Editor: Hannah
Dù có là chị đại thì cũng có lúc sợ sệt, một khi bạn đã có người trong lòng thì đồng thời bạn cũng có một nhược điểm.
Đường Vực, trước đây mỗi lần em gọi tên anh, trái tim đều trở nên yếu mềm.
_ "Nhật ký chị đại"_
Thích tám phần, anh ấy sẽ có cảm giác với cậu, muốn cùng cậu lên giường.
Cái định luật này nếu để nói về người đàn ông khác thì có thể coi là nói bừa, dù sao thì đàn ông đều là loài động vật sống bằng nửa thân dưới nhưng dùng để nói về Đường Vực thì lại rất có khả năng.
Đường Hinh cũng từng tưởng tượng dáng vẻ của Đường Vực khi động tình, thậm chí còn từng mơ thấy hình ảnh đó.
Vưu Hoan thấy cô đột nhiên im lặng thì xì một tiếng: "Chắc không phải tớ đoán trúng đấy chứ? Thế hay là cậu thử quyến rũ anh ta xem, xem xem anh ta đối với cậu có phản ứng hay không."
Mặt Đường Hinh đỏ lên, cầm gối ném qua, nghiêm túc nói: "Mình đang nói chuyện hẳn hoi với cậu đó!" Cô khựng lại, dường như đang thưc sự cân nhắc tính khả thi của kế hoạch này, "Cậu nói như thế xem ra cũng là một cách, nếu thực sự có phản ứng thì chính là mức độ tám rồi."
"Đúng là không hy vọng được gì ở cậu, chẳng thà cậu dứt khoát cưỡng gian anh ta, gạo nấu thành cơm đi cho lành."
"......"
Đường Hinh không biết phải nói gì, cô cảm thấy có lẽ mình ngày càng tham lam, hoặc là phải nói cô không đủ tin tưởng, đối với chính mình không đủ tin tưởng, đối với Đường Vực cũng không đủ tin tưởng. Cô nhìn Vưu Hoan, hạ giọng nói: "Mình nói cái này, chắc cậu sẽ lại mắng mình vô dụng, mình vẫn cứ cảm thấy giữa mình và Đường Vực thiếu cái gì đó, nếu đối với anh ta quá tốt, mình không cam lòng nhưng nếu đối với anh ta không tốt, mình lại thấy khó chịu."
Ruột gan cồn cào rồi lại tự hành hạ mình.
Hoàn toàn không tìm ra lối thoát.
Vưu Hoan nhìn cô, thở dài: "Cái chính là cậu cảm thấy anh ta yêu cậu chưa đủ nhiều, ít nhất là không quá yêu cậu, dù hiện giờ anh ta có quay lại theo đuổi cậu, vì cậu mà mua nhà, vì cậu mà vung một trăm triệu, cậu vẫn cảm thấy anh ta không yêu cậu đủ nhiều."
Một nhát thấy máu.
Đường Hinh vẫn luôn giương oai trước mặt Đường Vực rằng mình là chị đại nhưng nếu thực sự so sánh ra mà nói, cô nghĩ, cô vẫn như trước đây là người yếu thế hơn.
Đường Vực vẫn luôn là người đứng từ trên cao nhìn xuống cô.
Trong cuộc sống hiện thực này, yêu thầm một người suốt bốn năm vốn đã là chuyện vừa khó khăn vừa khó tưởng tượng, huống hồ tính cách cô lại như vậy, khi vừa mới từ chức rời đi, cô còn có phần thổn thức, không hiểu sao mình có thể làm được điều này.
