Nghe Lâm Hiểu Ninh nói cô sẽ nhờ người bạn ở lớp 12-1 kèm học, Lâm Mộng Na đã cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Tuy nhiên, bà vẫn muốn Lâm Hữu Kỳ có thể dạy kèm Lâm Hiểu Ninh.
Vì vậy, bà liền bảo anh: “Khi nào con có thời gian thì hãy giúp Hiểu Ninh học.
Anh em là phải thân thiết, giúp đỡ lẫn nhau, con có hiểu không?”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì đưa mắt liếc nhìn Lâm Hiểu Ninh, sau đó miễn cưỡng đáp: “Con hiểu rồi.”
Đến lúc ăn tối xong.
Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh liền đi lên tầng.
Lúc đi đến tầng ba rồi, Lâm Hiểu Ninh liền tiến lại gần Lâm Hữu Kỳ, sau đó nói: “May mà nhờ có tôi nói giúp nên mẹ mới không bắt cậu phải kèm tôi học đấy.
Cậu hãy nghĩ xem nên cảm ơn tôi thế nào đi.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì liền lườm Lâm Hiểu Ninh một cái.
Lâm Hiểu Ninh thấy mình tự nhiên bị lườm thì liền nhíu mày, nói: “Tôi bảo cậu nghĩ cách cảm ơn tôi, cậu lại quay lại lườm tôi để làm gì?”
Lâm Hữu Kỳ không nói gì, ánh mắt vẫn ghim chặt trên người Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh lại không chịu thua, vì vậy liền mở to hai mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Hữu Kỳ.
Mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Hữu Kỳ rồi, Lâm Hiểu Ninh lại nhận ra dường như Lâm Hữu Kỳ trông còn đẹp hơn những gì cô nghĩ.
Mặc dù bình thường, Lâm Hiểu Ninh đã biết Lâm Hữu Kỳ rất đẹp trai rồi.
Nhưng bây giờ càng nhìn, Lâm Hiểu Ninh lại càng cảm thấy khuôn mặt này thật hợp mắt.
Chỉ tiếc rằng khuôn mặt đẹp mà cái tính cách thì thật là tệ.
Lâm Hiểu Ninh thầm nghĩ Lâm Hữu Kỳ chính xác là người chỉ có thể ngắm chứ không thể nào yêu thương nổi.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ cũng đang có những ý nghĩ tương tự như Lâm Hiểu Ninh.
Anh cảm thấy càng nhìn, mình càng thấy khuôn mặt Lâm Hiểu Ninh thuận mắt.
Nhưng cái tính cách của cô thì thật đáng ghét, khiến cho anh không thể nào ưa nổi.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ lại không biết rằng trong nguyên tác, nữ chính hiền lành đã suốt ngày bị anh chèn ép.
Và sau một thời gian chung sống rất lâu, anh chẳng hề cảm thấy khuôn mặt của nữ chính trông thuận mắt chút nào.
Vậy mà bây giờ Lâm Hiểu Ninh xuyên tới, ngày ngày làm phiền anh, chọc tức anh.
Nhưng rốt cuộc, anh lại cảm thấy cô trông rất ưa nhìn.
Vì thế, bây giờ cứ nhìn Lâm Hiểu Ninh chằm chằm như thế này, Lâm Hữu Kỳ cũng không cảm thấy chán ghét lắm.
Trong khi đó, mắt Lâm Hiểu Ninh đã bắt đầu mỏi.
Vì vậy, cô liền hừ lạnh một cái, sau đó quay mặt đi rồi nói: “Thôi! Tôi đi ngủ đây.
Mai gặp.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì không đáp, chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng của Lâm Hiểu Ninh.
Đến khi cô đã vào trong và đóng cửa “cạch” một cái, Lâm Hữu Kỳ mới lẩm bẩm: “Thật đáng ghét.”
…
Sáng hôm sau.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ lại cùng nhau đến trường.
Khi vừa lên đến lớp, Lâm Hiểu Ninh đã chạm mặt Lý Kha Lộ - nhân vật có tính cách tồi tệ trong nguyên tác, vì muốn nhận được sự chú ý của Lâm Hữu Kỳ mà đã bắt nạt, gây khó dễ cho nữ chính.
Vậy mà sau khi Lâm Hiểu Ninh xuyên tới, nói rằng mình là họ hàng của Lâm Hữu Kỳ, Lý Kha Lộ lại có thái độ hoàn toàn khác.
Lý do là vì cô ta muốn lợi dụng Lâm Hiểu Ninh để có cơ hội tiếp cận Lâm Hữu Kỳ.
Mặc dù gần đây, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ không có hành động thân thiết gì ở trường, cũng chẳng cùng ăn trưa với nhau ở canteen nữa.
Tuy nhiên, Lý Kha Lộ đã quan sát và phát hiện ra ngày nào Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ cũng đi chung xe.
Vì vậy, cô ta nghĩ Lâm Hiểu Ninh vẫn còn giá trị lợi dụng.
Mà Lâm Hiểu Ninh đã đoán ra suy nghĩ của Lý Kha Lộ.
Vì vậy, cô vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô ta.
Thế nhưng, mặt Lý Kha Lộ thật sự rất dày.
Bởi vì dù bị Lâm Hiểu Ninh đối xử phũ phàng không biết bao nhiêu lần, cô ta vẫn rất kiên trì tiếp cận.
Mấy bạn học sinh trong lớp thấy như vậy thì lại hiểu lầm rằng Lâm Hiểu Ninh tỏ ra kiêu căng, không muốn thân thiết với các bạn trong lớp.
