhìn ra, chú cứ cầm phiếu đăng ký này về, chờ lần sau lại mang tới sử dụng, hơn nữa lần sau chú tới khám, chỉ cần tìm được cháu, cháu sẽ nói với bác sĩ, ưu tiên khám trước cho chú. Ý chú thế nào?"

Chung Chí Vinh vừa nghe Trần Khánh nói như vậy, sắc mặt cũng hòa hoãn đi không ít.

Ông ấy không còn khúc mắc gì nữa, lập tức ngồi xuống, duỗi tay đến trước mặt Trần Khánh, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên ông ấy tìm đến bác sĩ trung y xem bệnh .

Trần Khánh cũng không nhiều lời thừa thãi, lập tức bắt mạch cho vị đại thúc trước mặt.

"A tưu ~~ "

Trần Khánh vừa chạm ngón tay vào, vị đại thúc trước mặt này lập tức hắt xì một cái.

Bị cảm sao?

Không xác định được, người bệnh hắt xì cũng có thể là bệnh phổi, hoặc là tỳ hư… vân vân.

Dù người nọ thật sự mắc cảm mạo, thì loại bệnh này cũng được chia làm rất nhiều loại, vẫn cần phải biện chứng tỉ mỉ mới đưa ra được phương án chữa trị.

"Lạnh quá!"

"Phế kim, đừng hô nữa, chúng ta đang bận rộn lắm đó, ngươi không thấy sao?"

"Ngượng ngùng quá, gần đây ta có chút suy nhược, không thể giúp đỡ các ngươi làm việc được."

"Cũng không phải tại ngươi, là tự người kia sinh ra vấn đề."

"Không phải ta."

"Thì ta đâu có nói ngươi, ta nói lão già kia kìa!"

"..."

Ừm?

Tỳ vị của đại thúc này có chút suy yếu, vận hành biến hóa không đủ.

Hình như thận cũng có chút vấn đề!

"Chào các ngươi!" Khi Trần Khánh cảm thụ tình huống trong thân thể Chung Chí Vinh, hắn cũng không có quên mở miệng chào hỏi ngũ tạng.

Cũng hệt như những lần trước đây, khi đám ngũ tạng đối mặt với người xa lạ xâm lấn, chúng lập tức biểu hiện ra cảm xúc phản kháng rất rõ rệt.

"Ai?"

"Ngươi muốn làm gì?"

"Lần này địch nhân còn biết nói?"

"Hay thật, còn dám mở miệng khiêu khích, quá coi thường chúng ta rồi, các anh em, nghe ta hiệu lệnh, cho ta..."

Trần Khánh thấy tâm hoả muốn phát động thế công của ngũ tạng, lập tức lên tiếng ngăn nói lại: "Đợi chút nữa, ta không phải địch nhân, ta khác mầm bệnh, ta là bác sĩ."

Bác sĩ?

Nhóm ngũ tạng thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Không tin các ngươi hỏi thận thủy xem." Trần Khánh biết thận thủy có thể thông qua người bệnh nghe được tình huống bên ngoài.

Thận thủy lười biếng nói: "Lão già kia vừa tìm tới một vị bác sĩ, giọng nói của hắn rất giống bác sĩ nọ."

Tâm hoả vẫn nghi ngờ nói: "Người khác làm sao có thể nói chuyện với chúng ta được, tên này có chút tà môn, các anh em đừng dễ tin người."

Hoắc, lòng nghi ngờ của nhóm ngũ tạng này rất nặng nha!

Bạn đang đọc [Dịch] Hệ Thống Trung Y của Ức Ốc Ngư

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    135

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!