Lại nói, Cung Tiểu Trúc vừa rời khỏi Tất Vân Tông, Lang Kha liền mang theo Vân Túc và Nguyễn Hàn Yên bắt đầu đi thăm thú nơi nơi ở Tất Vân tông, lúc này họ đang đi một hàng ba người, đi tới Uẩn Linh phong nuôi dưỡng linh thú.
Lại nói, lúc đầu vẫn luôn là Lang Kha giới thiệu Tất Vân tông cho Vân Túc, mà bây giờ lại chuyển thành Nguyễn Hàn Yên giới thiệu cho y, trong lời nói mang theo sự vui vẻ, ngữ khí ôn nhu, cùng với cảm giác có hơi xấu hổ mà người khác khó nhận ra được, trong lúc hành tẩu, y phục lay động, mang theo sự lanh lợi.
Ba người đi tới một ngọn núi vô cùng cao lớn, giọng nói của Nguyễn Hàn Yên vang vọng trong không trung, nàng thường thường vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Vân Túc một chút.
“Vân sư thúc, ngọn núi này chính là Uẩn Linh phong, trên đỉnh núi có một phần diện tích lớn Tất Vân tông chúng ta dùng để nuôi linh thú chưa nhận chủ đó, ngươi có biết không? Những linh thú kia rất thú vị, không chỉ có bộ dáng đẹp mà cũng dịu ngoan vô cùng, hơn nữa phần lớn đều là một vài linh thú huyết thống cao quý, có cả linh thú trưởng thành lẫn thú con, chủng loại đa dạng và được nuôi tách nhau, để phòng cho chúng đánh nhau, tạo thành tổn thất không cần thiết.”
Bởi Lang Kha gọi Vân Túc là Vân huynh, mà Nguyễn Hàn Yên là sư điệt của Lang Kha, thế nên hai người đi dạo một hồi, Nguyễn Hàn Yên liền tự phát gọi Vân Túc là Vân sư thúc, thấy Vân Túc cũng không tỏ vẻ phản đối, nên vẫn luôn cao hứng từ đó tới giờ, thỉnh thoảng lại gọi một tiếng, gọi không biết mệt.
Nguyễn Hàn Yên đi song song với Vân Túc ở phía trước, Lang Kha đi theo sau hai người, không nói lời nào, có điều vẻ mặt vẫn luôn duy trì ý cười, lẳng lặng nghe giọng nói tựa tiếng hót của chim Hoàng Ly làm người ta như si như say của Nguyễn Hàn Yên.
Nguyễn Hàn Yên nói xong liền nhìn vẻ mặt của Vân Túc, Vân Túc cũng khó có lúc nể tình, gật đầu.
Thấy Vân Túc có phản ứng với mình, sự vui mừng trong mắt Nguyễn Hàn Yên không giấu nổi, tiếp tục nói, “Vân sư thúc, Lục sư thúc, chúng ta mau đi thôi! Sắp tới đỉnh núi ngay rồi, chờ một lát nữa chúng ta xem những linh thú kia, nếu Vân sư thúc coi trọng con nào, ta liền xin cha, tặng cho Vân sư thúc được chứ?”
“Không cần vậy đâu.” Vân Túc khá uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của nàng, thực ra y cũng không cần linh thú nào khác, bởi linh thú nào cũng không thể sánh được với Chu Tước trong tay y kia, nhiều linh sủng hơn cũng chỉ tổ vướng, có điều cũng có thể chọn một linh thú cho Tiểu Trúc.
“Vân sư thúc đừng khách khí, đều là chuyện ta nên làm mà thôi, một hồi nữa Vân sư thúc có yêu cầu gì cứ nói ra là được, điều này cứ để ta làm là được rồi, phải không? Lục sư thúc.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Yên nhi nói đúng.” Lang Kha gật đầu liên tục.
Vân Túc đứng khoanh tay, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, lại nhìn xuống dưới đất, nói với Lang Kha, “Lang huynh, vì sao linh khí nơi này lại khác với những nơi khác?”
Lang Kha nghe thấy câu hỏi của y, lập tức bước lên trước, “Ha ha ha! Vân huynh có điều không biết, dưới Uẩn Linh phong chôn giấu một linh mạch nhưng cũng không phải là linh mạch bình thường, mà pha tạp một loại bảo thạch đặc thù, mà loại bảo thạch này có tác dụng rất tốt với linh trí của linh thú, có thể mở linh trí của linh thú, ở đại lục Huyền Thiên, chỉ sợ có mình Tất Vân tông ta mới có thực lực dùng loại bảo thạch này, mà loại bảo thạch này tên là Tuệ Linh thạch.”
