Sở dĩ Trần Khánh hỏi tâm hỏa, là bởi vì tâm và ruột non cũng có quan hệ biểu lý với nhau, hỏa ở ruột non là từ tâm mà ra.
(Biểu lý: hiểu đơn giản thế này, nếu tâm có vấn đề, sẽ lập tức ảnh hưởng tới ruột non, làm nó không hoạt động được bình thường, có thể hiểu là mối quan hệ nhân-quả)
"Khoảng hai ba năm rồi, lúc ban đầu còn được, nhưng về sau, ta không chịu nổi mỗi ngày đều có hàn khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào, đặc biệt là mùa hè, hàn khí còn kèm theo phong, táo, nhiệt… Thật sự là muốn xử lý cho tốt cũng không được, phiền muốn chết ta luôn." Tâm hoả lên tiếng oán trách.
Trần Khánh nghe nó nói xong, lập tức hiểu được vấn đề nằm ở đây.
Hóa ra nguyên nhân khiến cơ thể Lý Lỗi có thấp chính là bệnh nghề nghiệp.
Trần Khánh trực tiếp ngắt kết nối với ngũ tạng, sau đó buông hai tay ra, sắc mặt như thường nhìn Lý Lỗi, lập tức hỏi một câu có vẻ không quá liên quan: "Trong vòng mấy tháng nay, anh đã mở điều hòa không khí bao nhiêu ngày?"
Mở điều hòa?
Lý Lỗi có thêm một phát hiện hoàn toàn mới, đó là Trần Khánh luôn thích đưa ra một vài vấn đề mang tính nhảy vọt về tư duy.
Bởi vì mục đích mà gã tìm đến nơi này vốn không phải là chữa bệnh!
"Bác sĩ Trần, chúng ta không nói chuyện về tình huống thân thể tôi vội. Tôi có thể hỏi cậu về chuyện cậu làm cách nào mà có thể chữa được chứng thận kết sỏi hay không? Tôi nói thẳng luôn, bao nhiêu tiền tôi cũng trả được." Lý Lỗi nói.
Trần Khánh cười nói: "Anh muốn biết tôi chữa khỏi thận kết sỏi như thế nào sao? Nhưng mà giảng hai, ba câu anh có nghe cũng không hiểu rõ được đâu, cần phải làm mẫu mới được."
Làm mẫu?
Chẳng lẽ...
"Nghĩa là hiện giờ cậu có thể lập tức chữa khỏi bệnh cho tôi?" Lý Lỗi kinh ngạc nói.
Phải biết rằng, chứng bệnh này của gã, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Không lớn là bởi vì nó vốn chẳng tạo thành ảnh hưởng gì cho cuộc sống của gã, nhưng có đôi khi gã cũng phải rời nhà đi liên hoan, đi xã giao này nọ, và y như rằng, kiểu gì cũng phải lượn qua thăm cái WC chừng hai lần.
Không nhỏ là bởi vì căn bệnh này cứ liên tục lặp đi lặp lại, uống thuốc rồi cũng không trị dứt điểm được.
Nó đuổi theo sau mông gã như một miếng cao da chó, làm thế nào cũng không thoát khỏi được.
Nếu Trần Khánh này có thể giải quyết cho gã, đúng là có thể trợ giúp gã bớt đi không ít phiền toái.
Trần Khánh cười nói: "Có thể cải thiện, nhưng muốn trị tận gốc, cần châm thứ phối hợp cùng thuốc Đông y."
Lý Lỗi nhanh chóng nhận lời: "Được, vậy chúng ta bắt đầu đi."
Trần Khánh lập tức lấy ra hộp châm, rồi đứng dậy đưa Lý Lỗi tới ngồi lên chiếc giường nhỏ bên cạnh: "Trở lại vấn đề vừa rồi, trong tháng này, anh đã mở điều hòa bao nhiêu ngày?"
Lý Lỗi nói thẳng: "Không sót một ngày nào."
Trần Khánh vừa châm vào huyệt Quan Nguyên và huyệt Đại Đôn của Lý Lỗi, vừa vận chuyển thủ pháp Thiêu Sơn Hỏa, ngoài miệng còn lẩm bẩm: "Trong giới trung y chúng tôi, chia ngoại tà bên ngoài tự nhiên ra làm sáu loại, có phong, hàn, thử, táo, thấp, hỏa. Trong đó, thấp chính là âm tà, tính trọc nặng, dấp dính, ứ đọng, dịch làm tổn thương dương khí. Bệnh này sẽ kéo dài liên miên rất khó trị dứt điểm. Gần như tất cả những bệnh được coi là mãn tính ở thời nay đều xuất phát từ thấp."
