Ở nơi sâu nhất của phủ thành chủ, nơi thạch bích bị trận pháp che giấu, trên thạch bích có một cánh cửa đá, cũng bị trận pháp giấu đi, bên trong cánh cửa đá là một thềm đá thật dài, một đường xuống phía dưới, kéo dài tận tới một khu vực rộng lớn, hai bên đường hôn ám có hai hàng thị vệ đang đứng, trang nghiêm túc mục.
Nơi này chính là địa lao độc nhất vô nhị của phủ thành chủ, Thường Thư Vân và Bạch Kình Thương bị nhốt ở nơi sâu nhất, được vô số trận pháp vòng quanh, như tường đồng vách sắt khó có thể đột phá.
Sau khi đi qua thềm đá dài, chính là đường đi bằng phẳng, thạch bích hai bên đường đi bóng loáng như đã được mài cẩn thận, nhưng thạch bích nơi này ẩn giấu vô số cửa đá, cửa đá và vách núi hợp thành một thể, hồn nhiên thiên thành, nếu là người không biết tình huống nơi này, nhất định sẽ không biết được nhà tù bị giấu trong thạch bích.
Một cánh cửa mắt thường không thể phát giác trong số đó, dẫn tới nhà lao giam Bạch Kình Thương và Thường Thư Vân, trữ vật giới và túi trữ vật của họ bị cướp đi toàn bộ gần như không còn gì, chân nguyên trong cơ thể cũng bị giam cầm, dây cột tóc và ngọc quan cũng không thấy tung tích, pháp bảo trên người cũng bị thay, nay đang mặc trên người chỉ là vật phàm tục bình thường.
Xung quanh thạch lao là vô số cấm chế và pháp trận rườm rà, thi thoảng lại tỏa sáng, tỏ rõ sự tồn tại của mình, hai người tựa như phàm nhân trong địa lao, ngay cả vị trí của cửa đá cũng không tìm ra, càng không nói tới chuyện giải trừ giam cầm trên người, càng miễn bàn tới chuyện mò mẫn ra cấm chế và huyền cơ trong trận pháp.
Bạch Kình Thương đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt không ngừng di chuyển trên thạch bích, muốn tìm ra một chút sơ hở nào đó, hắn trầm ổn có thừa, ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt cương nghị lãnh ngạnh nhìn Thường Thư Vân đang tâm trí nhộn nhạo.
Cảm nhận được ánh mắt của Thường Thư Vân, Bạch Kình Thương quay đầu lại nhìn một cái, rồi hỏi: “Thư Vân, sao lại nhìn ta như vậy?”
Thường Thư Vân mỉm cười, trong ánh mắt mang theo vài phần mị hoặc, tiến lên vài bước, Thường Thư Vân ngẩng đầu nhìn tuấn nhan của Bạch Kình Thương, nói: “Không có gì cả, chỉ là cảm thấy Kình Thương càng ngày càng anh tuấn.”
“Phải vậy không?” Bạch Kình Thương nhìn thật sâu vào mắt Thường Thư Vân, xoay người đi tới bên giường đá ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo Thường Thư Vân ngồi xuống: “Thư Vân cũng ngày càng tuấn mỹ, không phải sao? Ngươi ngoài chú ý tới diện mạo của ta ra, thì không nhận ra được biến hóa nào khác ư?”
Thường Thư Vân ngồi cạnh Bạch Kình Thương, nghi hoặc hỏi: “Ồ? Ta không thấy Kình Thương có biến hóa gì khác cả, chẳng lẽ tu vi ngươi lại đột phá?”
Bạch Kình Thương nâng cằm Thường Thư Vân lên, híp mắt nói: “Cũng không phải, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra tình cảm mà ta dành cho ngươi ngày càng sâu đậm hay sao?”
Sâu trong con ngươi của Thường Thư Vân kinh hỉ tràn ngập, nụ cười thản nhiên trên mặt xán lạn hơn mấy phần, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm tỏa sáng, Thường Thư Vân đưa tay ra ôm lấy eo Bạch Kình Thương, nói: “Tình cảm của chúng ta không phải là vẫn luôn sâu đậm sao? Sao hôm nay lại nói vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ tiếc nay chúng ta bị nhốt trong địa lao này, nếu không, chúng ta còn có thể tiến hành một hồi hoan ái thỏa thích lâm ly.”
Ánh mắt Bạch Kình Thương đong đầy nhu tình, Thường Thư Vân ái mộ hắn đã lâu thiếu chút nữa đã sa vào, chẳng qua Thường Thư Vân vãn chưa mất thần trí, đẩy ngã Bạch Kình Thương xuống giường, cúi người, hôn lên môi hắn một cái, nói: “Thực ra hoan ái trong địa lao này, chúng ta vẫn có thể nhận được khoái cảm như thường , Kình Thương hoàn toàn không cần phải lo, ngươi thân là tiểu nhi tử của tộc trưởng Bạch thị, ca ca ngươi lại là thiếu tộc trưởng, họ nhất định sẽ tới cứu ngươi, nói không chừng không bao lâu sau ngươi có thể ra ngoài rồi.”
