Chương 68: [Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Phiên bản convert 13213 chữ

Sau khi đưa Lâm Đặng trở về nhà, Trần Dụ mới lái xe đem Thu Trì bắt đầu thấm cồn đầu óc mơ màng trở về nhà.

"Này, cậu đi nổi không?" Trần Dụ quay sang hỏi Thu Trì, trong đau khổ lại thầm nói, ngày mai phải đem xe đi tẩy rửa mới được.

"Tôi ổn."Thu Trì hai mắt mơ mơ màng màng, tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.

Nhìn Thu Trì xiêu vẹo bước đi, Trần Dụ bất lực thở dài một cái sau đó vội vàng xuống xe, anh nắm lấy tay cậu, nói: "Ổn cái con khỉ, xem cậu sắp chết đến nơi rồi kia."

"Hả?" Thu Trì gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Trần Dụ, cậu dường như không hiểu anh nói gì, "Tôi có bị làm sao đâu.

À này." Thu Trì đưa tay chỉ về phía Trần Dụ, "Anh vừa học thuật phân thân hả? Bây giờ tôi thấy quá trời người giống anh luôn."

Trần Dụ: "..." Đây là lần đầu anh gặp một người uống rượu bia vào rồi phải mất một khoảng thời gian mới say đấy.

Thu Trì nhìn Trần Dụ một lúc lâu, sau đó đột nhiên bật khóc: "Sao lại là anh? Cố Triều đâu? Tôi muốn gặp Cố Triều cơ~~"

Trần Dụ: "..."

Thu Trì tiếp tục thút thít, cậu cầm điện thoại lên, lung tung bấm trên màn hình, bíu môi nói: "Tôi muốn gọi cho Cố Triều, nhưng tôi không gọi được." Nói đến đây, Thu Trì lại lã chã nước mắt, "Ann ấy giận tôi rồi, không muốn nhìn thấy tôi nữa..."

Trần Dụ: "..."

Trần Dụ đưa tay đỡ trán, anh cảm thấy bây giờ mình hiền lành quá đi mất, nếu là trước kia, gặp phiền phức kiểu này, anh đã lập tức cho đối phương ngủm luôn rồi.

Hơn nữa giết cậu rồi, vụ hệ thống kia cũng sẽ mãi không xong, y cũng không thể cùng anh quay về được.

"Nam chính không giận cậu đâu." Trần Dụ vỗ vai cậu, kiên nhẫn nói: "Cậu cũng biết nam chính bây giờ rất nhiều việc mà, hắn có thể là đang bận việc gì đó thôi, xong việc là sẽ gọi lại cho cậu ngay."

Nghe vậy Thu Trì lập tức ngừng khóc: "Thật không?"

Trần Dụ bày ra vẻ mặt chắc chắn, "Thật, tôi nói dối cậu bao giờ chưa?"

Thu Trì im lặng đứng nhìn anh, hai hốc mắt đỏ hoe, bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Trần Dụ đột nhiên nảy ra một ý định xấu xa, anh vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại sau đó cười với bộ dạng khoái chí.

Chụp xong, Trần Dụ lại dùng giọng điệu mẹ hiền dỗ con nói: "Trời lạnh rồi, chúng ta về nhà trước rồi nói tiếp được không?"

"Tôi muốn gặp Cố Triều cơ."

Ánh mắt Thu Trì đáng thương, Trần Dụ thấy bộ dạng của Thu Trì khi say rượu cũng thú vị phết, trong lòng nghĩ gì liền nói hết ra luôn.

Nhưng bây giờ cậu hễ mở miệng ra nói thì một câu Cố Triều hai hay ba câu cũng đều là Cố Triều, việc này Trần Dụ có hơi đau đầu.

Bây giờ anh đâu thể bay qua Italy tóm cổ Cố Triều đem đến trước mặt cậu được.

Sau đó Trần Dụ nói như thế nào, Thu Trì cũng không chịu về, ôm cột gào khóc đòi Cố Triều.

Trần Dụ cảm thấy đầu mình ong ong, cảm thấy bản thân cũng điên lắm rồi mới đến cái thế giới này, bây giờ trông hắn có khác gì trông trẻ đâu.