Đường Hinh cũng thở dài: "Nói thế thành ra mình giống nữ chính trong mấy bộ phim tình cảm sướt mướt quá, nhưng mình lại không có cách nào ngừng so đo tính toán. Nếu chưa từng bị anh ấy từ chối, có lẽ mình sẽ cứ ngô nghê đồng ý cùng anh ấy hẹn hò yêu đương, nếu thuận lợi, nói không chừng còn có thể kết hôn sinh con, cũng sẽ không so đo mấy chuyện cái gì mà yêu nhiều hay yêu ít, dù gì cũng đã yêu thầm suốt bốn năm, mình chỉ thiếu nước nâng niu anh ấy như vì sao trên trời thôi. Nhưng anh ấy đã từng nói rất rõ ràng là mình với anh ấy không hợp nhau, mọi người cũng nói mình không phải tuýp người anh ấy thích, anh ấy cũng không phải chưa từng yêu ai bao giờ, nghe anh ấy nói chắc hẳn bạn gái anh ấy là người rất phù hợp, thế mà cuối cùng vẫn chia tay không phải sao?"
Cho nên, mình là người từng bị anh ấy từ chối, bị anh ấy nói là không phù hợp, làm sao có thể tiếp tục mối tình này đây?
Nhỡ như sau một thời gian bên nhau, anh ấy lại phát hiện mình thực sự không hợp với anh ấy, lại muốn chia tay thì sao?
Đường Hinh cười tự giễu, nói: "Cậu xem mình lúc trước phóng khoáng thoải mái biết bao nhiêu, sau khi bị người ta từ chối vẫn quyết gặm một miếng thịt Đường Tăng coi như là chiến lợi phẩm thu được sau bốn năm, sau đó thì không muộn phiền gì nữa. Khi đó mình thực sự nghĩ nếu đã không thể nắm giữ được thì đành buông thôi, dù sao dứt bỏ một thứ thì cũng còn rất nhiều thứ khác mình có thể làm, mình phải trở thành một nhà biên kịch lớn, hợp tác làm phim với thật nhiều đạo diễn lớn, nghe oai biết bao nhiêu. Nếu anh ấy không tới trêu đùa mình, mình thực sự có thể buông tay, nếu anh ấy không tới, mình lại đi xem mắt, Lâm Tranh Húc vừa đúng là kiểu người mình thích, nói không chừng mình sẽ rung động."
Ai mà ngờ được, ngay trước khi đi xem mắt cô lại bị đối tượng yêu thầm bốn năm hôn tới ba phút.
Khi cô cùng đối tượng xem mắt dùng bữa, anh ấy lại ngồi ngay phía sau cô.
Cái cảm giác như trăm dao cứa vào tim này, không có cách nào diễn tả được, chỉ mình cô có thể hiểu.
Đường Hinh không dám chắc nếu mình hẹn hò với Đường Vực, rồi một ngày nào đó thực sự đi đến kết cục phải chia tay, liệu cô còn có thể sảng khoái buông tay như trước hay không. Nếu anh ấy yêu cô không đủ nhiều, muốn chia tay với cô, cô còn có thể nói không được sao? Không thể.
Điều đáng sợ nhất chính là anh ấy có thể quên, cô lại không thể quên nổi.
Cảm giác đó, chỉ cần nghĩ tới là cô lại thấy sợ hãi.
Nếu đã như vậy, chẳng thà đừng bắt đầu.
Cô khom lưng trước anh ấy một lần đầu thì thôi đi.
Nếu lại khom lưng lần nữa, cô sợ mình sẽ co vào bụi rậm luôn.
Đường Hinh vừa nói dứt lời, WeChat đã báo có tin nhắn mới.
Lâm Tranh Húc: "Cuối tuần cô có rảnh không? Mình cùng đi ăn được không?"
Vưu Hoan ghé mắt nhìn, vỗ đầu cô, nói: "Nữ đại gia à, tớ cảm thấy cậu vẫn còn non quá đi, cứ thử yêu đương 2-3 lần hoặc lên giường với vài anh xem, có khi lại khá lên đấy?" Vưu Hoan nhìn cô, bỗng nhiên bật cười, "Mà nhỡ đâu Đường Vực lại "bất lực" thì sao nhỉ?"
Đường Hinh: "......"
Đúng lúc này Đường Đinh Đinh cầm theo đồ ăn vặt hào hứng bước vào: "Em tới rồi!"
