Cung Tiểu Trúc há hốc miệng, mắt trợn trừng, nhìn Vân Túc lơ lửng trên không, lắp bắp gọi, “Vân… Vân đại ca!!!” Tiên – ma – thể!!! Trong nháy mắt, trong đầu Cung Tiểu Trúc xuất hiện ba chữ to.
Nghe thấy bốn chữ “Tiên Ma đồng tu” này, hắn và mấy tiểu đồng bọn đều sợ ngây người, Cung Tiểu Trúc đã đọc tiểu thuyết đương nhiên biết chuyện này là thế nào, có thể tu cả tiên và ma cùng lúc trừ khi có tiên ma thể ra thì cũng không còn cách giải thích nào khác.
Nhất định là cách hắn xuyên qua không đúng rồi, Cung Tiểu Trúc khó tin nghĩ, không phải là ma tu sao? Vì sao bây giờ Vân đại ca lại càng thêm uy vũ khí phách vậy? Là biến cố gì đã làm cho thể chất của Vân đại ca cũng thay đổi? Có điều… hẳn là có liên quan tới mình! Lúc trước bởi vì hắn can thiệp vào nên cốt truyện mới có biến hóa, vậy thể chất hiện tại của Vân đại cat hay đổi hẳn là cũng có liên quan tới hắn.
Có điều, đây cũng là chuyện tốt, ma tu đã lợi hại, thế mà bây giờ còn là tiên ma đồng tu, quả thực không thể tưởng tượng nổi, cái đùi mà hắn ôm này còn to hơn cả trong tưởng tượng! Vì thế, Cung Tiểu Trúc sau khi kinh ngạc thì chính là hưng phấn, trong lòng rất vui vẻ.
Một lát sau, khí thế của Vân Túc giảm đi nhiều, ma khí cũng dần biến mất, dung mạo cũng thay đổi trở lại, lại là một tiên tu, y chậm rãi hạ xuống mặt đất, nhẹ nhàng như tiên.
Vân Túc bay xuống trước mặt Cung Tiểu Trúc, nhìn hắn một cái, sau đó nhìn Linh Sát, chắp tay nói, “Đa tạ đại ân của tiền bối.”
Cung Tiểu Trúc cũng vội vàng hành lễ, “Đa tạ tiền bối.”
Linh Sát nhìn Vân Túc, trong mắt có một tia sáng chợt lóe lên, sau đó thản nhiên nói, “Không cần, bổn tọa chỉ làm theo lời chủ nhân căn dặn, huống hồ bổn tọa cũng có sở cầu.” Ánh mắt ảm đạm đi, rồi lại lập tức khôi phục lại bình thường.
(Sở cầu: điều hằng mong muốn cho riêng mình)
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc nhìn nhau, sau đó nói với Linh Sát, “Tiền bối xin cứ nói, nếu vãn bối có thể làm, vãn bối sẽ dùng toàn bộ sức lực mà làm.” Tuy nói vậy nhưng việc có thể làm cho một đại năng nhìn không ra tu vi phải cầu họ thì khẳng định là chuyện khó như lên trời, không hề dễ dàng gì.
Linh Sát không nói gì, xòe tay phải ra, một đóa sen hồng rực rỡ xuất hiện trong tay hắn, đóa sen hồng kia lóe ra ánh sáng đỏ xung quanh, cánh hoa khép lại, trông rất đẹp. Nơi tâm sen không phải là nhụy hoa mà là đài sen, bên trên có một hình người nhỏ xíu gần như trong suốt, bị một luồng sáng bao phủ, vừa nhìn, hóa ra là một hồn phách không trọn vẹn đang ngủ say.
Vân Túc nhìn xong, nhíu mày suy tư, khó hiểu, y không nghĩ ra được chuyện mình có thể giúp là gì.
Y lại biết đóa sen hồng này chính là Vạn Linh Huyết Ngọc liên, là chí bảo khó có được ở giới tu chân, bất kì tu sĩ nào chỉ cần dùng một cánh của hoa sen là có thể tu luyện vô cùng thông thuận, dù là cảnh giới nhỏ hay lớn, tỷ lệ đột phá thành công cũng trên tám phần, dù là phi thăng lên tiên giới cũng có thể nắm chắc năm phần.
