Cùng lúc đó, bên trong cơ thể Vân Túc, trong đan điền, cỗ khí đen kia nhanh chóng lan tràn toàn thân, khí đen quấn quanh kinh mạch và trong máu, lớp khí đen mỏng manh trên linh căn đã biến mất không thấy đâu nữa, xuất hiện vết rách màu đen vô cùng nhỏ đối lập với màu vàng kim, nhưng đó cũng không phải là vết rách, chỉ là do khí đen biến thành mà thôi, ngưng tụ thành từng sợi tơ đen bám vào linh căn.
Bên trong đan điền của Vân Túc vẫn là khí đen tràn ngập, mảnh nhỏ kim đan cũng dần dần tan rã, hóa thành một cỗ chân khí hòa cùng khí đen tràn ngập đan điền.
Mà xung quanh cơ thể Vân Túc cũng là ma khí tận trời, trên đầu là một cụm lốc xoáy khí đen quanh quẩn không tiêu tan. Mà vóc dáng và khuôn mặt Vân Túc cũng bắt đầu có biến hóa, trên trán y, nơi mi tâm xuất hiện một vệt màu đỏ, khóe mắt cũng kéo lên trên, cánh môi cũng từ màu hồng biến thành tím đen, móng tay cũng chậm rãi biến đổi từ màu trắng hồng thành màu tím đen, hơn nữa tốc độ thay đổi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sắc nhọn như móng vuốt của dã thú.
Mắt tuy rằng chưa mở ra, nhưng đồng tử của y lại biến thành màu đỏ sậm, mơ hồ có thể thấy được một luồng sáng đỏ từ con ngươi dưới đôi mắt khép chặt.
Vân Túc nhìn cảnh trong quả cầu, gần như đã mất lý trí, nhưng đột nhiên trong đầu y xuất hiện tiếng gọi của Cung Tiểu Trúc, tiếng “Vân đại ca” kia làm cho thần trí y thoáng khôi phục một chút, sau đó ý thức của y liền liều mạng chống cự lại ý muốn giết người bạo ngược, muốn hủy diệt hết thảy thế giới này…
Bên ngoài trận pháp, cách Thiên Sát Ma Đằng không xa, Mặc Hoa vẫn không nhúc nhích ngủ hai năm cuối cùng cũng có động tĩnh, nó thoáng chốc mở hai mắt, trong mắt có chút ánh sáng đỏ, thần sắc không tỉnh táo, thần trí hiển nhiên là cũng chưa khôi phục lại. Sau đó nó khổ sở vặn vẹo cơ thể, cường độ giãy giụa cũng ngày càng lớn, kịch liệt giãy giụa, cơ thể cũng dần dần biến lớn.
Sau đó, da trên đầu nó tróc ra tạo thành một khe hở, đầu chui ra, mà cơ thể nó vẫn không ngừng đong đưa, tận đến lúc cơ thể chui ra khỏi lớp da rắn hoàn toàn, cơ thể màu xanh ban đầu biến thành màu đỏ đậm, lớp vảy đỏ cũng không ngừng sinh trưởng trong nháy mắt, mỗi miếng vảy càng biến càng lớn, càng cứng, trải rộng toàn thân che kín cơ thể nó không một chỗ hở.
Hai bên bụng nó cũng mọc ra bốn tứ chi hồng nộn, tuy rằng cũng có vẩy hơn nữa bên trên cũng có móng ngắn, nhưng lại rất nhỏ, rất ngắn, hoàn toàn không có cảm giác uy vũ khí phách. Màu sắc của tứ chi ngắn nhỏ cũng từ nộn hồng trở thành đỏ đậm tận đến lúc có cùng màu với toàn thân.
Trên lưng nó cũng mọc ra một đôi cánh thịt màu đỏ đậm, hai cánh xòe ra, có chiều dài bằng một nửa cơ thể, nếu nó bay lên trời, cơ thể cao lớn và cánh của nó sợ là có thể che lấp cả một phương trời đất.