Cái gì mà khổ vì tình, cái gì mà đàn ông này kia, đều chỉ là mây bay hết.
Lượn đi cho nước nó trong.
Đường Hinh cùng Vưu Hoan cùng lúc thả chân xuống, rất ăn ý với nhau bắt đầu thu dọn bàn nước, để dành chỗ cho đồ ăn.
Đường Đinh Đinh để đồ ăn lên bàn, vội vàng hỏi: "Mèo của em đâu? Mèo đâu?"
"Kia kìa."
Đường Hinh phẩy phẩy tay sau đó mở túi đồ ăn vặt mà vị đại tiểu thư này vừa đem tới bày ra bàn. Đường Đinh Đinh đúng là em gái ruột của Đường Vực, yêu cầu đối với chất lượng sống thật giống nhau, đồ ăn vặt cũng toàn loại ngon lành đắt đỏ.
Đường Hinh ăn mấy miếng bánh rồi mới đột nhiên nhớ ra, cô còn chưa trả lời tin nhắn của Lâm Tranh Húc.
Cô ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra nhắn tin trả lời: "Xin lỗi anh, cuối tuần này tôi không rảnh, tôi phải tới bữa tiệc sinh nhật của một người bạn."
Cuối tuần này đúng là sinh nhật Đường Đinh Đinh, vị đại tiểu thư này muốn tổ chức sinh nhật ở nhà, nữ vương tiệc tùng Thẩm Phỉ còn tuyên bố phải mở tiệc lớn, chúc mừng Đinh Đinh sắp tiến quân vào giới giải trí.
Lâm Tranh Húc: "Được, vậy hẹn sau vậy."
Còn có lần sau sao?
Đường Hinh thấy hơi bất ngờ, cô trả lời bằng một icon mặt cười.
Đường Đinh Đinh đang vui vẻ ôm con mèo nhỏ đi tới, ngồi cạnh Đường Hinh, cười ngọt ngào: "Vẫn là chị dâu đối tốt với em nhất. Cuối cùng em cũng có mèo rồi này."
Đường Hinh: "......"
Cô lườm Đường Đinh Đinh, nói: "Ai là chị dâu của em, đừng gọi bừa, gọi bừa nữa đòi lại mèo đấy."
"Được rồi, chị Đường Tâm." Đường Đinh Đinh bĩu môi, quay đầu nhìn cô, "Anh trai em ngoại trừ chuyện nhờ chị theo đuổi chị Minh Chúc ra thì còn làm chuyện gì nữa vậy? Đã qua lâu thế rồi, chị vẫn còn để bụng sao?"
Vấn đề này Đường Đinh Đinh đã nhắn tin WeChat hỏi cô vài lần, đều bị cô dùng mấy cái icon đuổi khéo. Cô nhìn Đường Đinh Đinh vẻ mặt cực kỳ tò mò, khẽ cười rồi hỏi: "Thực sự muốn biết à?"
Đường Đinh Đinh gật đầu lia lịa: "Đương nhiên ạ!"
Phải biết được nguyên nhân thì mới trợ giúp được.
Đường Hinh: "Chờ tới sinh nhật em chị sẽ nói cho em biết, coi như quà sinh nhật tặng thêm."
Đường Đinh Đinh: "... Được."
Lễ phục để mặc tham gia tiệc sinh nhật Vưu Hoan đã giúp cô chuẩn bị xong rồi, Đường Hinh đi thử qua, vừa mới ra khỏi phòng thử đồ đã thấy Khúc Vi đi tới, phía sau còn có hai người đàn ông cao lớn phong độ, đều là những anh chàng đẹp trai.
Trong đó có một người vừa bị cô từ chối lời mời hẹn hò cuối tuần. Khi Lâm Tranh Húc thấy cô thì cũng hơi sững người nhưng rất nhanh, anh nhướng mày cười cười: "Trùng hợp quá, Đường Hinh."
Đường Hinh tay cầm vạt váy lúc này mới lấy lại tinh thần cũng cười nói: "Trùng hợp quá."