“Chỉ mong vậy!” Bạch Kình Thương lật người, áp Thường Thư Vân xuống dưới thân, che giấu sự giãy giụa và do dự trong mắt, trực tiếp hôn xuống.
Hai người vừa hôn môi, vừa cởi y phục trên người, hô hấp dần trở nên gấp gáp dồn dập, chỉ chốc lát sau, hai cơ thể trắng nõn giao triền cùng một chỗ, địa lao ngập tràn một cỗ khí tức dâm đãng, tiếng vang ba ba quanh quẩn trong địa lao.
※※※
Không biết đã dây dưa bao lâu, trong địa lao cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, hai cơ thể vẫn gắt gao ôm dính lấy nhau cùng một chỗ, mồ hôi đã sớm làm ướt tóc hai người, trên người Thường Thư Vân ngập tràn dấu vết xanh tím, chất lỏng bạch trọc bên trong chậm rãi chảy xuống giường, làm cho ga giường nhiễm vết bẩn vẩn đục.
Thường Thư Vân ghé vào lòng Bạch Kình Thương, bình phục hô hấp gấp gáp, hỏi: “Ngươi nói xem vì sao Vân Túc kia mạng lớn tới vậy? Mấy lần trải qua sinh tử đều có thể hóa hiểm thành an, chẳng lẽ chúng ta thật sự không có cách nào ư?”
“Hừ! Y quả thực là mạng lớn!” Giọng nói của Bạch Kình Thương lạnh lùng, thân là nhân vật chính của thế giới này, đương nhiên mạng phải lớn rồi, bằng không sao có thể gọi là nhân vật chính?
Tuy rằng hắn đã sớm biết nhân vật chính Vân Túc này vô cùng khó đối phó, nhưng càng về sau, hắn càng phát hiện bản thân vẫn là xem nhẹ năng lực của nhân vật chính, hắn đường đường là một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, không ngờ lại không thể làm gì một tiểu tu sĩ Kim Đan kỳ, nói ra chắc ai cũng cười tới rụng cả răng, cũng không phải là hắn không đánh lại được Vân Túc, mà là do mỗi lần hắn ra tay với Vân Túc, đều có người có tu vi cao thâm xuất hiện, phá hoại chuyện tốt của hắn.
Bạch Kình Thương cũng không phải là người của thế giới này, hoặc nên nói, linh hồn trong cơ thể Bạch Kình Thương bây giờ tới từ thế giới khác, Bạch Kình Thương kiếp trước cũng tên là Bạch Kình Thương, hơn nữa kiếp trước sống trong một thời đại công nghệ cao, không có tu chân, cũng không có yêu thú, cũng không có tu sĩ, Bạch Kình Thương vốn là một phú nhị đại, sau khi tốt nghiệp đại học liền thừa kế gia nghiệp của cha già, làm chủ tịch của công ty lớn, dưới cơ duyên xảo hợp nhìn thấy cuốn tiểu thuyết huyền ảo này, lại bởi một lần báo thù mà xuyên vào cơ thể của một tu sĩ trùng tên trùng họ ở giới tu chân này.
Đến tận bây giờ, Bạch Kình Thương đã sống ở thế giới này mấy trăm năm, nhân vật chính trong tiểu thuyết huyền ảo mà hắn đọc kiếp trước chính là Vân Túc, đương nhiên hắn cũng biết Bạch Kình Thương là boss phản diện của thế giới này, cuối cùng sẽ chết trong tay Vân Túc.
Bởi hắn không đọc kỹ bộ tiểu thuyết huyền ảo này, chỉ lật qua xem xem qua, cũng không biết lí do hai người thành thù, cũng không biết Vân Túc sinh ra lúc nào, bối cảnh ra sao, vì thế, căn cứ nguyên tắc thà giết nhầm cũng không bỏ sót, Bạch Kình Thương vừa tăng tiến tu vi, vừa tìm kiếm tung tích của Vân Túc, mấy trăm năm nay đã sai người tìm ra vô số người tên Vân Túc, cũng giết vô số Vân Túc nhưng vẫn không an tâm.
Nhoáng cái mấy trăm năm trôi qua, Bạch Kình Thương vẫn tiếp tục sai thủ hạ đuổi giết Vân Túc, rốt cuộc, có một ngày, hắn nghe được thuộc hạ tới báo rằng có một Vân Túc là đệ tử của Kiếm Tiên môn, vài lần thoát chết trong tay mình, một khắc kia Bạch Kình Thương chắc chắn rằng người này chính là nhân vật chính mà hắn đang muốn tìm.
Vì không muốn bại lộ thân phận của bản thân quá sớm, hắn vẫn lệnh cho thuộc hạ tiến hành đuổi giết Vân Túc nhưng không có lần nào thành công, cho dù hắn cóthông đồng trưởng lão Thường Thư Vân của Kiếm Tiên môn này, cũng vẫn không có thu hoạch gì, cho tới tận bây giờ.
Chẳng qua hắn vẫn sẽ không từ bỏ ý định giết chết Vân Túc, trước kia không, bây giờ lại càng không, huống chi bây giờ hắn đã bại lộ, cho dù có muốn bỏ qua cho Vân Túc, Vân Túc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hắn cũng không tin rằng mình là một kẻ xuyên tới, lại không đấu lại nổi với nhân vật chính.