Mà đỉnh đầu của nó cũng xuất hiện một thứ gồ lên, chỉ chốc lát sau, thứ gồ lên kia dài tới hơn một thước, biến thành một lân giác hình quạt, một loạt lân giác này tổng cộng có năm cái, hai cái gắn liền với phần da mỏng manh.
Không sai! Lúc này Mặc Hoa đang đột phá cấp sáu đại viên mãn, chỉ cần thành công vượt qua lôi kiếp sẽ có thể trở thành một yêu thú cấp bảy, à không! Nói đúng hơn là một yêu tu nguyên anh sơ kỳ. Mà lúc này nó cũng không còn là một con yêu thú nữa, bởi nó có thể hóa thân thành người, chính thức trở thành một yêu tu.
Lúc trước nó nuốt một viên nội đan cấp sáu của báo hoa xong, khi gấp rút lên đường, Cung Tiểu Trúc cũng thường thường lấy thú đan cho nó ăn, thế nên trong lúc đợi hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc bước vào trận pháp nó liền ngủ đông để tiêu hóa năng lượng của nội đan và thú đan.
Vừa rồi, Mặc Hoa lột xác từ một con mãng xà thành một con thuồng luồng, thế nên hình dáng của nó tuy rằng rất giống rồng nhưng vẫn duy trì vài đặc thù của mãng xà. Vừa giống rắn lại vừa giống rồng.
Mặc Hoa tiến hóa thành loại thuồng luồng này, tên là thuồng luồng Ánh Hồng, nếu tiếp tục tu luyện cũng có khả năng tiến hóa thành Chúc Long. Trên người Mặc Hoa có một huyết mạch Chúc Long Thượng Cổ, nhưng cũng không phải là yêu thú hay tu sĩ nào có được huyết mạch Thượng Cổ đều có thể kích phát huyết mạch trong cơ thể giống Mặc Hoa, vẫn là cần đến thiên thời địa lợi nhân hòa.
Có thể tiến hóa thành thuồng luồng như Mặc Hoa vô cùng hiếm thấy, về sau có thể hoàn toàn kích phát huyết mạch tiến hóa thành Chúc Long hay không lại phải xem cơ duyên của nó.
Thú hình Ánh Hồng của Mặc Hoa sau khi tiến hóa hoàn toàn xong, sắc trời xung quanh nháy mắt nhạt màu đi, trên đầu nó cũng có một mảnh tường vân màu sắc sặc sỡ, chính giữa tầng mây là một tầng lôi màu tím, nơi đó có uy áp cường đại đang chậm rãi chuẩn bị giáng xuống từ trên trời, uy áp kia sắp sửa đánh lôi điện xuống.
Thiên Hương lư đứng trên người Mặc Hoa vặn vẹo một khắc kia liền bay vòng vòng xung quanh nó, tới lúc cảm giác trên trời có một cỗ uy áp liền lập tức tránh xa khỏi Mặc Hoa, tận đến lúc bay xa khỏi hơn năm mươi trượng mới ngừng lại.
Ầm một tiếng, một tia sét to bằng miệng bát màu tím giáng xuống từ trên trời, mắt thấy sắp bổ lên cơ thể màu đỏ đậm của Mặc Hoa, Mặc Hoa sao có thể ngồi chờ chết, lúc này nó không còn bộ dáng biếng nhác như trước, thần trí cũng bị đợt uy áp kia làm cho tỉnh táo lại, nó ngửa cổ lên trời rống một tiếng, ngay sau đó cơ thể nó lấy một tốc độ còn nhanh hơn cả sét tím mà nghênh đón, vỗ hai cánh, toàn thân tản ra một khí thế tranh phong cùng đất trời.
Thiểm điện màu tím kia tiếp xúc với cơ thể cao lớn của Mặc Hoa, nháy mắt chạy dọc theo cơ thể nó, trong cơ thể nó, trong máu và kinh mạch, chỉ cần đụng tới linh lực lôi điện đều cùng nhau tiêu tán.