Người đàn ông còn lại, chắc là đối tượng kết hôn của Khúc Vi.
Ngoại hình phong thái đúng như Vưu Hoan miêu tả, là loại nho nhã bại hoại, đẹp trai ngứa mắt.
Trái đất này có những lúc nhỏ vô cùng. Chồng của Khúc Vi là bạn cùng cộng tác với Lâm Tranh Húc, hai người cùng đưa Khúc Vi về, Lâm Tranh Húc ngồi trên xe tình cờ thấy cô gái đang đứng trước tấm kính kia trông thật quen nên mới đi theo vào xem có nhận đúng người không.
Không ngờ đó thực sự là Đường Hinh.
Lâm Tranh Húc cười cười nhìn bộ lễ phục màu vàng trên cười cô gái nhỏ, nói: "Cuối tuần thực sự không rảnh à? Thế tối nay thì sao?"
Đường Hinh nhìn Vưu Hoan cùng Đường Đinh Đinh đang trưng ra vẻ mặt cực kỳ căng thẳng, cười đáp: "Tôi có hẹn với các bạn rồi."
Cuối cùng, tối hôm đó mọi người cùng nhau ăn cơm. Đối với chuyện Đường Vực theo đuổi Đường Hinh, thái độ của Đường Đinh Đinh giống Cao Hằng như đúc, giặc vừa mon men tới cửa đã vội đi báo cáo. Đường Hinh vừa về tới nhà đã bị Đường Vực chờ sẵn ở hầm gửi xe.
Anh không nói gì cũng không hỏi gì.
Thế nhưng Đường Hinh cứ có cảm giác ánh mắt anh nhìn cô sắc lạnh, khi đi vào thang máy, Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh: "Đường Vực, anh đang ghen đấy à?"
Đường Vực cúi đầu nhìn cô, tự mỉa mai bản thân: "Em nói xem?"
Đường Hinh nhìn anh, bỗng nhiên bật cười.
Đường Vực hơi nheo mắt, tâm trạng đột nhiên cũng thả lỏng hơn, không nhịn được lại đưa tay véo má lúm đồng tiền của cô.
Đường Hinh ôm mặt trừng anh, quát: "Anh véo má tôi làm gì?"
Dường như mỗi lần cô cười, anh đều khó chịu ngứa tay phải véo má cô, lúc này cô vẫn chưa biết thực ra Đường Vực muốn véo má lúm đồng tiền của cô. Đường Vực bước ra khỏi thang máy, điềm nhiên buông một câu: "Thích đấy."
Thần kinh!
Đường Hinh đi về phía cửa nhà mình, bỏ anh lại ngoài cửa.
Chủ nhật, cũng chính là ngày 21 tháng 9, hôm đó là tiệc sinh nhật của Đường Đinh Đinh. Mái tóc dài mềm mại của Đường Hinh xoã bên vai, cô mặc lễ phục, trang điểm xong xuôi, khi cầm túi xách bước ra cửa thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cô lấy ra từ hộp giày một đôi giày cao gót, khom người đi vào chân rồi mới ra mở cửa.
Đường Vực đứng ngoài cửa, lặng lẽ lướt nhìn cả người cô. Bộ lễ phục cô mặc trên người rất kén người mặc, làn da phải đủ trắng mới có thể cân bằng được màu sắc này.
Làn da Đường Hinh trắng nõn mịn màng, khuôn mặt tròn tròn nhỏ xinh, đôi mắt to tròn, khi cười rộ lên sẽ lộ ra má lúm đồng tiền, nhìn rất ngọt ngào, nhìn chung màu sắc nào cũng sẽ phù hợp với cô, dễ dàng khiến người ta loá mắt. Cô mang đôi giày cao 10 phân bước ra ngoài, không cần tốn sức cũng có thể ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt có phần đắc ý, hỏi: "Gì nào?"
"Tối nay còn phải uống rượu, lát nữa ngồi xe tôi đi."