Có thể thấy được Vạn Linh Huyết Ngọc liên quý giá tới cỡ nào, thế giới này chỉ sợ cũng chỉ còn một gốc này.
Vạn Linh Huyết Ngọc liên cũng có tác dụng ôn dưỡng hồn phách, chỉ là đối với tàn hồn mà nói thì nó sẽ giữ cho hồn không bị tiêu tán trong thiên địa mà thôi, cũng không thể bổ toàn tàn hồn.
Cung Tiểu Trúc cũng không rõ đoạn này, trong nguyên tác có vẻ đã bị lược qua, chỉ nói Linh Sát có điều muốn nhờ Vân Túc, tuyệt đối không phải là do hắn không nhớ kỹ.
Có điều hai người đều đoán hồn phách không trọn vẹn này hẳn là vị chủ nhân trong lời Linh Sát.
Linh Sát nhìn đóa sen, à không, nói đúng ra là nhìn hồn phách trên đài sen, ánh mắt hắn đầu tiên là lộ ra vẻ si mê, sau đó là đau đớn, cuối cùng kiên định nói, “Điều ta muốn nhờ các ngươi, chính là sau khi phi thăng lên Tiên Giới hãy mang một khối Uẩn Hồn thạch về cho bổn tọa.”
Sau đó nhìn vẻ mặt của hai người Vân Túc, tiếp tục nói, “Ta chính là do Thiên Sát Ma Đằng biến thành, chủ nhân đặt tên cho ta là Linh Sát. Đây là chủ nhân của ta, Phiêu Miểu Tiên Tôn, mười vạn năm trước đấu pháp với người khác thần hồn bị thương nặng, nay chỉ còn lại một mảnh tàn hồn…”
(phiêu miểu: mờ ảo, thấp thoáng ở xa)
Mười vạn năm trước ở giới tu chân, tài nguyên tu chân cũng không thiếu thốn như bây giờ, Phiêu Miểu Tiên Tôn bình thường trừ tu luyện thì còn có đam mê sưu tầm các loại chí bảo Thượng Cổ hiếm thấy trên thế gian, công pháp, pháp bảo cao cấp, linh đan diệu dược… chỉ cần là vật quý y sẽ đều sưu tầm, công pháp và pháp bảo trên người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cũng là do y sưu tầm.
Thiên Sát Ma Đằng cũng là y có được trong lúc vô tình, Phiêu Miểu Tiên Tôn tuy là tiên tu, Linh Sát lại là yêu tu, tuy mới đầu sát khí tận trời, có điều bởi chủ nhân luôn luôn dạy dỗ, hơn nữa tu vi cũng không ngừng gia tăng, sát khí trên người hắn cũng giảm đi nhiều, không hề bạo ngược như trước đây nữa.
Khi đó hồn phách của Phiêu Miểu Tiên Tôn bị pháp bảo đánh cho tàn phế, nguyên thần bị pháp bảo cắn nuốt, xác thịt cũng bị tổn hại, nguy hiểm như chỉ mành treo chuông, biết bản thân không còn khả năng sống sót, nên liền lệnh cho Linh Sát bày pháp trận ở nơi này cùng với khảo nghiệm, muốn để lại bảo vật nhiều năm của mình lại cho hậu nhân.
Nếu chỉ có nhân tài bị phế tu vi mới có thể tiếp thụ truyền thừa, khảo nghiệm này đương nhiên không thể quá khó, giống như hai người Vân Túc vậy, khảo nghiệm đơn giản, phần thường lại nhiều.
Bảo vật trên người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc trừ mấy công pháp nội ngoại kia cùng với Phượng Hoàng cầm và Phệ Hồn kiếm thì mấy vật trong trữ vật giới cũng không phải là quá quý giá, tuy rằng khó mà có được, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ở giới tu chân.
