*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại nói, ngày đó trên đường đi của Lang Kha vừa vặn qua chỗ môn phái nhỏ bị diệt môn kia, lại vừa lúc thấy tà ma tu làm xằng làm bậy, nhưng bởi hắn tới quá muộn nên không kịp ngăn thảm cảnh xảy ra, không thể cứu được ai dù chỉ một người, thế nên thẹn quá hóa giận, không suy xét tới sự chênh lệch thực lực giữa bản thân và tà ma tu kia đã tuyên bố muốn vì dân trừ hại, thay trời hành đạo.
Đây hoàn toàn là cơ hội tác giả quân bày ra để Vân Túc tới cứu Lang Kha có được không! Tuy rằng khi đó Vân Túc không nhận được thứ gì ưu việt, nhưng thu hoạch được hẳn một cơ hữu tốt đó có được không! Còn là một cơ hữu tốt có thân phận cực danh giá.
Cung Tiểu Trúc vừa ăn điểm tâm trên bàn vừa nghe Vân Túc và Lang Kha trò chuyện vui vẻ với nhau, vừa nghĩ tuy Lang Kha rất có phong phạm danh môn chính phái, thề sống chết trừ ma vệ đạo, nhưng hắn lại không thể ngờ rằng Vân Túc thật ra là một ma tu, không biết là ánh mắt hắn có vấn đề hay là Vân đại ca che giấu tốt nữa.
Có điều không biết sự tham gia của hắn, còn có sự thay đổi thể chất của Vân đại ca, cốt truyện còn có thể giống như trước nữa không. Nhớ rõ trong nguyên tác, Lang Kha sau khi biết Vân Túc là ma tu, tuy rằng tỏ ra bản thân vô cùng đau đớn, thất vọng thấu tim, nhưng thời điểm cuối cùng vẫn cứu Vân đại ca một mạng.
Mà bây giờ, không biết cốt truyện sẽ phát triển thế nào, thân phận tiên ma thể của Vân đại ca có bị người khác phát hiện ra không? Hay bị người ta lầm tưởng thành ma tu? Hoặc là không ai có thể nhìn thấu? Có điều chắc chắn rằng cho dù có chuyện gì xảy ra thì sự giúp đỡ của Lang Kha với Vân đại ca vẫn vô cùng lớn lao.
Thế nên… nhất định phải lấy lòng Lang Kha, không lấy lòng được cũng không thể đắc tội, dù sao cũng là Vân đại ca được lợi, hắn cũng có thể ăn theo, nếu Vân đại ca gặp phải nguy hiểm, hắn cũng không thể chỉ lo cho thân mình được! Nói không chừng Lang Kha còn có thể giành lại được một mạng cho Vân đại ca ở thời điểm cuối cùng như trong nguyên tác.
Nếu đắc tội Lang Kha, thời điểm hắn đáng lẽ phải cứu Vân đại ca mình sẽ phải làm sao đây! Có điều căn cứ theo sự lý giải về Lang Kha trong nguyên tác thì Lang Kha cũng không phải là người thích ôm thù, người ta là quân tử, tấm lòng đương nhiên là rộng rãi hơn người bình thường nhiều!
Tuy rằng không có Lang Kha giúp đỡ thì Vân đại ca cũng sẽ phùng sinh nơi tuyệt cảnh, nhưng chắc hẳn đại giới phải bỏ ra sẽ càng lớn.
Không cần biết thế nào, Cung Tiểu Trúc lại chưa từng nghĩ tới chuyện nếu về sau Vân đại ca trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà từ bỏ y, chỉ khăng khăng thề sống chết làm một tiểu đệ trung thành!
Chuyện sau này tạm thời không nói nữa, Vân Túc và Lang Kha trò chuyện với nhau, đề tài lại tới luận bàn võ nghệ.
Vì thế, nói liền làm!
Cung Tiểu Trúc cùng đi tới sân luyện võ rộng lớn đằng sau đại sảnh, Vân Túc khách khí hai câu với Lang Kha rồi mỗi người đứng một đầu của sân luyện võ, hai người đứng đối diện nhau, bát phong bất động, có cảm giác như gió thổi mưa giông trước cơn bão vậy.
Cung Tiểu Trúc ôm Viêm Hoa trong tay, đứng cạnh Mặc Hoa cách hai người tận vài chục trượng, cảm nhận được uy áp truyền tới từ hai người, hắn biết, Vân đại ca và Lang Kha giờ khắc này sẽ tỷ thí với nhau.