" Tôi đã gọi người lái xe thuê rồi." Đường Hinh vốn cũng không định lái xe.
"Thế đưa tiền cho cậu ta rồi bảo cậu ta về đi." Đường Vực bước tới ấn nút thang máy, quay đầu lại nhìn cô, "Ngồi xe tôi tiện hơn, nhé?"
Đường Hinh bước tới, nhìn anh rồi lấy điện thoại gọi cho người lái xe thuê, gửi tiền công cho anh ta.
Khi xe chạy tới trước cánh cổng lớn của nhà họ Đường, Đường Hinh bỗng nhớ ra một chuyện. Cô nhìn Đường Vực, hơi căng thẳng hỏi: "Bố mẹ và người nha anh không biết... anh đang ấy ấy tôi chứ?"
"Tôi ấy ấy cái gì em?" Đường Vực lười nhác tựa vào lưng ghế, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô, "Thích em hay là theo đuổi em?"
Tim Đường Hinh khẽ run lên, đây hình như là lần đầu tiên Đường Vực trực tiếp nói với cô là anh thích cô. Lần trước anh nói điều đó là nói với ông Đường Đại Vĩ để giải thích chuyện giữa hai người. Cô nhìn người đàn ông phong thái lạnh lùng này, đột nhiên có chút không cam lòng.
Không cam lòng anh đối với cô chỉ thích có bảy phần.
Xe dừng lại trước cửa lớn.
Cô im lặng nhìn anh.
Đường Vực nhận ra có gì đó không đúng lắm, cúi người lại gần, hỏi: "Sợ à?"
Cô không nói gì.
Anh cười bất lực: "Bọn họ không biết đâu, em yên tâm đi."
Có một Đường Đinh Đinh biết là đủ rồi, càng nhiều người biết càng phiền.
Đường Hinh lấy lại tinh thần, lắc đầu cười cười: "Đâu có, gan tôi lớn thế, sợ cái gì chứ."
Đường Vực cũng không lật tẩy cô, anh xuống xe đi vòng qua đầu xe, mở cửa cho cô. Đường Hinh nhìn anh, dứt khoát không để ý đến bàn tay đang lịch sự đưa ra của Đường Vực, tự bám vào cửa xe rồi bước xuống.
Mặt trời vừa mới lặn, ánh chiều tà buổi hoàng hôn ấm áp bao phủ căn biệt thự lộng lẫy như một lâu đài. Sản nghiệp của nhà họ Đường rất lớn, biệt thự đương nhiên cũng rất rộng. Sau khi Đường Hinh xuống xe, quay đồng nhìn cả bãi cỏ rộng lớn, cô cảm thấy may mắn mình ngồi xe của Đường Vực mới vào được, không thì sẽ phải đi bộ rất xa.
Đường Hinh quay đầu nhìn Đường Vực, cười giảo hoạt, nói: "Đường Vực, nếu tôi làm bạn gái anh, sau khi chia tay anh định cho tôi bao nhiêu tiền phí chia tay?"
Đường Vực: "......"
"Phí chia tay?" Sắc mặt anh sa sầm, nhíu mày nhìn cô, hỏi: "Em chỉ muốn tiền phí chia tay thôi hả?"
Còn chưa ở bên nhau mà đã hỏi vấn đề này rồi.
Chẳng lẽ anh còn không đáng giá bằng khoản phí chia tay đó à?
"A, hai người tới rồi!"
Đường Đinh Đinh cùng Vưu Hoan đang đứng ở cửa cùng hô lên, phía sau là bạn bè và người nhà của Đường Đinh Đinh cùng những vị khách đã tới trước.
Đường Hinh cười ngọt ngào, nói: "Bởi vì tôi thích tiền của anh mà."
Nói rồi cô vén vạt váy bước qua anh.
Hai mày Đường Vực nhíu chặt, nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh yểu điệu của cô gái nhỏ.
Một lúc lâu sau, anh mới sải bước phía sau Đường Hinh.