Nói xong rút quạt giấy vẽ sơn thủy xòe ra phe phẩy hai cái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong.
“Tuệ Linh thạch? Là cái gì vậy? Lục sư thúc, vì sao ta không biết chuyện này?” Nguyễn Hàn Yên mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn Lang Kha, sau đó mắt dần trợn to hơn, một vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “Được lắm! Các ngươi không ngờ lại không nói cho người ta, xấu quá rồi! Cha cũng thật là.” Nguyễn Hàn Yên “hừ” một tiếng, lỗ mũi nở to, một bộ không thèm để ý tới người khác.
“Sao có thể chứ, Yên nhi cũng không hỏi ta, ta sao mà biết được là ngươi có hiếu kỳ với mấy thứ này chứ! Hơn nữa theo ta nhớ, ngươi chưa từng hỏi ta chuyện của Tất Vân tông phải không! Ngươi cũng không hỏi ta, sao ta có thể nói cho ngươi?” Lang Kha xếp quạt giấy lại, vỗ hai cái vào lòng bàn tay, “Có điều bây giờ Yên nhi biết rồi, vậy đừng so đo nữa! Yên nhi ngoan! Một hồi nữa nếu ngươi không biết gì thì cứ hỏi ta, Lục sư thúc tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.”
“Được rồi! Ta tha thứ cho ngươi.” Yên nhi một bộ dáng “Nếu ngươi đã cầu xin ta, ta sẽ cố tha thứ cho ngươi.”, sau đó không để ý đến hắn nữa, cười dài nói với Vân Túc. “Vân sư thúc, chúng ta đi nhanh lên đi!”
Lang Kha nhìn hai người đi phía trước, mình thì thảm hề hề đi theo sau, thở dài, nhận mệnh tiếp tục theo sau…
“Oa! Vân sư thúc ngươi xem, con linh thú kia bộ dạng thật khả ái! Vân sư thúc ngươi biết không, con thú đuôi nhung này là loại linh thú nữ đệ tử Tất Vân tông ta thích nhất, không chỉ dịu dàng nhu thuận, mà còn đặc biệt trung thành với chủ nhân, sức chiến đấu cũng không hề thua kém linh thú bình thường.” Nguyễn Hàn Yên chỉ vào linh thú giống sóc đang cắn hoa cỏ trên đất, có điều lớn hơn sóc gấp đôi.
“Ừm.” Vân Túc nhìn thoáng qua con sóc đuôi nhung kia, gật đầu nhẹ đến gần như không thấy được, tiếp tục đi về phía trước, thản nhiên nhìn.
…
“Vân sư thúc ngươi xem, chỗ đó có một con chim Thải Phượng, ngươi nhìn xem có phải lông vũ trên người nó rất đẹp không! Ngươi biết không, loại chim Thải Phượng này ở Tất Vân tông ta rất hiếm có, rất nhiều đệ tử muốn mua loại linh thú này, có điều không phải chỉ là do loại linh thú này hiếm có mà còn bởi thực lực đặc biệt cường hãn, thế nên đệ tử bình thường dù có dùng điểm cống hiến đổi cũng chưa chắc có đủ tư cách nhận nuôi loại linh thú này.” Nguyễn Hàn Yên chỉ vào một con chim đang đậu trên cành cây, kinh diễm thét cao giọng.
Vân Túc chỉ nhìn con chim Thải Phượng bị giọng của Nguyễn Hàn Yên dọa tới giương cánh bay cao, tiếp tục đi về phía trước.
Chim Thải Phượng sở dĩ có tên như vậy là bởi diện mạo của nó rất giống Phượng Hoàng trong truyền thuyết, nhưng thực ra nó cũng chỉ tương tự Phượng Hoàng bốn năm phần mà thôi, lại là linh thú huyết thống cao quý nhất của Tất Vân tông, cũng là linh thú quý giá nhất, người bình thường nuôi không nổi.
Bởi trong cơ thể nó có ẩn chứa một phần huyết mạch của Phượng Hoàng thượng cổ, có tỷ lệ kích phát trong huyết mạch nhất định, tiến hóa thành Phượng Hoàng trong truyền thuyết, nhưng chỉ sợ trong một vạn con chim Thải Phượng mới chỉ có một con có khả năng biến thành Phượng Hoàng, mà toàn bộ đại thế giới Huyền Linh, có chưa tới năm mươi con chim Thải Phượng, Tất Vân tông mới chỉ có năm con, có một con non còn chưa đầy một tuổi.