Quá soái rồi có được không! Cao thủ tỷ thí với nhau lúc ban đầu không phải là lấy pháp bảo ra tấn công đối phương, mà là tỏa ra khí thế muốn làm cho đối phương tàn bại, cho dù không thể, thì cũng muốn làm cho đối phương mới bắt đầu cuộc chiến đã sợ hãi. Nếu người có thực lực không tốt lúc này sẽ bởi vậy mà tàn bại, phun đầy máu tươi, nếu thực lực chênh lệch không lớn cũng có thể hiểu được thực lực của đối phương đã tới cảnh giới nào.
Cao thủ quyết đấu với nhau, tục nhân như ta không thể nào hiểu nổi.
Hai vị cao thủ cứ giằng co với nhau như vậy một lúc, đột nhiên, Vân Túc cầm Phệ Hồn kiếm, Lang kha cầm một cây đao lớn, hai người cùng tấn công đối phương cùng một lúc, đao kiếm va vào nhau, phát ra tiếng leng keng hữu lực, một đạo sóng âm lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, tạo nên từng đợt gợn sóng trong không khí, trong sóng âm còn quấn quanh kiếm khí và đao khí li ti.
Cung Tiểu Trúc đứng ngoài vòng, cảm nhận được không khí chấn động, vội dùng linh lực hình thành một lớp phòng hộ ngoài cơ thể, lui về phía sau vài bước tiếp tục xem hai người so đấu.
Pháp bảo hai người sử dụng đều là pháp bảo bản mạng của mình, Lang Kha cũng phát huy ra thực lực chân thật nhất của bản thân, không hề áp chế tu vi của bản thân xuống Kim Đan hậu kỳ. Cứ vậy, nhìn từ công kích vừa rồi, thực lực của hai người ngang nhau, nếu như tu vi của cả hai ngang nhau, thì đương nhiên Lang Kha không bằng được Vân Túc.
Nhưng sự thật thế nào, cũng chưa biết được!
Vân Túc trải qua một hồi va chạm ngắn ngủi với Lang Kha lại nhanh chóng tách ra, rồi hợp lại đánh nhau, công kích của hai người mỗi một lần lại trở nên mạnh mẽ hơn, tốc độ càng ngày càng nhanh hơn, đao kiếm chạm vào nhau tóe ra lửa, lại có một luồng sáng trắng thoáng hiện lên xung quanh hai người, tựa như muốn bao bọc lấy cả hai, lại như muốn nuốt sạch hai người.
Cùng với cuộc chiến kịch liệt, trong không khí truyền tới dao động kịch liệt, Cung Tiểu Trúc bên cạnh nhìn tốc độ của họ ngày càng nhanh, tận tới lúc chỉ còn lại hai bóng dáng mơ hồ, nhìn tới hoa cả mắt!
Cuối cùng, thời gian trôi qua thật lâu, tuy rằng bề ngoài Lang Kha cũng không hề biểu hiện ra bất cứ điểm nào không thích hợp nhưng lại chủ động tách ra, thu bảo đao vào đan điền, đồng thời miệng cũng hô lên, “Vân huynh xin thủ hạ lưu tình, tại hạ nhận thua.”
Vân Túc thuận thế dừng tay, gật đầu nói, “Tài nghệ Lang huynh phi phàm, tại hạ bội phục.”
“Nói gì vậy, còn không phải là Vân huynh càng giỏi hơn sao, chỉ sợ tại hạ tu luyện thế nào cũng không theo kịp thực lực của Vân huynh, thôi không nói nữa, sắc trời đã muộn, nên dùng bữa tối rồi, Vân huynh, Mặc huynh và Cung huynh, chúng ta đi chè chén chút thế nào?”
Tuy rằng người ngoài nhìn không ra, nhưng Lang Kha lại có thể cảm nhận được công kích của Vân Túc ở một khắc kia khi hắn dừng tay vẫn hữu lực mười phần như trước, mà chân nguyên trong đan điền của bản thân đã hao phí đến chín phần, gần như sắp trở nên khô kiệt, có đấu nữa cũng không thể tránh được kết cục thảm bại của mình, không bằng sớm nhận thua một chút, giữ lại một chút thể diện cho chính mình.
Lang Kha đi trước dẫn đường, Vân Túc tới bên Cung Tiểu Trúc nắm tay hắn theo sau.
Mặc Hoa nghe thấy mắt sáng ngời, theo sau mọi người đi tới nhà ăn.