Vì vậy, bọn họ dần dần giữ khoảng cách với Lâm Hiểu Ninh hơn.
Lâm Hiểu Ninh cũng đã nhận ra điều này, nhưng cô lại chẳng quan tâm lắm.
Trong khi đó, Lý Kha Lộ lại vui mừng, bởi vì cô ta nghĩ Lâm Hiểu Ninh không có ai làm bạn thì chỉ còn cách phải kết thân với cô ta mà thôi.
Nếu không, Lâm Hiểu Ninh không phải sẽ bị cả lớp cô lập hay sao?
Với suy nghĩ như vậy, Lý Kha Lộ rất đắc ý.
Bây giờ, thấy Lâm Hiểu Ninh đến rồi, cô ta liền làm bộ thân thiết mà tiến đến chào hỏi: “Hiểu Ninh, cậu đến rồi đấy à.
Tớ chờ cậu lâu lắm đấy!”
Lâm Hiểu Ninh nghe mà đã sởn cả da gà nhưng Lý Kha Lộ vẫn tiếp tục: “Hay chúng mình xuống sân trường đi dạo một chút đi.
Ở trong lớp suốt tớ thấy chán lắm.”
Lâm Hiểu Ninh âm thầm thở dài một cái, sau đó đáp: “Tớ muốn đọc sách nên không đi đâu.”
Lý Kha Lộ nghe vậy thì liền nói: “Cậu cứ đọc sách suốt như thế này thì buồn chán lắm.
Đi chơi cho khuây khỏa một chút không phải tốt hơn sao?”
Lâm Hiểu Ninh đã bắt đầu mất kiên nhẫn với Lý Kha Lộ.
Hơn nữa, cô cảm thấy Lý Kha Lộ vô cùng phiền phức nên muốn cô ta tránh xa mình ra một chút.
Vì vậy, cô liền ghé vào tai Lý Kha Lộ rồi nói nhỏ: “Đi chơi cũng rất tốt.
Nhưng đi chơi với người mà mình ghét thì không tốt chút nào đâu.”
Nghe đến đây, Lý Kha Lộ cũng đã nhận ra ý tứ trong lời nói của Lâm Hiểu Ninh.
Và đương nhiên, Lý Kha Lộ vô cùng tức giận.
Tuy nhiên, cô ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn để kéo gần mối quan hệ với Lâm Hiểu Ninh.
Trong khi đó, Lâm Hiểu Ninh còn tưởng cuối cùng Lý Kha Lộ cũng biết ý mà bỏ đi rồi.
Vậy mà không ngờ, vừa ngồi xuống ghế thì Lâm Hiểu Ninh lại nghe Lý Kha Lộ nói: “Nếu cậu bận đọc sách, không đi chơi với tớ được thì cũng không sao.
Chúng ta hẹn nhau buổi trưa cùng nhau ăn cơm để nói chuyện với nhau cũng được rồi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây thì thật sự mệt mỏi với Lý Kha Lộ.
Mà sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn.
Lâm Hiểu Ninh muốn được sống bình yên, chứ không phải ngày nào đến lớp cũng bị Lý Kha Lộ làm phiền.
Vì vậy, cô quyết định thẳng thắn, liền gọi Lý Kha Lộ đến bên cạnh mình.
Lý Kha Lộ tưởng rằng Lâm Hiểu Ninh cuối cùng đã mở lòng với cô ta.
Ai ngờ, khi cô ta tới gần, Lâm Hiểu Ninh lại nói nhỏ, âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy.
“Cậu muốn lợi dụng tôi để tiếp cận Lâm Hữu Kỳ, phải không?” Lâm Hiểu Ninh nói.
Lý Kha Lộ nghe vậy thì đang định chối, nhưng Lâm Hiểu Ninh lại nói tiếp:
“Lâm Hữu Kỳ đẹp trai, học tập tốt, gia thế cũng tốt, nhưng tính cách lại rất tệ, khiến cho người khác không thể nào ưa nổi.
Tuy nhiên…” Nói đến đây, Lâm Hiểu Ninh liền nở nụ cười mỉa mai, “Người như cậu thì không xứng với Lâm Hữu Kỳ đâu.”
Nghe thấy thế, Lý Kha Lộ ngay lập tức trợn trừng mắt mà nhìn Lâm Hiểu Ninh, giống như muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống cô.
Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh lại chẳng có chút sợ sệt.
Bởi vì ngay cả Lâm Hữu Kỳ cô còn không sợ thì sợ gì Lý Kha Lộ cơ chứ?
Mà Lý Kha Lộ vốn là một trong những nhân vật mà Lâm Hiểu Ninh ghét nhất trong tiểu thuyết.
Vì vậy, cô chẳng chút thương tiếc mà công kích cô ta: “Lâm Hữu Kỳ tuy tính cách khó ưa, nhưng ít ra bản chất con người của cậu ta không xấu.
Mà tiêu chuẩn chọn bạn gái của cậu ta rất cao.
Vì vậy, người con gái có bụng dạ xấu xa chắc chắn sẽ không bao giờ lọt vào mắt của cậu ta được đâu.”
Nói xong, Lâm Hiểu Ninh liền lấy cuốn sách trong cặp ra rồi ung dung ngồi đọc.
Lý Kha Lộ thấy vậy thì tức chết nhưng không thể làm gì được Lâm Hiểu Ninh.
Vì vậy, cô ta đành quay mặt bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ bản thân nhất định sẽ cho Lâm Hiểu Ninh không được sống yên ổn..