Thế nên chỉ có tông chủ hoặc trưởng lão có nhiều cống hiến mới có tư cách nhận nuôi.
Tất cả chuyện này Vân Túc đều biết, tuy rằng y rất muốn một con chim Thải Phượng đưa cho Tiểu Trúc, nhưng nghĩ đến điểm quý giá của nó, chỉ sợ Nguyễn Tu sẽ không đồng ý, thế nên coi như thôi! Đợi có cơ hội tìm một con càng tốt hơn cho Tiểu Trúc.
…
“Vân sư thúc, Vân sư thúc, ở kia có một con thú Đô Đô! Bộ dạng thật sự béo, rất thích ăn, hơn nữa ta nghe nói nội môn ta có một sư huynh nuôi một con, bởi nó ăn rất nhiều, nên đã nhanh chóng làm sư huynh kia nghèo rớt.” Nguyễn Hàn Yên chỉ vào con linh thú trước mặt cười ha ha.
Vân Túc dùng dư quang liếc mắt nhìn thú Đô Đô kia đang ôm một cục thịt nướng lớn ăn tới bất nhạc diệc hồ, hai tai không nghe chuyện bên ngoài, tiếp tục đi về phía trước.
“… Vân sư thúc, ngươi nhìn chỗ kia, con tinh tinh kia thật hung mãnh.” Nguyễn Hàn Yên chỉ vào một con tinh tinh lớn đang đấm ngực, nhỏ giọng nói, chờ mong nhìn Vân Túc, hy vọng y có thể phản ứng chút.
Vân Túc dừng bước, lần này không để ý đến nàng nữa, chờ Lang Kha đằng sau đi tới rồi mới nói, “Lang huynh, nơi trồng linh thảo của Tất Vân tông ở đâu?”
Lang Kha lập tức tiến lên, mỉm cười nói, “Ngọn núi gieo trồng linh thảo tên Thực Linh phong, ở ngay cạnh nơi này, chỉ cần tốn chút thời gian là tới rồi, tại hạ dẫn Vân huynh đi.”
Đi tới Thực Linh phong, hạ xuống mặt đất, Lang Kha còn chưa kịp nói gì, đã bị tông chủ dùng một lá truyền âm phù triệu đi, vì thế tiếp đó chỉ còn lại Vân Túc và Nguyễn Hàn Yên cùng đồng hành.
Nguyễn Hàn Yên cũng không bị thái độ lãnh đạm của Vân Túc đả kích, vẫn hưng trí bừng bừng giới thiệu cho y. Mà Vân Túc thì cẩn thận vừa đi vừa nhìn khoảng diện tích rộng lớn trên đỉnh núi dùng làm ruộng trồng linh thảo.
“Ta có thể mua linh thảo chỗ các ngươi bằng linh thạch không?” Vân Túc xem xong toàn bộ chủng loại linh thảo được trồng rồi hỏi Nguyễn Hàn Yên.
“Chuyện này ấy hả! Không biết nữa! Có điều nếu Vân sư thúc thực sự muốn mua linh thảo chỗ chúng ta, thì ta có thể đi hỏi cha thử xem, chắc chắn nếu cha biết Vân sư thúc muốn mua linh thảo, nhất định sẽ bán cho ngươi, Vân sư thúc bây giờ có thể nói luôn cho ta biết ngươi cần bao nhiêu linh thảo cho Yên nhi biết, để ta có thể chuẩn bị trước.”
“Không vội, để sau hẵng bàn.”
Vân Túc nhìn xong, cảm thấy cũng không còn gì để làm, liền xoay người đi xuống núi, mà Nguyễn Hàn Yên cũng nhấc váy đi theo sau, bởi Vân Túc đi khá nhanh, nên nàng gần như phải chạy chậm theo sau y, vừa vui tươi hớn hở vừa chậm rãi nói.
“Vân sư thúc, chúng ta về luôn rồi sao? Có sớm quá không? Hay là chúng ta ở lại xem thêm lúc nữa, tới xem Linh Đan các một lần đi! Nơi đó có rất nhiều đan dược do Lâm trưởng lão luyện chế ra, bình thường ta đều thích vào đó, Lâm trưởng lão cũng thường thường cho ta một chút linh đan diệu dược khá là quý giá, Vân sư thúc nếu thích linh đan gì, Yên nhi cũng có thể xin Lâm trưởng lão cho ngươi.”