“Hôm nay Lang mỗ đón gió tẩy trần cho chư vị, mang ra toàn bộ thần tiên túy quý hiếm nhiều năm, hôm nay chúng ta phải uống say một phen, cho Lang mỗ thể diện, uống nhiều thêm mấy chén!” Lang Kha bưng chén rượu lên nói với bọn Vân Túc.
Vì thế, mấy người Vân Túc cũng nâng chén lên chạm vào chén của hắn, uống cạn một hơi.
Thần tiên túy, ý nghĩa như tên, chính là loại rượu mà thần tiên uống cũng say, có điều một bình quý giá trong tay Lang Kha này không chỉ có thần tiên thực sự uống mới trở thành thần tiên say, mà tu sĩ bình thường uống một chén cũng phải say tận một ngày một đêm. Có điều mấy người đang ngồi đây đều không phải là tu sĩ bình thường, thế nên tửu lượng tương đối cao.
Ngoại trừ một người!
Giữa đêm, âm thanh cười cười nói nói rộn ràng của mọi người vang lên, vui vẻ lại ấm áp, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, có điều không khí trên bàn cơm này toàn bộ là nhờ Lang Kha tạo nên, tuy rằng Vân Túc có nói chuyện nhưng cũng rất ít khi mở miệng, thỉnh thoảng chỉ gật đầu, một hỏi một đáp, thi thoảng lại nâng chén, Cung Tiểu Trúc cũng không am hiểu ăn nói, có điều cũng bởi thỉnh thoảng Lang Kha lại mời rượu nên Cung Tiểu Trúc uống xong mấy chén liền cảm thấy có hơi chóng mặt.
Dùng xong bữa tối, Cung Tiểu Trúc cảm thấy đầu mình đã ong ong, hoàn toàn không tìm ra phương hướng, nhìn thấy thứ gì cũng mơ hồ, nhất là…
“Ơ? Vân đại ca, ngươi sao lại… sao lại có tận hai… hai… ưm… hai người?”
Ánh mắt Cung Tiểu Trúc mê ly, cười ha hả nhìn Vân Túc đang đỡ hắn, còn giơ tay ra sờ soạng mặt Vân Túc, “Da của Vân đại ca thật là tốt, ha ha…” Vừa trắng lại vừa mềm như đậu hũ! Sau đó còn nhéo mũi Vân Túc không buông tay.
Bởi trên mặt Vân Túc chỉ có mỗi mũi là nhéo được! Chơi một hồi, Cung Tiểu Trúc lại buông mũi Vân Túc ra, xõa tóc y xuống, tuy rằng có hơi đau, nhưng với Vân Túc mà nói thì chỉ như gãi ngứa, chút đau đớn này hoàn toàn có thể coi nhẹ.
“Tiểu Trúc, đừng nghịch, ngoan!” Vân Túc bất đắc dĩ nhìn bộ dáng say khướt của Cung Tiểu Trúc, ánh mắt mang theo sủng nịch vô hạn, y đỡ Cung Tiểu Trúc đi một đoạn, cuối cùng, Cung Tiểu Trúc thật sự là ầm ĩ quá mức, nên y dứt khoát bế ngang Cung Tiểu Trúc lên, chậm rãi theo sau thị nữ.
Ngoài Cung Tiểu Trúc ra, tửu lượng của Mặc Hoa và Lang Kha đều tốt, tuy rằng có hơi chóng mặt, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, đều tự mình trở lại phòng nghỉ ngơi.
Vân Túc bế Cung Tiểu Trúc tới một viện lớn, vào cửa liền đặt Cung Tiểu Trúc lên giường, nhìn thụy nhan của Cung Tiểu Trúc, không muốn đi một chút nào, cứ nhìn như vậy, nhưng phát hiện nhìn thế nào cũng không đủ, nhất là y cảm thấy trong lòng mình như có một ngọn lửa thiêu đốt, bức thiết phải làm gì đó mới cam tâm.
Nhìn đôi môi mỏng khép mở của Cung Tiểu Trúc, không biết vì sao, Vân Túc cảm thấy vô cùng đẹp đẽ, sau đó cứ nhìn nhìn như vậy, chờ tới lúc y phục hồi tinh thần, đã phát hiện môi của hai người dính cùng một chỗ, dung nhan tuấn mỹ của Cung Tiểu Trúc phóng đại gần trong gang tấc trước mắt Vân Túc, một lỗ chân lông trên mặt cũng không nhìn thấy, lại càng không phải nói tới bất cứ một tạp chất nào, thuần khiết hoàn mỹ, mịn màng trắng nõn, trên mặt còn phiếm hồng thản nhiên.