(Huyệt Đại Đôn; Tên gọi: Đại (có nghĩa là to, lớn); Đôn (có nghĩa là cái gò đầy đặn). Vị trí của nó nằm phía trước ngón chân cái, vị trí của huyệt này vừa lớn vừa đầy đặn, do đó có tên là Đại Đôn.)
"Thấp lại được phân chia là ngoại thấp và nội thấp. Đa phần ngoại thấp đều bắt nguồn từ khí hậu ẩm ướt hoặc lội nước dính mưa. Một khi thấp tà từ những nơi ẩm ướt bên ngoài cơ thể xâm nhập vào bên trong cơ thể, sẽ tạo điều kiện cho nội thấp bên trong cơ thể sinh sôi. Một khi nội thấp nhiều lên, nó sẽ làm suy giảm công năng của tỳ, nghĩa là cản trở tỳ vận chuyển, cũng làm giảm khả năng lưu thông của phế, làm thận mất đi nhiệt độ, trì hoãn hoặc làm ngưng trệ quá trình đào thải thủy thấp ra ngoài."
"Một khi thấp khí quá nặng, sẽ biểu hiện ra như sau: đại tiện không thành hình, đi loãng hoặc táo bón, phần rìa của đầu lưỡi có dạng răng cưa, miệng khô, miệng đắng, miệng thối, đi ngủ chảy nước miếng, ngáy ngủ, cảm giác thân thể nặng nề không thoải mái, đàm nhiều, ho khan, nổi mụn nhọt..."
Ngay từ đầu khi Trần Khánh đọc nội dung này, Lý Lỗi còn cảm thấy khá thú vị, nhưng càng nghe nhiều, gã càng cảm thấy có chút nhàm chán.
Gã không rõ vì sao ở thời điểm trị liệu, Trần Khánh lại muốn nói với mình nhiều nội dung có liên quan tới thấp như vậy.
Rõ ràng gã chỉ muốn hiểu về thận kết sỏi thôi mà?
Đó mới là chuyên môn của gã!
Mà lúc này, hai người Tiếu Khải và Dịch Đại Bưu đang đứng bên ngoài phòng mạch, lại gắt gao nhìn chằm chằm vào tay Trần Khánh.
Căn bản là bọn họ không có nghe những lời Trần Khánh đang nói, bởi vì những nội dung kia bọn họ đều có thể đọc thuộc làu làu.
Chỉ là ngay lúc này, thủ pháp châm thứ mà Trần Khánh đang thi triển, lại hấp dẫn hai người bọn họ.
"Tiếu Khải, đây là loại thủ pháp gì vậy? Vì sao tôi lại có cảm giác từ trước đến giờ mình chưa từng trông thấy nó?" Dịch Đại Bưu hỏi.
Phải biết rằng, gã am hiểu nhất chính là Kinh Phương, còn về châm thứ, hầu như gã mù tịt, mà đâu phải riêng gã, ngay cả Vương Xuân Lam kia cũng không quá am hiểu phương diện này mà.
Nhưng luận về trình độ Kinh Phương, gã tuyệt đối có thể xếp thứ ba trong Hán Y Đường, sánh ngang với Trần Tùng.
Tiếu Khải không đáp lời.
Bởi vì con mắt của gã đang nhìn chằm chằm vào bàn tay Trần Khánh, tựa như một con rối gỗ bị người ta dùng dây điều khiển.
Ngón tay Trần Khánh bên kia không ngừng niệp chuyển đề sáp, con mắt của hắn cũng liên tục xoay tròn theo.
Đương nhiên lúc này, trong lòng gã đã có đáp án.
Chẳng qua gã vẫn một mực không muốn thừa nhận Trần Khánh lại biết loại châm pháp này thôi.
Hắn dựa vào cái gì mà biết nó?
"Uy, nói chuyện đi nào, cậu bị câm hay điếc rồi?" Dịch Đại Bưu huých cho Tiếu Khải một cái, nhẹ giọng thúc giục nói.
Tiếu Khải quay sang lườm Dịch Đại Bưu: "Anh là một bác sĩ trung y lại không biết Thiêu Sơn Hỏa?"
Dịch Đại Bưu trừng lớn hai mắt: "Moá nó, là Thiêu Sơn Hỏa hả? Trần Khánh đang dùng Thiêu Sơn Hỏa sao? Có phải giả hay không? Loại đồ chơi này khó học lắm mà?"