Đường Đinh Đinh là viên ngọc quý của nhà họ Đường, sinh nhật cô mỗi năm đều sẽ tổ chức tiệc lớn, đa phần đều làm ở nhà. Hôm nay cả căn nhà đều được trang trí rất lãng mạn, rất có phong cách thiếu nữ, đường đi vào như đang bước trên thảm đỏ, người rót rượu, đầu bếp và người phục vụ đều có đủ, có thể so với khách sạn năm sao cao cấp.
So với sinh nhật của Đường Đinh Đinh thì sinh nhật của Đường Vực đơn giản hơn nhiều, có những năm bận tới mức còn không tổ chức sinh nhật. Sinh nhật anh vào tháng sáu, khi đó quan hệ giữa anh và Đường Hinh còn đang đóng băng, sinh nhật 28 tuổi cứ thế qua đi trong hỗn loạn.
Đường Hinh bước xuống từ trên xe của Đường Vực, trong nháy mắt cô trở thành tâm điểm chú ý. Đường Đinh Đinh quen biết rất nhiều người, cơ bản Đường Hinh đều đã gặp qua trong bữa tiệc lần trước của Thẩm Phỉ, nhưng ngoại trừ Thẩm Phỉ thì hôm đó không ai để ý cô bị Đường Vực bế lên xe đưa đi.
Có người hạ giọng hỏi Đường Đinh Đinh: "Đường Hinh với anh trai cậu có quan hệ gì thế?"
Đường Đinh Đinh cũng không biết có thể nói công khai chuyện này không nên chỉ cười tủm tỉm, học theo giọng điệu của Đường Hinh: "Cậu đoán xem!"
"......"
"Bạn trai bạn gái à?"
Đường Đinh Đinh lắc đầu, chưa phải đâu.
"Bạn tình à?"
Đường Đinh Đinh trừng mắt: "Không phải! Anh trai mình sẽ không quan hệ bừa bãi đâu!"
Đúng lúc Hoắc Thần Đông đi tới bên cạnh, tình cờ nghe được, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, nhìn sang bên này, Đường Đinh Đinh thoáng thấy anh ta, quay đầu nhìn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đường Đinh Đinh khẽ giật mình ngay sau đó cười rộ lên: "Hoắc ca ca, anh tới rồi à."
Sắc mặt Hoắc Thần Đông không tốt lắm, chỉ gật đầu một cái, đáp: "Ừ."
Lúc này, Đường Vực và Đường Hinh cũng tới trước mặt họ, Đường Hinh hỏi Vưu Hoan: "Cậu tới từ lúc nào thế?"
"Đinh Đinh cử xe đến đón mình, con bé nói cậu có anh trai con bé phụ trách rồi." Vưu Hoan dựa vào gần, nói nhỏ vào tai cô: "Nói cho cậu biết nha, trong số mấy vị đại tiểu thư này, chắc chắn có đối tượng xem mắt do bố mẹ Đường Vực sắp xếp."
Đường Hinh chớp mắt: "Thật à?"
Vưu Hoan cười nói: "Khi nãy tớ vô tình nghe được."
"Có thì có thôi."
Đường Hinh không quá để ý, dù sao đây cũng là chuyện của Đường Vực, nếu những chuyện như thế này anh còn không giải quyết được thì còn theo đuổi cô làm gì?
Hôm nay lượng khách tới tương đối đông, có những người là bậc cha chú trong quan hệ làm ăn, Đường Vực phải đi qua chào hỏi, xã giao một chút, khi anh quay đầu nhìn Đường Hinh, thấy cô gái nhỏ đứng lẫn trong đám người, nhìn ra rất có phong thái trưởng thành.
Anh dời mắt, vừa định quay đầu lại thì anh cả Đường Minh đã hướng theo ánh mắt của anh rồi hỏi: "Là cô gái kia à?"
Đường Vực khẽ nhếch miệng cười, cũng không chối: "Ừ."