Vân Túc chậm rãi ngẩng đầu, liếm liếm cánh môi mình, ánh mắt sâu thẳm, lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi mỏng của Cung Tiểu Trúc, dùng lực cắn vài cái, chậm rãi vói lưỡi vào trong miệng hắn, bắt đầu liếm mút, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh trong khoang miệng của Cung Tiểu Trúc.
Cung Tiểu Trúc như cảm nhận được gì đó, môi giật giật, ngậm lấy đầu lưỡi của Vân Túc cắn một cái, trong miệng còn phát ra vài tiếng “ưm hừ”.
Vân Túc thấy Cung Tiểu Trúc phát ra tiếng động, vội rụt lưỡi về, tách cánh môi đang dính chặt vào nhau của hai người ra, thấy Cung Tiểu Trúc không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng cũng không định tiếp tục chiếm tiện nghi nữa, kéo chăn qua đắp lên người hắn, đứng dậy, cũng không quay đầu lại, tuy rằng vẻ mặt y vô cùng bình tĩnh, tốc độ đi không nhanh cũng không chậm, nhưng bóng dáng nhìn thế nào cũng cảm thấy như đang chạy trối chết…
Cung Tiểu Trúc ngủ một ngày một đêm, tới lúc hoàng hôn mới mở to mắt, ngồi dậy lười biếng duỗi eo, ngáp một cái, cảm thấy đã lâu rồi không ngủ đã như vậy, chuẩn xác mà nói, đã lâu rồi không ngủ một giấc, cảm thấy toàn thân như trở lại ngày xưa.
Nhìn nhìn sắc trời, sau đó xuống giường sửa soạn lại dung nhan, mím mím môi, lại cảm thấy hơi đau, vì thế liền sờ sờ, a? Sưng lên rồi!
Sau đó suy nghĩ bắt đầu bay bổng, trong vài cuốn tiểu thuyết trước kia hắn đọc có miêu tả, nam chính dưới tình huống nữ chính không biết gì (Uống say! Ngủ! Ngất xỉu!) mà chiếm tiện nghi của nàng, vì thế lúc nữ chính tỉnh lại phát hiện môi mình vô cùng kì quái đã sưng lên (Rách da! Chảy máu!), sau đó liền hoài nghi mình bị người khinh bạc (hoặc chỉ đơn thuần là cảm thấy mình bị muỗi đốt hoặc không cẩn thận đụng phải chỗ nào đó!)
Nghĩ nghĩ, Cung Tiểu Trúc bài trừ mấy tình tiết chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, trước chưa nói tới hắn không phải là nhân vật chính, giới tính cũng không đúng hơn nữa trước kia khi hắn còn ở hiện đại, buổi sáng rời giường cũng sẽ phát hiện môi mình không hiểu tại sao lại sưng lên, mà trước đây hắn vẫn luôn sống một mình, có mơ tưởng thế nào cũng không có khả năng nghĩ tới chuyện mình bị người khác hôn! Thế nên nghĩ rằng nhất định là lúc mình nằm mơ lỡ cắn trúng môi.
Bây giờ thì sao! Đương nhiên cũng là mình tự cắn phải rồi! Bởi hôm qua hắn uống nhiều rượu như vậy, nói không chừng lại nằm mơ gì đó rồi tự cắn môi mình, đây là chuyện rất bình thường thôi có được không! Hắn cũng không tự kỷ đến nỗi cho rằng có nữ tu nào đó ở phủ thành chủ nhân lúc hắn uống say tới hôn trộm hắn.
Ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu trở nên thông suốt, tư duy của Cung Tiểu Trúc khôi phục lại bình thường. Hắn mơ hồ nhớ rằng Vân đại ca là người đã đưa hắn về phòng, vẫn nên mau chóng dọn dẹp xong rồi tới cảm ơn Vân đại ca một phen thì hơn, dù sao cũng là Vân đại ca đưa hắn về phòng.
Tác giả có lời muốn nói: cho mọi người ăn tí thịt, ha ha ha!!!
Thân ái đừng cảm thấy tư duy của tác giả ngốc kỳ quái, chuyện này quả thực bản thân tui đã gặp phải, có đôi khi buổi sáng rời giường không hiểu tại sao lại phát hiện ra môi mình bị sưng lên, bạn cùng phòng của tui còn nói đùa không biết tui bị ai hun nữa!