Có một vài thứ, không phải cứ có tiền là sẽ mua được đâu...
Lý Lỗi lặng người đi, gã đang nghiền ngẫm những lời này.
Hóa ra, thứ mà đối phương dựa vào để chữa khỏi chứng thận kết sỏi, vốn không phải bí quyết hoặc là bí phương gì đó.
Mà là mười mấy năm kiên trì không ngừng học tập.
Khó trách vừa rồi Trần Khánh lại muốn nói nhiều với gã như vậy.
Ha hả...
Lý Lỗi cười khẽ, lắc lắc đầu.
Là do gã, đã nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản rồi!
Đúng vậy, trên đời nào có nhiều chuyện dễ dàng như thế?
Và sở dĩ cậu thanh niên trước mặt biểu lộ ra bên ngoài nhẹ nhõm đơn giản đến vậy, là bởi vì ở sau lưng, cậu ấy đã âm thầm đánh đổi bằng biết bao nhiêu cố gắng, chẳng qua người bên ngoài không nhìn thấy mà thôi.
Nhưng lần này gã đến đây cũng không tính là vô ích, ít nhất gã đã thấy được vị bác sĩ trung y này thực sự không giống người bình thường.
"Bác sĩ Trần, là tôi đại ngôn bất tàm (nói khoác mà không thấy ngượng ngùng), thật có lỗi." Lý Lỗi ngượng ngùng cười nói.
Trần Khánh cũng cười nói: "Không sao mà. Cũng có thể do thủ đoạn chữa bệnh của chúng tôi chỉ có một cách duy nhất, mới tạo thành một loại ảo giác cho anh rằng trung y rất đơn giản. Chuyện này thực sự không thể trách anh được."
"Anh nhận đơn thuốc này đi, tôi viết xong rồi đó, mỗi ngày anh uống một thang, cứ uống xong ba ngày trước đã, rồi tới đây kiểm tra lại. Mặt khác, khi anh công tác trong bệnh viện, tốt nhất là đừng giảm nhiệt độ điều hòa xuống thấp quá."
Lại nói, ở thời điểm Trần Khánh học đại học, hắn từng qua một vài trung y viện thực tập.
Gần như mỗi khi hè đến, ở nơi đó đều mở điều hòa, ở phòng dành cho bác sĩ, hay phòng khám bệnh… vân vân. Đương nhiên, đừng nghĩ đến phòng bệnh, bởi vì một khi ở nội trú trong bệnh viện, thì trừ phi bạn chủ động hỏi y tá về cái điều khiển điều hòa, bằng không, sẽ chẳng ai tự động mở cho bạn đâu, hơn nữa, nếu bệnh nhân mở điều hòa quá lâu, y tá còn có thể tịch thu điều khiển.
Dù sao, bệnh viện cũng không phải tổ chức từ thiện, kể cả khi bạn đã giao viện phí rồi. Ơ kìa, chúng ta vẫn luôn tuyên truyền phải tiết kiệm tài nguyên mà???
Và nơi lạnh nhất trong bệnh viện chính là phòng giải phẫu.
Nhiệt độ hàng năm ở nơi đó đều thấp hơn 26 độ, lại thêm không bao giờ có ánh mặt trời chiếu vào. Bởi vậy, trên thực tế, nhiệt độ cảm nhận được ở trong này, còn thấp hơn con số 26 độ ấy, nếu đang ở ngoài trời.
Trần Khánh học trung y, bởi vậy hắn biết rõ, gần như tới chín mươi mấy phần trăm người bệnh đang ở trong bệnh viện đều mắc ba loại bệnh chứng phong hàn thấp này.
Hoàn cảnh mà ba loại âm tà bên trong sáu dâm này thích nhất, chính là rét lạnh.
Bệnh viện bên kia thì hay rồi, người bệnh tiến vào nơi ấy, chẳng khác nào đang tới đại bản doanh của mầm bệnh.
Sống trong loại hoàn cảnh này, nếu có thể trị tận gốc chứng bệnh mới là có quỷ á.
Nhưng vị bác sĩ trung y hướng dẫn thực tập cho Trần Khánh lại nói với hắn rằng, sở dĩ bọn họ cần phải hạ thấp nhiệt độ, chỉ vì muốn tránh cho vi khuẩn sinh sôi nảy nở trong hoàn cảnh có nhiệt độ cao, phòng ngừa bệnh nhân sẽ bị lây nhiễm sau phẫu thuật.