Sau đó, Mặc Hoa chậm rãi đong đưa hai cánh xoay quanh trong không trung cũng không hạ xuống mặt đất.
Không đến mười giây sau, đợt thứ hai càng lớn hơn lại đánh xuống dưới, màu sắc cũng đậm hơn một chút. Mặc Hoa lấy cùng tư thế nghênh đón lôi điện, lôi điện cũng dùng cách thức như vừa rồi mà tràn vào trong cơ thể Mặc Hoa rèn luyện kinh mạch trong cơ thể và xác thịt không thể bị hủy hoại của nó.
Ngay sau đó, lại là đợt thứ ba… đợt thứ tư… đợt thứ bốn mươi tám, mỗi một đợt lại càng mạnh hơn đợt trước đó, mỗi một đợt lại càng lớn hơn đợt trước đó, màu sắc cũng càng ngày càng đậm hơn.
May mà năng lực của Mặc Hoa có thể cản được bốn mươi tám đợt lôi kiếp, tuy là nói như vậy, nhưng trên người Mặc Hoa cũng đã bị tàn phá tới không chịu nổi, da tróc thịt bong, khắp nơi cháy đen còn có khói trắng bốc lên, vết máu đỏ tươi cũng trải rộng toàn thân nhỏ giọt, cánh cũng bị rách mấy lỗ. Mặc dù vậy, nó vẫn kiên trì xoay quanh phía dưới lôi tầng, chờ đợt lôi kiếp cuối cùng giáng xuống.
Đợt lôi kiếp màu tím cuối cùng này cũng không nhanh chóng bổ xuống như những đợt trước, mà lôi tầng phía trên tụ lại với nhau, màu càng đậm lên, tím đậm tới gần chuyển sang đen, tầng mây cũng càng dày lên.
Cuối cùng, lôi điện tím đen còn mạnh hơn bốn mươi tám đợt lôi kiếp trước cộng lại cũng giáng xuống, tốc độ nhanh hiếm thấy, nháy mắt liền bổ trúng cơ thể cao lớn của Mặc Hoa.
Mặc Hoa cũng không ứng đối tự nhiên như lúc trước, chỉ thét dài thê lương một tiếng liền rơi từ trên không trung xuống, ầm một tiếng nện xuống mặt đất.
Tất cả đều chấm dứt ở giờ khắc này, tầng mây chậm rãi tiêu tán, lôi tầng cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, bầu trời quang đãng, trên không ánh mặt trời ló rạng, một màu tím đậm cũng dần khôi phục lại màu sắc bình thường, tiếng ầm ầm cũng không xuất hiện nữa, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, cho thấy lôi kiếp lần này là bảy bảy bốn mươi chín đợt.
Mặc Hoa nằm rạp trên mặt đất, cơ thể thỉnh thoảng lại run rẩy, lôi điện tím đen kia cũng không hề luẩn quẩn trong cơ thể nó một lát rồi bị luyện hóa mà cơ thể đỏ đậm của Mặc Hoa vẫn còn dính điện phát ra tiếng tích tích rất nhỏ. Trong cơ thể nó, lôi tím đang tranh phong với linh lực, không ngừng phá hỏng kinh mạch và máu thịt toàn thân, cứ như vậy tăng mà không giảm, mãi cũng không tiêu tán.
Qua thật lâu sau, lôi điện toàn thân cuối cùng cũng biến mất, linh lực trong cơ thể cũng áp chế lôi tím hoàn toàn, luyện hóa, kinh mạch bị phá hỏng và máu thịt cũng được linh lực chữa trị nhanh chóng, không bị tổn thương chút nào. Vết thương trên người lấy tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường khép lại, vết máu trên cánh cũng đã biến mất, kinh mạch càng nở rộng hơn, càng thêm cứng cáp, da thịt toàn thân phòng ngự cũng càng tốt hơn so với trước.