Đường Minh nhướng mày: "Anh đây cần phải nhắc nhở chú, hôm nay có rất nhiều đại tiểu thư tới đây, trong số đó có cả đối tượng mẹ cậu sắp xếp cho chú."
Đường Vực không ngờ lại có chuyện này, anh nhíu nhíu mày, gật đầu rồi dời bước: "Đợi lát nữa em sẽ nói chuyện với mẹ."
Lúc trước Đường Đinh Đinh từng xin được ảnh chụp từ chỗ trợ lý của Hoắc Thần Đông, bà Tăng Uyển cũng từng xem qua, nhập nhằng một hồi, lại nhầm Đường Hinh thành Minh Chúc. Sau khi Đường Đinh Đinh giải thích rõ ràng với bà, bà Tăng Uyển nhìn lại ảnh chụp thêm mấy lần, bất kể là Minh Chúc hay Đường Hinh, bà đều nhớ kỹ.
Người nhà họ Đường không quá coi trọng chuyện gia thế của thông gia, thế nên không nhất định bắt ép hôn nhân vì lợi ích. Lần này đối tượng bà nhắm cho Đường Vực là con gái của một quản lý trong một công ty sản xuất của nhà họ Đường, có phong thái tương tự như cô gái mà con trai bà theo đuổi không thành. Hôm nay bà cũng mời cô gái đó tới dự tiệc, có điều cũng không nói rõ điều gì, chỉ đơn giản là mời người ta tới chơi.
Lúc Đường Vực đi tới, bà Tăng Uyển đang cùng vợ chồng người quản lý nói chuyện rất vui vẻ, ngồi bên cạnh họ còn có một cô gái trẻ mặc lễ phục màu trắng, ngoại hình rất xinh đẹp, dịu dàng thuỳ mị.
Đường Vực mỉm cười: "Mẹ."
Bà Tăng Uyển thấy anh, đứng dậy cười nói: "Lại đây lại đây, ta giới thiệu với con một chút..."
Sắc mặt Đường Vực lạnh nhạt, bước tới chào hỏi, không để bà Tăng Uyển kịp lên tiếng trước, anh đã nhìn bà, nói: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."
Bà Tăng Uyển nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, tưởng rằng có chuyện gì quan trọng, vội đi theo anh vào một góc.
Đường Vực tay phải đút túi quần, cúi đầu nhìn bà Tăng Uyển, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Mẹ, người con muốn theo đuổi hôm nay cũng ở đây, mẹ lựa đúng lúc này giới thiệu cô gái khác cho con, mẹ định gây thêm trở ngại cho con sao?"
"Hả?" Bà Tăng Uyển hết sức kinh ngạc, " Con đang theo đuổi ai? Sao mẹ lại không biết tí gì?"
"Sợ mẹ lo lắng nên con chưa nói." Đường Vực ung dung nhìn lướt qua về phía Đường Hinh, "Chờ tới khi con theo đuổi được người ra rồi con sẽ kể với mẹ, mẹ đừng giới thiệu người linh tinh cho con, cô ấy biết được sẽ không vui."
"Là ai cơ?"
Bà Tăng Uyển nhìn về hướng anh vừa nhìn, đám bạn tầm tuổi Đường Đinh Đinh người nào cũng đều trang điểm rất xinh đẹp, bà nhìn không ra.
Đường Vực cũng nhìn về phía đó, cô gái nhỏ kia không biết đang nói chuyện gì cùng người bên cạnh mà cười rất vui vẻ, cười rạng rỡ khiến cho má lúm đồng tiền nhỏ xinh lại hiện ra, trên người mặc lễ phục màu vàng rực rỡ, xinh đẹp động lòng người.
"Là người có má lúm đồng tiền, cười rất ngọt ngào kia."
"......"
Bà Tăng Uyển vừa kinh ngạc vừa mang theo nghi hoặc mà nhìn theo hướng đó, dường như chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra.
Đó... Chẳng phải là Đường Hinh sao?
Sắc mặt bà trở nên rối rắm, nhìn con trai mình, nhất thời không nói nên lời.