Biết thế đã chẳng chụp hình gửi đi làm gì.

"Được rồi." Trận Dụ thỏa hiệp, "Bây giờ tôi đưa cậu về nhà trước, sau đó giúp cậu gọi cho Cố Triều được không?"

"Thật không." Thu Trì đang ôm cột điện hu hu khóc nghe xong gương mặt lập tức trở nên vui vẻ.

Trần Dụ mỉm cười chân thành gật đầu, "Về nhà rồi tôi mới gọi."

Thu Trì nghe vậy liền trở nên rất ngoan ngoãn, Trần Dụ nắm tay cậu kéo đi, cậu cũng không phản kháng nữa.

Sau khi kéo Thu Trì về được đến nhà, Trần Dụ thật sự phải thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Trước tiên cậu đi tắm đi, người toàn mùi bia thôi."

"Không muốn." Thu Trì chu môi, "Muốn Cố Triều cơ."

Trần Dụ xoa huyệt thái dương, anh hít một hơi thật sâu sau đó quyết định đi vào bếp nấu cho Thu Trì một bát canh giải rượu, "Uống đi rồi đi ngủ cho tôi nhờ."

"Không uống." Thu Trì khoanh tay quay mặt đi, gương mặt đỏ hồng do say rượu lộ ra vẻ căm tức, "Anh đã nói sẽ cho tôi gặp Cố Triều, anh là đồ lừa đảo.

Tôi không thèm nghe lời anh nữa."

Trần Dụ có thể cảm nhận trán mình đang nổi gân xanh, anh xoa huyệt thái dương, anh im lặng nhìn Thu Trì một chút rồi quyết định gọi cho Cố Triều, "Được rồi, tôi gọi là được chứ?"

Thu Trì hai mắt lập tức sáng rực, Trần Dụ vừa tìm số vừa lẩm bẩm, uất ức nói: "Các người mới chỉ xa có ba ngày, có biết tôi phải xa chồng tôi bao lâu rồi chưa? Tôi còn chưa khóc đây này..."

Anh nhấn vào số của Cố Triều đưa cho Thu Trì, "Đây nghe đi, nói chuyện xong thì tắm rửa, ngoan ngoãn đi ngủ biết không? Mai cậu còn phải đến lớp đấy."

Thu Trì ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhận lấy điện thoại áp lên tai, nhưng đầu dây bên kia lại không thể kết nối được, tín hiệu toàn nằm ngoài vũng phủ sóng.

"Không kết nối được." Thu Trì thật sự hạ điện thoại xuống, Trận Dụ lấy lại rồi gọi lại một lần nữa.

"Thật sự không kết nối được." Trận Dụ nói, anh nhìn Thu Trì rầu rĩ cuộn tròn ngồi trên ghế, thấy cậu có vẻ lại sắp khóc, anh lại vội nói: "Nam chính có thể đang bận việc gì đó cho nên mới không nghe máy được, cậu đừng nghĩ nhiều, đi tắm rửa rồi đi ngủ, có thể ngày mai hắn sẽ gọi cho cậu thôi."

Thu Trì nằm yên không nhúc nhích, anh lại nói: "Nếu cậu lại bị cảm hay xảy ra vấn đề gì, nguyên chủ của tôi sẽ bị trừ lương đấy, cậu là cậu bé rất hiểu chuyện mà đúng không?"

Thu Trì gật đầu, Trần Dụ nắm tay cậu kéo dậy nói; "Vậy mới là bé ngoan.

Trước uống canh giải rượu rồi đi tắm rồi đi ngủ sớm, được chứ?"

Lần này Thu Trì không phản kháng nữa, cậu ngoan ngoãn uống hết canh sau đó tự mình đứng dậy đi vào nhà tắm.

Trần Dụ cực kỳ tri kỷ mà giúp cậu lấy quần áo.

Sau khi Thu Trì tắm xong, cậu nghe theo lời dặn của Trần Dụ, vừa ra khỏi phòng tắm liền leo lên giường đi ngủ.