Mà Linh Sát khi hồn phách của Phiêu Miểu Tiên Tôn chuẩn bị tiêu tán, đã có được một gốc Vạn Linh Huyết Ngọc liên từ một bí cảnh, cuối cùng cũng bảo tồn được một mảnh tàn hồn, mảnh tàn hồn này cũng chỉ còn lại có một phần ba hơn nữa cũng chưa từng thức tỉnh, mà Vạn Linh Huyết Ngọc liên cũng không thể làm cho y khởi tử hồi sinh. Nếu để y đầu thai chuyển thế cũng không thể, trước không nói đến chuyện hồn phách không thể rời khỏi Vạn Linh Huyết Ngọc liên, cho dù có thể rời khỏi, kiếp sau cũng chỉ có thể là một kẻ thiểu năng thần chí không rõ.
Thế gian có rất nhiều bảo vật có thể làm cho tu sĩ khởi tử hồi sinh, nhưng có rất nhiều hạn chế, cần có đủ thần hồn, cơ thể hoàn hảo, quy định số canh giờ sau khi tắt thở, dù thế nào thì cũng phải có hồn phách hoàn chỉnh.
Đã nhiều năm qua, cứ vậy, Linh Sát vừa trông coi tàn hồn của Phiêu Miểu Tiên Tôn vừa đợi tu sĩ bên ngoài tới đây tìm kiếm cơ duyên, vừa chú ý bên ngoài xem có thứ gì có thể bổ toàn tàn hồn, có bảo vật có thể khởi tử hồi sinh xuất hiện.
Nhưng nhiều năm đã trôi qua như vậy rồi, hắn tìm đến rất nhiều bảo vật và phương pháp khởi tử hồi sinh nhưng vẫn không có một thứ gì phù hợp với yêu cầu. Hắn cũng có tìm kiếm phương pháp có thể bổ toàn hồn phách, chỉ cần hồn phách hoàn chỉnh, chuyện kế tiếp liền đơn giản, dù là chuyển thế đầu thai hay là dùng bảo vật trùng tố kim thân cũng có thể.
Một vạn năm trước, Linh Sát trong lúc vô tình có được một quyển sách tàn, bên trên ghi lại một thứ chỉ có trên Tiên Giới, thứ này chính là Uẩn Hồn thạch vừa rồi, không chỉ có thể ôn dưỡng tàn hồn mà còn có thể bổ toàn tàn hồn.
Đây chỉ là truyền thuyết, nhưng không cần biết thế nào, Linh Sát cũng muốn thử một lần.
“… Bởi vậy, ta chỉ có một yêu cầu, chính là các ngươi hãy tìm giúp ta một khối Uẩn Hồn thạch trên Tiên Giới, ngoài chuyện đó ra ta không còn sở cầu nào khác.” Nói xong hắn chậm rãi đợi Vân Túc đáp lời.
Điều kiện này là do tự Linh Sát tăng thêm, cũng không phải là yêu cầu của Phiêu Miểu Tiên Tôn, mục đích rất đơn giản, chẳng qua vì muốn chủ nhân sống lại mà thôi, có thể thấy được sự trung thành nơi trái tim hắn, được nhật nguyệt chứng giám.
Đương nhiên, hắn không thể nào chỉ kí thác toàn bộ hy vọng lên người Vân Túc, bên trong động phủ còn có vô số bảo vật, sau này vẫn còn người khác tới tìm cơ duyên.
Có điều, là nhân vật chính trong một quyển tiểu thuyết, chính số mệnh của y đã rất nghịch thiên rồi, nếu còn có người khác có thể tìm được đến cơ duyên này thì rõ ràng là rất không khoa học. Đương nhiên, Cung Tiểu Trúc là một ngoại lệ, hắn là một sự tồn tại đặc thù… Thế nên mệnh trung chú định hy vọng của Linh Sát chỉ có thể ký thác lên người Vân Túc.
Vân Túc hơi suy tư rồi đồng ý, “Được, vãn bối sẽ không phụ phó thác.”
Y cũng chưa bao giờ nghe nói tới Uẩn Hồn thạch, có điều y cũng không có cách nào từ chối cũng không cần từ chối, nếu chỉ có thể tìm thấy ở Tiên Giới, thời gian còn rất dài, đợi bao giờ tới Tiên Giới rồi nói sau.