“Không cần!”
(Ed: mất kiên nhẫn level max😂)
Nguyễn Hàn Yên bên cạnh bĩu môi, sau đó lại nói tới những chuyện khác.
Tuy rằng Nguyễn Hàn Yên không ngại thái độ lãnh đạm này của Vân Túc nhưng lại có người cực kỳ không thích.
Vân Túc và Nguyễn Hàn Yên càng đi càng xa, đằng sau hai người, nơi một mảnh ruộng trồng dược, có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang ngồi, lén nhìn về phía Vân Túc và Nguyễn Hàn Yên, miệng còn lải nhải.
“Hà sư huynh ngươi xem, sư đệ ta không nói sai chứ! Nguyễn sư muội quả thực đi cùng một nam tu, nhìn tình hình này, Nguyễn sư muội có vẻ rất thích y, hơn nữa nhìn y phục của y, không giống đệ tử Tất Vân tông ta.”
Trong đó một nam tu tu vi Trúc Cơ sơ kỳ bộ dạng khá thấp, dung mạo bình thường, nhưng làn da cực trắng, hắn nói chuyện với nam tu Trúc Cơ trung kỳ có khuôn mặt tuấn tú thư hùng mạc biện.
“Thật đáng giận, Nguyễn sư muội nói chuyện với y, y không thèm để ý tới dù chỉ một chút, cái thái độ của người này! Không được, ta nhất định phải nói cho đại ca, để đại ca giáo huấn y một chút, người đơn thuần như Nguyễn sư muội chỉ có ta mới xứng đôi, không nên để kẻ kia lừa mất.”
Hai người này đều là đệ tử nội môn Tất Vân tông, tên nam tu Trúc Cơ sơ kỳ kia tên Phùng Lực, chỉ là một đệ tử nội môn tư chất vô cùng bình thường, trước mắt vẫn chưa bái một vị trưởng lão nào làm sư, bình thường chuyện làm nhiều nhất chính là làm chút nhiệm vụ, dùng điểm cống hiến mua đan dược tu luyện, nhiệm vụ thời gian gần đây hắn làm vừa vặn là chăm sóc linh thảo ở Thực Linh phong.
Nam tu Trúc Cơ trung kỳ tuấn tú còn lại tên Hà Húc Chi, cũng giống Phùng Lực, chưa bái ai làm sư, chẳng qua chỉ là tạm thời, bởi tư chất của Hà Húc Chi rất tốt, song linh căn kim hỏa, hơn nữa đại ca Hà Ngự Chi của hắn đã bái vị trưởng lão của Luyện Khí đường làm sư, tu vi bây giờ đang ở Kim Đan trung kỳ, tư chất bất phàm, tiềm lực cực lớn.
Bởi Hà Ngự Chi cực kỳ sủng ái hắn, hơn nữa hắn cũng là người có tính cách như lửa, người khác không chọc tới hắn thì không sao, nếu chọc vào hắn, hắn tất sẽ trả lại gấp trăm lần, thế nên tuy rằng bây giờ hắn chưa bái sư nhưng đệ tử bình thường cũng không dám dễ dàng chọc hắn, nhiều người tu vi và tư chất thấp hơn Hà Ngự Chi không nhiều cũng nguyện ý cho hắn ba phần thể diện, không chọc đệ đệ của hắn, còn khá quan tâm.
“Nhưng… tu vi của người này hình như còn lợi hại hơn cả đại ca ngươi, đại ca ngươi đánh thắng được sao?” Tên tu sĩ dung mạo bình thường kia hoài nghi nhìn hắn, đây tuyệt không phải ảo giác của hắn, bởi hắn cảm nhận được uy áp trên người Vân Túc vô cùng cường đại, cảm giác thực lực của Vân Túc sâu không lường được, ngay cả đại ca Hà Húc Chi cũng không mang lại cảm giác này cho hắn.
“Có cái rắm ấy! Đại ca ta là lợi hại nhất, đương nhiên đánh thắng được y, cho dù người kia có là Kim Đan hậu kỳ cũng không thể nào đánh thắng được đại ca ta, ngươi không biết có một lần có một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ khiêu chiến đại ca ta, bị đại ca ta đánh cho răng rơi đầy đất hả, ta nhìn thấy tận mắt, sao nào? Ngươi không tin? Nếu không tin ngươi tìm đại ca ta thử xem?” Hà Húc Chi khinh bỉ nhìn Phùng Lực, dám xem thường đại ca hắn đều là kẻ không tốt lành gì.