Đường Vực hiểu được ý trong ánh mắt của mẹ mình, anh cũng không giải thích, chỉ xoay người rời đi, nói thêm một câu: "Mẹ đừng gây thêm trở ngoại cho con nữa, nếu không thì khó theo đuổi cô ấy lắm."
Hơn 10 giờ tối, khách khứa vãn dần, Đường Hinh đứng ngoài cửa lớn, Đường Vực tiễn khách gần xong xuôi, nhìn cô, cúi đầu nói: "Đi thôi."
Gió đêm thổi nhè nhẹ, tà váy của cô khẽ lay động trong gió, Đường Vực đứng bên cạnh cô, tay buông thõng bên người, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng.
"Chị Đường Tâm!"
Từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi của Đường Đinh Đinh.
Đường Đinh Đinh chân mang giày cao gót chạy đuổi theo hai người, cô uống chút rượu nên sắc mặt hơi ửng hồng nhưng không hề say, cô vẫn còn nhớ rõ chị Đường Tâm muốn nói cho cô một bí mật, là quà tặng sinh nhật dành cho cô hôm nay.
Khi Đường Hinh thấy cô bé chạy tới mới đột nhiên nhớ ra.
Đường Đinh Đinh đứng trước mặt cô, nhìn anh trai mình đứng phía sau, hạ giọng thì thầm: "Có phải chị quên rồi không?"
Đường Hinh nhìn cô bé, bỗng bật cười: "Vừa nãy quên nhưng giờ nhớ ra rồi."
Đường Đinh Đinh cúi xuống, ghé tai lại gần, cho rằng Đường Hinh sẽ thì thầm khẽ nói cho cô.
"Em thắc mắc vì sao anh trai em theo đuổi chị gắt gao như thế mà sao chị vẫn chưa chịu nhận lời anh ấy phải không?"
Đường Hinh khẽ mỉm cười, gió thổi ngược hướng làm tóc cô tung bay, như những sợi rong biển che mất khuôn mặt cô, cô đưa tay vén mái tóc dài, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đứng dưới ánh trăng thật động lòng người, cô ung dung điềm nhiên nói: "Lúc trước chị xin thôi việc là bởi chị đã tỏ tình với anh trai em nhưng bị anh ấy từ chối, anh ấy nói chị và anh ấy không hợp nhau, không hợp nhau nghĩa là gì em cũng hiểu phải không? Chính là không thích. Chị dứt khoát vứt hết mặt mũi, cưỡng hôn anh ấy hai phút, anh ấy cũng không có phản ứng gì. Nếu lúc ấy anh ấy giữ chặt tay chị, chị đã không rời đi rồi."
Đường Đinh Đinh trợn tròn mắt: "......"
Trái tim Đường Vực như tê dại, cổ họng nghẹn lại, sắc mặt cực kỳ phức tạp rối rắm nhìn theo bóng dáng Đường Hinh.
Đường Đinh Đinh nuốt nước bọt, thì thầm hỏi: "Vì sao đã bị từ chối mà chị còn cưỡng hôn?"
"Lúc ấy chị chỉ cảm thấy, có được một khoảnh khắc như vậy là được rồi, sau này cũng sẽ không còn vương vấn nữa."
"... Thật, thật vậy sao?"
Giây tiếp theo.
Đường Vực giọng lạnh như băng ngắt lời: "Đường Đinh Đinh, nếu em dám học theo cô ấy, anh sẽ đánh gãy chân em."
Lời của editor:
Bà Tăng Uyển: "Con theo đuổi ai cơ?"
Đường Vực *chỉ chỉ vào đám người*: "Là người có má lúm đồng tiền, cười rất ngọt ngào kia."
Bà Tăng Uyển *căng mắt ra nhìn*: "Đùa bà hả???" @[email protected]
Thông tin bổ sung là bạn Khúc Vi làm cameo trong chương này sẽ là nữ chính trong bộ mới của Xuyên nha.