Bên trong đan điền, kim đan cũng dần vỡ vụn trong lúc chống lại lôi kiếp, vết nứt chậm rãi mở rộng, chờ đến lúc Mặc Hoa luyện hóa lôi tím hoàn toàn, chữa trị kinh mạch thì kim đan cuối cùng cũng vỡ vụn hoàn toàn. Bên trong xuất hiện một đứa trẻ ngồi xếp bằng bộ dáng nguyên anh, nhắm chặt hai mắt, thần sắc túc mục.
Chỉ là bởi lúc trước vì chống lại lôi kiếp, sau lại luyện hóa lôi tím, chữa trị kinh mạch và máu thịt nên linh lực chân nguyên trong cơ thể bị tiêu hao không còn gì, nguyên anh có phần uể oải không phấn chấn.
Lúc đan vỡ biến thành anh, thân thuồng luồng khổng lồ của Mặc Hoa cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, một quầng sáng đỏ lóe lên, một cơ thể con người mặc bộ trường bào màu đỏ đậm nằm trên mặt đất, nhìn kỹ, bộ dáng tuấn mỹ vô song kia của Mặc Hoa lại giống y hệt nguyên anh trong cơ thể hắn.
Mặc Hoa biến thành người rồi liền chống người ngồi dậy xếp bằng dưới đất, vận chuyển ký ức trong truyền thừa mà thu được một bộ công pháp tu luyện.
Đồng thời, linh khí hỏa bốn phương điên cường lưu động ở chỗ hắn, tạo thành một lốc xoáy khổng lồ trên cơ thể hắn, ngưng tụ, rồi nén lại, tận tới khi hóa lỏng chui vào cơ thể Mặc Hoa, du tẩu trong kinh mạch tuần hoàn, nguyên anh trong đan điền cũng mở cái miệng nhỏ dùng lực phun ra nuốt vào luyện hóa thành linh lực.
(“phun ra nuốt vào” =)))
Không biết qua bao lâu, nguyên anh vốn uể oải cuối cùng cũng mặt mày hồng hào, tinh thần tràn trề, hiển nhiên chân nguyên bên trong nó đã đầy lên tới mười phần mười, linh khí xung quanh cũng bị Mặc Hoa hấp thu tới không còn gì nữa. Tới lúc này, Mặc Hoa rốt cuộc cũng trở thành một yêu tu Nguyên Anh sơ kỳ, không còn là một con yêu thú nữa. Khôi phục chân nguyên xong, Mặc Hoa vẫn chưa ngừng tu luyện mà vẫn tiếp tục hấp thu linh khí xung quanh, vận chuyển công pháp củng cố tu vi của mình…
Ngay lúc Mặc Hoa độ kiếp thành công, bên trong động phủ, Cung Tiểu Trúc cũng hoàn toàn tiếp nhận xong truyền thừa trong thức hải, chỉ là hắn còn chưa kịp mở mắt, lối vào phù trận đã khởi động, một luồng sáng trắng chợt lóe, hút Cung Tiểu Trúc và nhẫn cùng đàn cổ vào phù trận mang ra ngoài động phủ trong nháy mắt.
Bên ngoài động phủ, Cung Tiểu Trúc đột nhiên xuất hiện trước tấm bia đá, ngồi bệt dưới đất, cách xa Linh Sát mấy trượng, nhẫn và cái đàn cổ kia cũng rơi xuống trước mặt hắn. Cung Tiểu Trúc cảm thấy cơ thể bị một lực kéo một chút, vừa mở mắt ra đã thấy mình xuất hiện bên ngoài động phủ, hơn nữa Linh Sát còn ngồi bên cạnh mình.
Linh Sát vẫn ngồi bất động trước mưa trước mưa gió, chỉ hỏi một câu “Cần ta đưa ngươi ra ngoài không hay là đợi vị đồng bạn kia của ngươi?”
Cung Tiểu Trúc đáp không chút suy nghĩ, “Hồi bẩm tiền bối, tại hạ ngồi đây chờ Vân đại ca ra.”
Linh Sát liền không nói gì nữa.