Trần Dụ đứng một bên nhìn, tuy Thu Trì khi say tuy có hơi ương bướng, tính cách có phần trẻ con, nghĩ gì nói nấy, nào giống bộ dạng ngầm mắng người bình thường.

Nhưng nếu cho kẹo biết dỗ ngọt thì cậu sẽ lại nghe lời ngay, cũng rất hiểu chuyện.

Thu Trì vào giấc ngủ rất nhanh, có thể do tác dụng của cồn cho nên cậu hoàn toàn ngủ say như chết, dù cho có ồn như thế nào cũng không tỉnh dậy.

Chờ một lúc sau khi xác định Thu Trì ngủ rồi, Trần Dụ tắt hết đèn trong nhà sau đó lặng lẽ rời khỏi nhà.

Ngay khi anh vừa bước ra khỏi cửa, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, anh nhìn màn hình một chút rồi mới nhận máy.

"Không có anh ở đây, em toàn bị người ta bắt nạt." Vừa nhận máy,Trần Dụ lập tức dùng giọng đáng thương nói: "Còn nữa, em còn bị cấp dưới của anh hăm he mạng sống đấy."

Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó dịu dàng nói: "Ngoan, nó không làm gì em chứ?"

"Dĩ nhiên là không rồi, chỉ là một hệ thống nhỏ nhoi mà thôi, sao có thể khiến em bị thương được." Trần Dụ vừa nói vừa liếc nhìn cánh cửa nhà Thu Trì, "Tuy nó không hiện diện ra, nhưng em vẫn cảm nhận ra được, nó luôn ở bên cạnh cậu ta.

Chỉ cần em có động thái gì trông có vẻ xấu xa, nó lập tức sẽ khởi động chế độ bảo vệ Thu Trì ngay." Anh nhếch môi, khóe mắt lộ ra một tia hàn khí, "Nếu không phải vì anh, em đã sớm đem nó xé nát rồi."

"Chu Chu ngoan, Chúng ta sắp được về nhà rồi, đến lúc đó, anh sẽ giới thiệu em với nó."

"Ha." Trần Dụ bật cười, "Lúc đó biểu cảm đó của nó chắc cũng phải đặc sắc lắm.

Nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích rồi."

Đầu dây bên kia trầm thấp cười một tiếng, dịu dàng nói: "Chu Chu, đến đây, anh muốn em."

Trần Dụ vẻ mặt phấn khích, chạy nhanh ra chỗ đậu xe, nói: "Hừ, để gia đây tìm anh lâu như vậy, tối nay liệu mà đền bù cho tốt."

"Đảm bảo khiến em thỏa mãn." Bên kia cười một tiếng, ôn nhu nói: "Em bị người ta bắt nạt bao nhiêu, ann trả lại em bấy nhiêu."

"Chỉ sợ một cái của anh cũng không đủ trả." Trần Dụ buông lời khiêu khích sau đó xấu xa cụp điện thoại, phấn khởi nhấn chân ga phóng xe đi.

.

Sáng hôm sau, Thu Trì vừa tỉnh lại phát hiện đầu mình đau như búa bổ, cứ như có ai đó cầm búa đập liên tiếp vào đầu cậu vậy.

Tiếp đó Thu Trì cũng bắt đầu cảm thấy bụng cồn cào một trận, mặt cậu tái xanh, bịt miệng chạy vội vào nhà tắm, ôm bồn cầu nôn một trận.

Hơn nửa tiếng sau Thu Trì từ nhà tắm đi ra, vẻ mặt phờ phạc, lẩm bẩm nói: "Ông trời ơi, con thề từ nay sẽ không đụng vào bia rượu nữa."

"Dậy rồi à."

Thu Trì vừa mở cửa đi ra liền nghe được giọng nói của Trần Dụ, cậu nhìn sang thì anh đang ngồi trên ghế, khác với dáng vẻ như xác chết trôi của cậu, Trần Dụ thần thái vô cùng tươi sáng và tràn đầy sức sống.

"Trần tiên sinh?" Thu Trì nhìn anh, "Anh hôm qua cũng ở đây hả?"