Thực nghiệm đã chứng minh, cơ chế bảo tồn đồ ăn của tủ lạnh thường là ướp lạnh chúng ở mức nhiệt độ là 4 tới 8 độ C. Ở trong loại hoàn cảnh này, tốc độ sinh trưởng của tuyệt đại đa số vi khuẩn sẽ chậm xuống.
Và dựa trên nguyên lý đó, con số thấp hơn 26 độ kia sẽ là nhiệt độ vừa vặn thích hợp cho thân thể con người, bởi vì nó làm vi khuẩn trong phòng sinh trưởng chậm hơn.
Nhưng với trung y, lý luận lại chỉ ra rằng, một khi thấp tà từ những nơi ẩm ướt bên ngoài cơ thể xâm nhập vào bên trong cơ thể, sẽ tạo điều kiện cho nội thấp bên trong cơ thể sinh sôi…
Cho nên, đây là hiện tượng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược về lý luận giữa trung y và tây y.
Và đó cũng là lý do vì sao sau khi Trần Khánh biết Lý Lỗi là bác sĩ tây y, hắn sẽ không cứng rắn muốn đối phương tắt bỏ điều hòa.
Nguyên nhân thứ nhất là, cách làm này không hiện thực. Đó vốn là công việc của người ta. Mà kể cả khi mình ở nhà, lúc thời tiết chuyển sang mùa hè nóng bức cũng chẳng thể tránh được chuyện mở điều hòa cho dễ chịu.
Nguyên nhân thứ hai là, một người không nên áp đặt quan điểm của bản thân lên người khác.
Trần Khánh hiểu được vị trí của bản thân.
Hắn là bác sĩ, không phải nhà hùng biện.
Hắn không cần thiết phải tranh luận cho ra ngô ra khoai với Lý Lỗi trên phương diện lý luận tây y.
Có công phu kia, không bằng hắn khám thêm cho vài người bệnh, học thêm nhiều tri thức trung y.
Lý Lỗi tiếp nhận phương thuốc, tỏ vẻ cảm kích nhìn Trần Khánh: "Bác sĩ Trần, tôi có thể thêm Wechat của cậu không?"
Trần Khánh cười nói: "Có thể."
Lý Lỗi lập tức lấy điện thoại di động ra quét mã QR Wechat của Trần Khánh: "Bác sĩ Trần, lần này... Cảm tạ cậu."
"Đừng khách khí." Trần Khánh hiểu được ý của đối phương, cũng biết mục đích chính mà đối phương viếng thăm hắn ngày hôm nay chính là hỏi thăm vì sao hắn có thể chữa khỏi chứng thận kết sỏi cho Vương Vũ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Kỳ thật Trần Khánh căn bản không có chữa khỏi thận kết sỏi cho Vương Vũ, hắn chỉ dùng châm pháp Thiêu Sơn Hỏa cải biến hoàn cảnh lạnh lẽo trong thân thể Vương Vũ.
Sau khi nhiệt độ trong cơ thể tăng lên, kết sỏi, cũng chính là hàn thấp ngưng tụ mà thành kia, tự nhiên sẽ chậm rãi hòa tan dưới nhiệt độ cao.
Nhưng tình huống này cũng không có nghĩa là nó đã biến mất, hàn thấp vẫn còn tồn tại trong thân thể Vương Vũ, chẳng qua dụng cụ y học không thể nhìn ra nó mà thôi.
Sở dĩ Trần Khánh không nói những điều này cho Lý Lỗi biết, hoàn toàn là vì tây y vốn không thể hiểu được hàn thấp, cũng không thể hiểu được kết sỏi vốn là từ hàn thấp tích lũy lại mà thành.
Đối mặt một người không hiểu được, dù Trần Khánh có nghiêm túc giải thích như thế nào, cũng chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Cho nên, hắn chỉ có thể nói cho Lý Lỗi biết rằng, dù hắn có tỉ mỉ giảng giải cho đối phương nghe, đối phương cũng không thể học được đâu.
Vậy là xong!
Đơn giản mà rõ ràng!
Lý Lỗi đi rồi, Trần Khánh lại nâng cuốn《 Hoàng Đế Nội Kinh 》lên, cũng thuận tiện nhìn nhìn giao diện thuộc tính của mình một cái.