Linh Sát tuy gấp nhưng cũng không thể tránh được, dù sao mười vạn năm đã qua, hắn cũng không vội, mà cũng chỉ nửa khắc nhất thời, đợi thêm mấy nghìn năm nữa cũng không sao cả.
Nếu hai bên đều đã không còn dị nghị gì, Vân Túc liền phát thệ với Thiên Đạo để Linh Sát yên tâm, sau đó Linh Sát vung tay áo, tống hai người ra ngoài.
Mặc Hoa cảm nhận được hai cỗ khí tức quen thuộc xuất hiện bên cạnh, mở mắt ra liền nhìn thấy Vân Túc và Cung Tiểu Trúc xuất hiện cách đó không xa, vì thế vội vàng đứng dậy phi qua, áo đỏ, tóc đen phấp phới, hắn kinh hỉ hét, “Chủ nhân, Tiểu Trúc, hai người cuối cùng cũng ra rồi, ta nhớ hai người muốn chết.”
Vân Túc thấy Mặc Hoa nhào về hướng mình, lập tức kéo Cung Tiểu Trúc ra, Mặc Hoa ngã dập mặt.
Nhận thấy khí tức trên người hắn giống hệt trên người Mặc Hoa hơn nữa tính cách còn gợi đòn như vậy, nháy mắt hai người liền đoán ra được nam tử áo đỏ này chính là Mặc Hoa đã đột phá tới Nguyên Anh kỳ.
Mặc Hoa đứng dậy, phủi tay áo, tội nghiệp nhìn Vân Túc, “Chủ nhân đáng ghét, thế mà lại không yêu ta.” Nước mắt doanh tròng, rồi nhìn về phía Cung Tiểu Trúc, mắt sáng lên, vừa bổ nhào về phía Cung Tiểu Trúc, vừa tội nghiệp nói, “Tiểu Trúc, ngươi nhất định phải an ủi tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương của ta, chủ nhân thật đáng ghét.”
Kết quả là…
Không đợi tới lúc Mặc Hoa chạm được vào y phục của Cung Tiểu Trúc, Vân Túc đã đá Mặc Hoa một cước bay ra xa tận mấy trượng ―― dám mơ tưởng tới người trong lòng của y, hừ!
Trong lúc hai người ra ngoài, Cung Tiểu Trúc nghe thấy giọng nói của hệ thống trong đầu:
‘Chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ hệ thống: “Tiến hành tích huyết nhận chủ với Thiên Hương lư.” Phần thưởng nhiệm vụ: giá trị vận khí hai điểm, hệ thống tệ năm mươi điểm, linh thạch trung phẩm hai viên, thất bại sẽ bị trừng phạt: giá trị vận khí mười điểm, hệ thống tệ một trăm điểm, linh thạch trung phẩm bốn viên.’
Chờ tới lúc hắn hồi phục tinh thần, Mặc Hoa đã lại nằm úp sấp trên mặt đất, vì thế hắn bất đắc dĩ nói, “Tiểu Mặc, sau này không thể tùy tiện nhào lên người người khác, nếu không sẽ bị người ta đánh, đây là hành vi vô cùng không lễ phép hiểu chưa?”
Cách xa hai người năm trượng, Mặc Hoa quỳ rạp trên đất ngẩng đầu, khuôn mặt vốn trắng nõn sạch sẽ giờ đây dính đầy bụi bẩn, hắn “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn đứng dậy, “Nhưng chủ nhân với Tiểu Trúc không phải là người khác mà! Mặc Hoa thích hai người mới muốn ôm hai người, vì sao lại không thể?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ ngốc nghếch của trẻ con, ánh mắt hồn nhiên nhìn Cung Tiểu Trúc.
“…”
Cung Tiểu Trúc không nói gì, chuyện này à, quả thật không sai, chẳng qua giữa Vân đại ca và Mặc Hoa, chỉ cần là chuyện mà Vân đại ca không thích, hắn tự nhiên cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên!
Tất cả mọi điều lão đại quyết định đều đúng, muốn đi theo lão đại phải thực hiện theo lời lão đại mới có thể sống lâu trăm tuổi, à không, sống lâu sánh cùng với trời đất, lão đại là uy vũ hùng tráng nhất!