"Không hề." Trần Dụ sảng khoái nói: "Tôi đến lúc cậu còn đang ở trong nhà tắm thề thốt không uống rượu nữa ấy."

"Anh lại bẻ khóa nhà tôi nữa hả?" Thu Trì hết nói nổi, "Anh đến sớm vậy có chuyện gì không?"

"Đem đồ ăn sáng đến cho cậu." Trần Dụ tươi cười nói.

Từ nãy đến giờ cậu thấy tâm trạng anh rất tốt, hôm qua chắc gặp chuyện gì đó vui vẻ lắm.

"Anh tìm được người mình cần tìm rồi à?" Thu Trì hỏi: "Thấy anh vui như vậy, chắc chỉ có chuyện này thôi."

"Bingo!" Trần Dụ vui vẻ giúp cậu lấy đồ ăn được mua ban nãy ra, "Cho nên cậu hãy trân trọng bữa ăn này đi, đây là bữa cuối cùng tôi đem cho cậu rồi."

Thu Trì giật mình ngẩn đầu lên, "Sao cơ? Anh nói bữa cuối cùng là có ý gì?"

Trần Dụ nói: "Đêm nay tôi sẽ cùng y rời đi, cho nên hôm nay tôi đến đưa đồ ăn cho cậu lần cuối, đồng thời cũng nói lời từ biệt với cậu.

Bắt đầu từ ngày mai, người đến đưa đồ ăn mỗi ngày cho cậu là Trần Dụ thật sự."

"Nhanh vậy ư?" Thu Trì vẫn còn chưa hết sốc, "Tôi cứ nghĩ anh sẽ ở lại cho đến khi sinh nhật Cố Triều qua."

"Ban đầu đúng là tôi đúng là có ý định như vậy thật." Trần Dụ nói: "Bây giờ vấn đề này đã được giải quyết rồi, người cũng đã tìm được rồi, tôi không còn lý do gì để ở lại thế giới này nữa."

Tuy chỉ mới quen biết, nhưng Thu Trì thật sự có thiện cảm với anh, khi biết tin Trần Dụ sẽ rời đi, Thu Trì trong lòng có chút buồn nhưng nhiều hơn hết là cậu cảm thấy mừng cho anh, "Tốt quá rồi nhỉ? Anh và người đó có thể về nhà rồi."

Trần Dụ kinh ngạc sau đó nhắm mắt cười nói: "Ừ."

Trần Dụ sau khi bày đồ ăn xong, anh ngồi xuống đối diện cậu, một tay chống cằm nói: "Nhìn cậu tôi lại nhớ mình ngày xưa." anh ngẫm nghĩ một chút rồi bắt đầu kể: "Lần đầu tiên khi bước sang một thế giới mới, tôi cũng đã rất mong đợi bản thân có thể sống một cuộc đời mới.

Nhưng lúc đó tôi quá ngây thơ tin lời hệ thống mà mình ký kết, sau đó trở thành nhân vật phản diện mà nó mong muốn, làm nhiệm vụ hãm hại nam chính, kết quả cuối cùng đều chết vô cùng thê thảm.

Cho nên, Thu Trì, cậu rất may mắn mới có thể ký kết với Tiểu Thất đấy."

Sau khi nghe Trần Dụ nói, Thu Trì có thể mường tượng được phần nào về quá khứ của anh, gặp một hệ thống như vậy, đừng nói Trần Dụ, đến cậu cũng sẽ hận hệ thống.

Cậu đại khái đoán được cảm xúc của anh lúc đó, Bởi vì chính cậu ban đầu cũng từng như thế, trong lòng kháng cự nhiệm vụ tiếp xúc với nam chính, trong lòng chỉ muốn rời xa khỏi quỹ đạo của câu chuyện để bảo toàn mạng sống.

Nhưng khác với Trần Dụ, cậu có thể rời khỏi quỹ đạo của thế giới này, thay đổi được số mệnh của nguyên chủ, đều là nhờ hệ thống mà cậu gặp được là Tiểu Thất.

"Anh nói đúng." Thu Trì nói: "Tôi đúng là may mắn thật."

Trần Dụ cười cười đẩy đồ ăn về phía cậu, "Ăn đi."

Thu Trì nhìn một bàn đầy đồ ăn như vậy, ngại ngùng nói: "Làm phiền anh quá, lát nữa tôi sẽ trả lại tiền cho anh."

"Tiền thì khỏi đi." Trần Dụ nói: "Đây là đồ nam chính bảo tôi đem qua cho cậu."

Thu Trì kinh ngạc: "Cố Triều ư?"

"Đây toàn món cậu thích, ngoài Cố Triều ra thì ai vào đây.

Còn tôi làm sao biết được cậu thích ăn cái gì mà mua." Trần Dụ nói: "Hắn vốn bảo tôi không nói cho cậu biết, nhưng tôi thấy giấu cậu cũng chả làm được gì, mắc công cậu buồn bã lại đi uống rượu."

Thu Trì nghe vậy xấu hổ, nói: "Tôi đã nói sẽ không uống nữa rồi."

Trần Dụ khúc khích cười mấy tiếng, lại nói: "Cố Triều dù có giận cũng luôn nghĩ cho cậu, cho nên cậu cũng đừng nghĩ nhiều, cứ vui vẻ chờ hắn về thôi."

"Tôi biết." Thu Trì cười ngượng, "Không biết hôm qua tâm trạng tôi bị sao nữa, toàn nghĩ chuyện không đâu.

Bây giờ ổn rồi, tôi sẽ không cố gắng gọi cho Cố Triều nữa, tôi đợi anh ấy về sẽ trực tiếp nói chuyện với anh ấy."

"À, còn nữa, tôi phải cảm ơn và xin lỗi anh." Thu Trì cười ngượng, "Hôm qua khi tôi say chắc là làm phiền anh lắm."

"Hở?" Trần Dụ ngạc nhiên, "Cậu hôm nhớ hôm qua mình làm cái gì sao?"

Thu Trì xấu hổ lắc đầu: "Nhớ được đã tốt."

Ánh mắt Trần Dụ đột nhiên trở nên xấu xa, anh lấy điện thoại ra mở một đoạn video rồi đưa cậu, "Cậu tự mình xem đi."

Thu Trì tò mò nhìn anh rồi bấm nút "play", sau đó một đoạn video cậu ôm một cột điện gần nhà, khóc lóc đòi Cố Triều hiện lên.

"Cái quỷ gì thế này! ! !" Thu Trì gần như là hét lên, "Sao tôi lại có thể như vậy chứ?"

"Ha ha ha..." Trần Dụ ôm bụng cười, "Hôm qua tuy cậu hơi phiền nhưng nhõng nhẽo như vậy cũng đánh yêu lắm."

"Không được, phải xóa! !" Thu Trì xóa video đi, Trần Dụ đối diện mặt bình tĩnh nói: "Cậu xóa cũng vô dụng thôi, tôi sớm đem video này gửi tặng Cố Triều rồi."

NANI! ! ! ! ! !

Thu Trì há hốc mồm, cả người xụi lơ trên ghế, Trần Dụ vẫn còn tươi cười nói: "Bây giờ chắc hắn cũng nhận được rồi, tôi đảm bảo hắn khi xem xong hận không thể bay về gặp cậu luôn đấy chứ."

"Không được đâu." Thu Trì hai tay che mặt, cả người giống như một con tôm luộc.

Bây giờ bảo cậu làm sao dám đối diện với Cố Triều đây? Xấu hổ quá đi mất.

-----------------------

Góc ngoài lề:

Cố Triều sau khi thay điện thoại liền nhận được tin nhắn từ trợ lý của mình gửi đến, hắn tưởng là bảng báo cáo cho nên không chút ngần ngại mở xem.

Cố Triều: ...

Cố Triều: Đặt tôi vé máy bay về sớm nhất trong ngày.

Các thuộc hạ: Boss ơi, xin đừng mà.

......

Lần này tạm biệt "Trần Dụ" thật rồi.

Chu Chu là biệt danh mà người kia dùng để gọi "Trần Dụ"..

Bạn đang đọc [Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!